Trước đó Angela đã điều tra rõ về những người bên cạnh Lý Trạch Vũ, cho. nên cô ấy nhìn một cái là nhận ra Nam Cung Thạc ngay.
Theo cô biết, ông lão trước mặt mình chính là một cao thủ, tại sao lại thảm hại đến mức bị người ta đuổi gϊếŧ chứ?
"Cô gái, cô không hiểu tôi nói gì à?"
Nam Cung Thạc căng thẳng đến độ toát mồ hôi lạnh. Trong tình thế cấp bách, ông ta không thèm để ý người khác có đồng ý không mà chỉ mở cửa xe ngồi vào, đồng thời không ngừng ra dấu: "Lái xe, mau lái xe!"
"Brừm brừm..."
Angela đạp mạnh chân ga.
Khói bay mù mịt!
Đại hộ pháp còn chưa kịp thắt dây an toàn nên suýt nữa đập đầu vào kính chắn gió, cũng may là ông ta kịp ngồi ngay ngắn lại trong gang tấc.
"Là ai đuổi gϊếŧ ông thế?" Angela nói tiếng nước Hạ rất trôi chảy.
Nam Cung Thạc ngớ người, ông ta hỏi: "Thì ra là cô nghe hiểu được sao... Là ai đuổi gϊếŧ lão không quan trọng, cô chỉ cần chở lão rời khỏi nơi này là được!"
"Quân Đế không biết ông bị đuổi gϊếŧ sao?” Angela lại hỏi.
Nam Cung Thạc lại giật mình, ông ta có vẻ rất kinh ngạc: "Cô cũng biết Lý thiếu!"
"Dĩ nhiên."
Angela cũng không giấu giếm, cô ấy nói đúng sự thật: "Tôi là người yêu của Quân Đế."
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Nam Cung Thạc bỗng thấy mừng rỡ, ông ta nói: "Cô gái, vậy cô nhanh nhanh dẫn tôi đi tìm Lý thiếu đi, bọn Phú Quý và Tương Vong vẫn còn bị mấy tên người
nước ngoài bắt giữ!"
Angela lại cau mày, cô ấy vẫn thấy khó hiểu: "Là ai mà dám can đảm đuổi gϊếŧ mọi người?"
"Không biết, nghe Phú Quý nói hình như là tướng quân nước Mỹ gì đó!"
Nam Cung Thạc cắn răng nói: "Hừ, mấy tên nước ngoài đó không có tinh thần thượng võ, lấy nhiều địch ít, nếu không làm sao lão có thể để cho bọn Phú Quý rơi vào tay chúng được!"
Tướng Brucet
Angela lập tức nghĩ tới nhân vật này.
Thế nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là đoán được, dám ra tay với Quân Đế vào giờ phút quan trọng này thì e rằng chỉ có quân đội nước Mỹ thôi.
Nam Cung Thạc tỏ vẻ vui mừng: "Cô gái, vậy chắc cô biết Lý thiếu ở đâu đúng không? Mau mau dẫn tôi đi tìm hắn với."
Angela vui vẻ đồng ý, cô ấy lấy điện thoại ra bấm số Lý Trạch Vũ. “Tút tút tút..."
Có người nhấc máy ngay lúc đó!
“Angela, bây giờ tôi đang có việc bận."
Lý Trạch Vũ còn muốn tiếp tục qua loa lấy lệ nhưng Angela đã ngắt lời, cô ấy nói thẳng: "Có người đang đuổi gϊếŧ bạn của anh, còn nữa... có mấy người đã rơi vào tay Tướng Bruce."
Cùng lúc đó.
Trên tầng thượng một căn biệt thự tư nhân, Lý Trạch Vũ vừa đánh xong một trận đại chiến. Ngã thẳng xuống giường, hắn híp mắt: "Cô nói gì?"
"Này, Lý thiếu, là tôi!" Có giọng Nam Cung Thạc truyền tới.
Ngay sau đó, ông ta lời ít ý nhiều, nhanh chóng kể hết những chuyện mình gặp phải.
Lý Trạch Vũ nghe xong, trên người hắn tỏa ra một luồng sát khí lạnh như băng, khiến thân thể mềm mại đang mệt mỏi ngủ say của Diệp Khuynh Thành run lên. Cô đột nhiên tỉnh giấc.
"Sao vậy?"
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành lộ vẻ nghỉ ngờ.
Để điện thoại di động xuống, Lý Trạch Vũ khế mỉm cười, nói: "Không sao, giờ cô dậy đi cùng tôi đến một nơi an toàn đã."
Một nơi an toàn?