“……”
Điều này còn khiến Úc Dạ Bạc sởn da gà hơn so với gặp quỷ.
Tàu điện ngầm bị quỷ đánh tường cũng thôi đi, nhưng nếu ngay cả thời gian cũng bị quỷ đánh tường… thì đó mới thực sự là muốn dồn cậu vào chỗ chết.
Có lẽ lí do không thể liên lạc với Tần Hoài Chu là vì thời gian ngừng chảy.
Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trên chuyến tàu này?
Úc Dạ Bạc bật chức năng đồng hồ bấm giờ, bắt đầu đếm thời gian.
“Ting, ting, ting~”
Cùng với âm thanh nhắc nhở, cửa tàu điện ngầm trước mặt từ từ khép lại, một lần nữa lao vào đường hầm tối tăm, kèm theo tiếng thét chói tai của lệ quỷ.
Úc Dạ Bạc từ bỏ ý định dùng sức phá cửa, cho dù cậu đã dùng hết toàn lực thì cũng chỉ để lại mấy vệt chân mờ trên cửa kính.
Cậu đi đến đuôi xe, vừa đi vừa kiểm tra, lần này ngay cả gầm ghế chỗ ngồi hai bên cũng không bỏ sót, không ngờ thực sự tìm thấy manh mối.
Úc Dạ Bạc nhặt được một chiếc điện thoại ở dưới chỗ trống vừa rồi. Hình như chiếc điện thoại này là của cô bé học sinh kia, không khóa, chỉ cần trượt lên là mở được, giao diện đang dừng ở một câu chuyện kì lạ.
“Kể từ sau khi có tàu điện ngầm, không ít sự kiện kỳ quái liên quan đến nó đã được lưu truyền trên khứa thế giới. Nghe nói chuyến tàu điện ngầm cuối cùng mỗi đêm không phải chở người, mà là dùng để chờ quỷ…”
Úc Dạ Bạc cùng từng nghe qua về câu chuyện quái đàm này.
Nghe nói khi thi công tàu điện ngầm đã đào được rất nhiều hài cốt người chết. Có người từng tận mắt nhìn thấy kiệu quỷ trong tàu điện ngầm, cho nên chuyến tàu cuối cùng này không chở người, nó dùng để trấn an oan hồn lệ quỷ.
Cho nên những quỷ hồn mà Úc Dạ Bạc vừa mới nhìn thấy có phải là oan quỷ dưới lòng đất không?
Ngoại trừ trang giao diện này thì bên trong điện thoại chẳng còn gì cả, ngay cả tín hiệu cũng không có, thời gian hiển thị cũng tạm dừng. Úc Dạ Bạc nghĩ một chút, quyết định cầm theo chiếc điện thoại này, không chừng còn có manh mối quan trọng nào khác.
Ba phút sau, tốc độ tàu điện bắt đầu chậm lại, tiếng loa thông báo quen thuộc vang lên.
“Đã đến ga Nam Tường, kính mong hành khách đi xuống hãy chú ý khoảng cách giữa toa xe và sân ga. Welcome to ……”
Nữa rồi, lại là ga Nam Tường!
Quả nhiên cậu bị nhốt ở chỗ này.
Tàu điện ngầm dừng lại, cửa kim loại bên phải từ từ mở ra.
Úc Dạ Bạc đi đến bên cạnh cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn là sân ga không một bóng người, màn hình máy bán hàng tự động phát sáng, quảng cáo bất động sản im lặng lướt qua.
Mọi thứ đều giống hệt lúc ban đầu.
Chỉ là hình như bóng quỷ bên ngoài cửa sổ đã biến mất.
…… Nhắc tới sự kiện linh dị liên quan tới tàu điện ngầm, thật ra Úc Dạ Bạc có nghĩ đến một truyền thuyết đô thị kinh dị cực kỳ nổi tiếng của Nhật Bản.
Sự cố “Nhà ga Kisaragi” xảy ra vào năm 2004.
