Chỉ là cảnh giới Thiên Nhân?
Lý Trạch Vũ cho rằng chẳng có gì đáng lo cả.
Hắn vẫn là kẻ vô địch thiên hạt!
“Căn cứ vào việc ông nói nhiều như vậy, ông sẽ không phải nối gót đi theo em trai ông!”
Lý Trạch Vũ nói bâng quơ.
Không cần nối gót theo em trai mình, vậy là mình không phải chết hả? Đệ Ngũ Nhân Kiệt nhất thời mừng rỡ.
Nhưng ngay giây sau...
Lý Trạch Vũ đột ngột ra tay, “Bụp bụp...” Chỉ trong chớp mắt, hắn đã phế tứ chỉ của Đệ Ngũ Nhân Kiệt.
“Aa..." Tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết lần nữa vang lên. “Cậu đã nói không gϊếŧ tôi mà?”
Người học võ luôn nhất ngôn cửu đỉnh, Đệ Ngũ Nhân Kiệt có nằm mơ cũng không ngờ đối phương lại nuốt lời.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: nói tôi sẽ không để ông nối gót Long Đế, ý là không để ông chết đuối dưới hố xí!”
“Cậu... Khu...”
Đệ Ngũ Nhân Kiệt phun ra một ngụm máu lớn.
Lúc này, Lang Vương đã giải quyết xong hàng trăm thành viên của điện Long Thần, trong đại điện chỉ còn hai người có thể đứng thẳng là ông ta và Lý Trạch Vũ.,ụ
“Đừng, đừng gϊếŧ tôi, tôi tình nguyện hầu hạ cậu cả đời
Liv hoảng sợ, cầu xin tha thứ.
Lang Vương khinh bỉ ni Long Đết”
à là thứ kỹ nữ bẩn thỉu, ông đây sẽ đưa bà đi gặp
Liv hứng chịu kết cục giống y như Charl, bị đạp gấy cổ, chết không nhắm mắt.
Sau đó, Lang Vương lại gần Lý Trạch Vũ, đối phương đưa mắt nhìn ông ta, ông ta lập tức hiểu ý.
“Ông, ông đừng tới đây, đừng gϊếŧ tôi!”
Thấy Lang Vương bước đến một cách đầy ác ý, Đệ Ngũ Nhân Kiệt gào lên như
kẻ điên: “Lý Trạch Vũ, cậu đã nói không gϊếŧ tôi, vả lại cậu đã phế tôi rồi, cậu phải tuân thủ lời hứa!”
“Tôi bảo không gϊếŧ ông, nhưng anh em của tôi chưa nói sẽ tha cho ông.” Lý Trạch Vũ hờ hững đáp.
Lang Vương bẻ tay răng rắc, tiến lại trước mặt Đệ Ngũ Nhân Kiệt.
“Kiếp sau chớ có làm màu trước mặt ông mày!”
Nói xong, Lang Vương thẳng thừng ra đòn sát thủ.
L*иg ngực Đệ Ngũ Nhân Kiệt bị đấm lõm thành một cái hố sâu, trái tim lập tức ngừng đập.
Trước khi chết, Đệ Ngũ Nhân Kiệt không nhìn Lang Vương mà là dán mắt vào Lý Trạch Vũ, như muốn nói với đối phương rằng sẽ có người báo thù cho ông ta.
Lý Trạch Vũ làm như không thấy, hoàn toàn không thèm để tâm.
“Ha ha ha, tất cả những thứ kia đều sẽ là của chúng ta!”
Lang Vương tỏ rõ vẻ tham lam.
“Đồ của U Linh thuộc về tôi, những thứ còn lại là của ông.”
Lý Trạch Vũ chưa bao giờ keo kiệt nhỏ mọn với người của mình.
Lang Vương xoa xoa tay, cười nói: “Tôi từ chối thì là không nể mặt cậu rồi!”
Tiếp đó, ông ta gọi điện với bên ngoài, chẳng mấy chốc sẽ có người đến tiếp quản toàn bộ nơi này.
“Tôi đi trước đây!”
Lý Trạch Vũ vẫy tay chào tạm biệt.
Lang Vương vội hỏi: “Cậu định đi đâu? Về nước Hạ sao?”
Lý Trạch Vũ lắc đầu: “Tạm thời sẽ không về.”
“Chẳng lẽ cậu muốn đi Mỹ?”
Lang Vương chợt nhớ tới “Kế hoạch Diệt Quân”.
“Ừ, nếu bọn chúng đã dám chọc đến tôi, tôi cũng phải 'đáp lễ chúng.”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa cười lạnh: “Vừa khéo, tôi có thể tính món nợ của Harden và bọn chúng một thể!”
Nghe thế, Lang Vương không khỏi cảm thấy lo sợ bất an.
Dù sao nước Mỹ cũng không dễ chọc vào!
Nhìn theo óng lưng Lý Trạch Vũ rời đi, Lang Vương hắng giọng hô lên: “Đợi đất"
Lý Trạch Vũ dừng bước, xoay người lại, hỏi: “Còn chuyện gì hả?”
“Tôi đi với cậu!”
Lang Vương hạ quyết tâm.
Lang Vương biết Lý Trạch Vũ không muốn kéo điện Lang Nha của ông ta vào rắc rối, nhưng nếu đã xem nhau là anh em, ông ta làm sao có thể nhìn đối phương dấn thân vào nguy hiểm một mình?
Anh em mà, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu!
Lý Trạch Vũ nhìn Lang Vương mất mấy giây rồi nhoẻn miệng cười.
“Vậy anh em ta hãy liên thủ với nhau, đi phá cho chúng biết mùi trời long đã!