Thực lực của Lang Vương tuyệt đối không phải là hư danh. Khi đứng trước. mặt ông ta, người của điện Long thần cũng chỉ như đám cừu non mà thôi.
Sau khi Charl - một trong Bát vương bỏ mạng, những kẻ còn lại càng không dám đánh đấm gì nữa, không ít người nhát gan đã bắt đầu bỏ trốn.
Ở một bên khác.
Đệ Ngũ Nhân Kiệt bị bóp nát xương vai đã đánh ra tất cả vốn liếng nhưng vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Lý Trạch Vũ. Từ trong ánh mắt ông ta, người ta thấy được một nỗi khϊếp hãi khó tin.
“Dừng, dừng... tay!”
Vì đang bị bóp cổ nên ông ta nói chuyện vô cùng khó khăn.
Lý Trạch Vũ cười mỉa: “Bây giờ biết sợ rồi?”
“Đừng, đừng... Gϊếŧ tôi!”
Đệ Ngũ Nhân Kiệt hoàn toàn bị dọa sợ mất mật, không còn hung hăng như trước đó.
Giờ phút này, ông ta hối hận vì bản thân đã khinh địch, càng hối hận rằng chính mình đã dấn thân vào vũng nước đυ.c này.
Nếu có thể đoán trước được tình cảnh hiện tại, ông ta tình nguyện sống vui thú điền viên bên cạnh người phụ nữ mình yêu cả đời này.
“Âm!"
Lý Trạch Vũ quăng Đệ Ngũ Nhân Kiệt ngã xuống mặt đất như thể ném một con gà.
“Hzzzzzz...
Đệ Ngũ Nhân Kiệt ra sức hít không khí vào phổi, dần dần khôi phục khí sắc bình thường, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự hoảng sợ.
Lý Trạch Vũ nhìn xuống, nói: “Đừng cố gắng chạy trốn làm gì, bởi vì ông không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu. Khai hết những chuyện tôi muốn biết, như thế thì tôi sẽ cho ông chết thoải mái chút!”
“Đừng, đừng mài”
Đệ Ngũ Nhân Kiệt khϊếp hãi tột độ, đáp: “Phải làm sao thì cậu mới không gϊếŧ tôi?”
Lý Trạch Vũ nhún vai: “Điều đó phụ thuộc vào biểu hiện của ông.”
Sau một hồi do dự, Đệ Ngũ Nhân Kiệt trầm ngâm hỏi: “Cậu muốn biết điều gì?”
“Theo tôi được biết, Guixu năm giáp ranh với núi Côn Lôn, rất ít người biết lối đi bí mật thông giữa hai bên, ông ra ngoài bằng cách nào?”
Lý Trạch Vũ hỏi.
“Lối đi là một mê cung. Bốn gia tộc đứng đầu Guixu đều nắm giữ một bức. bản đồ chỉ đường.”
Đệ Ngũ Nhân Kiệt lập tức khai ngay. Lý Trạch Vũ lại hỏi: “Có bao nhiêu người Guixu ở cõi thế tục?”
“Chuyện này tôi thực sự không rõ, đã rất lâu rồi tôi không ở trong gia tộc...”
Thấy Lý Trạch Vũ nghiêm mặt, Đệ Ngũ Nhân Kiệt vội vàng bổ sung: “Nhưng theo tôi được biết, bốn gia tộc lớn hàng đầu đều cài người ở cõi thế tục!”
Bên trong Guixu có hàng chục gia tộc lớn nhỏ, số nhân khẩu vượt quá ngàn người, lượng lương thực hàng năm trồng cấy được cơ bản không đủ ăn.
Bốn gia tộc hàng đầu cử người ra khỏi thế tục giới, cứ cách một khoảng thời gian sẽ vận chuyển nhu yếu phẩm cho đời sống vào trong.
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, lại hỏi: “Người mạnh nhất ở Guixu là ai?”
“Ông nội tôi, Đệ Ngũ Vũ!”
Đệ Ngũ Nhân Kiệt trả lời không chút do dự, đồng thời nhìn Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt đầy thâm ý, như đang muốn nhắc nhở đối phương khôn hồn đừng động tới ông ta, bằng không ông nội của ông ta chắc chắn sẽ không buông tha cho. hắn.
Người này hoàn toàn quên rằng Lý Trạch Vũ gϊếŧ em trai ông ta rồi, quan hệ giữa hắn và gia tộc Đệ Ngũ đã như nước và lửa, gϊếŧ thêm ông ta thì có làm sao đâu?
“Ông chắc chứ?”
Lý Trạch Vũ đột nhiên cất cao giọng, tỏ vẻ không tin.
Đệ Ngũ Nhân Kiệt ngẩn người, rụ rè đổi lời: “Có thể khẳng định gia chủ của bốn gia tộc lớn có thực lực mạnh nhất, nhưng không ai biết rõ người nào là mạnh nhất!”
Lý Trạch Vũ cảm thấy câu trả lời này tương đối đáng tin hơn, vì vậy hỏi tiếp: “Ông nội ông mạnh như thế nào?”
“Ông nội tôi đã đột phá cảnh giới Thiên Nhân vào ba năm trước.” Đệ Ngũ Nhân Kiệt nói với vẻ kiêu ngạo.