Nghe đồn có một cô gái tên là một cô gái tên là Hasumi, đêm khuya đi tàu điện ngầm về nhà. Bình thường chỉ cần bảy tám phút là có thể đến trạm, nhưng lần này đợi mãi vẫn chưa thấy tới, cuối cùng sau khi trải qua gần 20 phút trên tàu thì chuyến tàu cũng dừng lại, đến một nơi gọi là “Nhà ga Kisaragi”.
Cô gái thông qua điện thoại tìm sự giúp đỡ từ phía cảnh sát và người thân, nhưng lại phát hiện ra rằng “”Nhà ga Kisaragi” này vốn không tồn tại, hơn nữa bên ngoài cũng vắng tanh. Cô đã dùng thử mọi cách nhưng vẫn không thể tìm được nhân viên trạm tàu, nghe nói cuối cùng cô gái đi dọc theo đường ray rời khỏi nhà ga, lên xe của một người lạ, từ đó không rõ tung tích.
Câu chuyện linh dị này vô cùng nổi tiếng trên mạng, có rất nhiều streamer làm video liên quan, có người nói nói nó cực kỳ dọa người, cũng có chuyên gia phân tích lỗ hổng câu chuyện.
Mà ngay lúc, này sân ga không người trước mặt vô cùng phù hợp với câu chuyện “Nhà ga Kisaragi” kia.
Nếu như đi xuống, có lẽ cậu sẽ mất tích giống cô gái nọ, tóm lại không thể trở về.
Nhưng nếu cậu cứ tiếp tục ở trên chuyến tàu điện ngầm xoay vòng tại chỗ này thì dường như cũng không phải một cách hay.
“Ting, ting, ting…”
Khi tiếng loa nhắc nhở vang lên lần thứ hai, cửa tàu điện ngầm bắt đầu khép lại. Ngay khi khe hở chỉ còn đủ để một người đi qua, Úc Dạ Bạc hít sâu một hơi, duy trì bình tĩnh, nắm chặt điện thoại di động bước xuống tàu.
Trước mắt có thể nhận ra, chỉ cần cậu vẫn còn ở trên tàu thì nó sẽ không ngừng lặp lại vòng tuần hoàn ga Nam Tường. Hai giờ trôi qua rất nhanh, nếu như trên tàu không có gì, vậy thì có thể manh mối đang nằm trong nhà ga, cho nên dù có quỷ ở bên ngoài cũng phải xuống.
“Ting, ting, ting…”
Úc Dạ Bạc kiên trì đứng trên sân ga, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cửa tàu điện ngầm phía sau cũng chậm rãi khép lại. Rất nhanh, chiếc tàu điện ngầm không người lại khởi động, lao nhanh về phía bóng tối không có điểm cuối.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng chặt, những hành khách đã biến mất trong toa xe lại quay về. Bọn họ đứng kín toa xe, từng cặp ánh mắt âm u vô hồn xuyên qua cửa kính nhìn Úc Dạ Bạc, khiến cho đáy lòng phát rợn.
Cứ như thể bọn họ vẫn luôn đứng ở chỗ này và Úc Dạ Bạc chỉ không nhìn thấy họ mà thôi!
Theo tiếng đoàn tàu khởi động hòa tiếng gió gào thét đánh úp, đoàn tàu chạy ngang qua trước mặt Úc Dạ Bạc. Một toa, hai toa, ba toa… Mỗi toa đều chật kín người!
Ngay khi toa xe cuối cùng lao qua, Úc Dạ Bạc quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào mà đèn trong buồng lái đã thắp sáng, hai nhân viên nữ mặc đồng phục với khuôn mặt tái nhợt ngồi bên trong, cùng nhau nhìn cậu chằm chặp.
Thẳng cho đến khi đoàn tàu đi xa, ánh sáng đèn mất hút trong bóng tối mới không nhìn thấy nữa.
Trên đường ray tàu điện ngầm để lại một thứ giống như vệt máu, một mảng lớn màu đỏ thẫm. Ánh sáng từ điện thoại di động rọi qua, là một mảng lớn màu đen sẫm khiến cho người ta hãi hùng.
Úc – có nhiều kinh nghiệm xem phim kinh dị – Dạ Bạc lập tức đi vào sâu trong sân ga, rời xa trục ray, như thể sợ bị thứ gì đó kéo từ đằng sau xuống dưới.
Tuy rằng ánh đèn trong ga tàu điện ngầm rất sáng, nhưng xung quanh lại vắng tanh. Mặc dù Úc Dạ Bạc đã cố gắng đi thật nhẹ, song vẫn có thể nghe thấy tiếng đế giày ma sát với mặt đất.
Cậu nhìn bốn phía, giống như những gì nhìn thấy trên tàu, tất cả mọi thứ ở đây đều giống hệt một trạm ga tàu điện ngầm bình thường. Chỉ khác là lối vào ga cũng tối om, không biết có tàu chạy qua nữa không.
Cậu chú ý tới chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh.
Thời gian bên trên cho thấy 16 giờ 12 phút, đằng sau viết thời gian của chuyến tàu tiếp theo:***
Đúng vậy, thế mà con mẹ nó lại che mờ màn hình.
Có phải điều này đồng nghĩa với chuyện sẽ không có chuyến tàu tiếp theo? Nhưng so với chuyện này thì Úc Dạ Bạc càng chú ý tới thời gian hiển thị.
16 giờ 12 phút? Cậu ra khỏi đây lúc 12 giờ? Hơn nữa đã trôi qua 4 tiếng? Úc Dạ Bạc mở điện thoại, nhưng trên đó vẫn hiển thị đúng 12 giờ. Tuy nhiên chỉ trong một phút, thời gian đồng hồ điện tử thay đổi, biến thành 15 giờ 45 phút, một phút sau lại nhảy thành 18 giờ 36 phút.
Như vậy xem ra cũng không phải quỷ đánh tường thời gian, chẳng lẽ tất cả đồng hồ ở không gian này đều bị hỏng?
Nếu thật là thế thì cậu phải làm thế nào để thoát khỏi tàu điện ngầm trong vòng hai giờ mà khi không thể nhìn thấy thời gian cụ thể?
Hiển nhiên đây chính là một cái hố!
Tất cả đều phải dựa vào ước tính, một khi hết giờ, hậu quả sẽ khó lòng tưởng tượng.
Cũng may chức năng đồng hồ bấm giờ trên điện thoại vẫn sử dụng được nên không đến mức mất sạch khái niệm thời gian.
Không biết bây giờ Tần Hoài Chu đang ở đâu, có phải anh cũng đang gặp chuyện giống như cậu, không biết anh có phát hiện ra vấn đề thời gian không.
Con app rác rưởi! Úc Dạ Bạc thầm rủa mười nghìn câu trong lòng.
Từ biển báo dừng có thể thấy điểm xuất phát là trạm ga nghĩa trang – nơi cậu và Tần Hoài Chu lên tàu, điểm cuối là ga Tân Phương Đông, ga Lam Tường cách điểm đến của bọn họ còn năm trạm.
Úc Dạ Bạc nhìn kỹ tên từng trạm, trái lại những cái tên này đều rất bình thường.
Năm trạm nói xa cũng không xa, bình thường bắt taxi chỉ cần 20 phút.
Úc Dạ Bạc lấy điện chụp một tấm để phòng hờ lúc cần dùng, sau đó đi về phía cầu thang, tính lên trên nhìn một chút.
Nhỡ đâu lần này giống nhiệm vụ nuôi dưỡng trước, có thể đi ra ngoài luôn thì sao? Tóm lại thì con app thường xuyên đi theo phong cách chẳng giống ai.
Thời gian hai giờ quá ngắn, đã thế còn không cho người khác nhìn đồng hồ, dưới tình huống này mà bắt sinh tồn trốn thoát khỏi tàu điện ngầm cũng quá khó.
Úc Dạ Bạc nghĩ vậy lại càng cảm thấy mình nên đi ra ngoài nhìn một chút.
Thật ra thang cuốn đi lên tầng hai vẫn còn hoạt động, nhưng mọi người đều biết thang cuốn cũng khá dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, do đó Úc Dạ Bạc lựa chọn đi cầu thang bộ. Không ngờ lần này thật sự đi lên tầng hai, tuy nhiên trên đây cũng giống như phía dưới, từ đầu cầu thang đến cửa kiểm tra an ninh đều không có lấy một bóng người.
Không gian rộng lớn trống trải chỉ có một mình cậu thôi đã đủ đáng sợ, chứ đừng nói đến chuyện thường xuyên có cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, dường như bên trong còn ẩn chứa âm thanh quái dị nào đó.
Giữa khung cảnh yên tĩnh trống trải rất dễ khiến thần kinh căng thăng của con người ta nghi thần nghi quỷ, thần kinh căng chặt, Úc Dạ Bạc thường xuyên quay đầu nhìn lại, nhưng phía sau vẫn chẳng có gì.
Cậu không thể không đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến bên cầu thang dẫn lên mặt đất, đã có thể nhìn thấy ánh đèn từ xa xa.
Không lẽ lối ra thực sự ở đây?
Nhưng Úc Dạ Bạc vừa mới đi được nửa đường lại dừng bước chân.
Khoan đã, mới vào buổi trưa thì bên ngoài lấy đâu ra bóng tối và ánh đèn?
Úc Dạ Bạc chỉ vừa dừng bước đã nghe thấy bên ngoài cầu thanh vang lên âm thanh quái dị.
“Hu hu…”
Không phải tiếng khóc mà càng giống tiếng nhai hơn, cứ như thể loài thú hoang nào đó đang há to mồm gặm nhấm thức ăn trong bóng tối!
Trực giác mách bảo Úc Dạ Bạc có chuyện chẳng lành, cậu lập tức xoay người đi về hướng cũ. Vừa mới đi được hai bước thì đằng sau bỗng vang lên tiếng lạch cách, cậu xoay đầu nhìn lại, thứ trong bóng tối động đậy, giống như một đống cơ thể vặn vẹo, vô số bóng đen từ trên cao rơi xuống!
Hóa ra thứ đang phát sáng chính là mắt chúng.
Thứ ánh sáng trong mắt chúng nom chẳng khác gì đèn pha ô tô, cả đám há miệng, âm thanh phát ra từ miệng giống hệt tiếng tàu điện ngầm lao trong gió!
Mẹ kiếp, lại tính chơi quần ẩu chắc? Chẳng lẽ tàu điện ngầm ở chỗ này là cái động quỷ quần cư?
Cả người Úc Dạ Bạc sây sẩm, lần thứ hai trong ngày bị cảnh tượng ma huyễn dọa cho nói không nên lời.
Cậu vội vàng xoay người bỏ chạy, nhưng điều đáng sợ là vừa mới chạy được một nửa thì toàn bộ đèn trong ga điện ngầm đều tắt ngúm.
Vốn dĩ cậu đã không quen đường đi, phải cầm đèn pin điện thoại đánh vật một hồi mới quay về được bục chờ ở tầng dưới.
Đúng lúc này tàu điện ngầm lại vào ga.
“Keng Keng ~ tàu đến đến trạm, vui lòng cẩn thận khoảng trống giữa tàu và sân ga…”
Úc Dạ Bạc bị bóng đen đuổi theo không còn chỗ trốn, cậu không kịp nghĩ nhiều mà lao vọt vào bên trong cánh cửa tàu điện ngầm.
Cũng may đèn tàu xua tan bóng tối, những quái vật bóng đèn kia không đuổi theo, chúng chỉ nằm bò trước đầu thang cuốn. Từng cái đầu một nhô ra nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt tham lam cứ như tiếc rẻ con mồi dâng tận miệng còn chạy thoát.
Song điều khiến người khác phát rợn nhất chính là gầm gừ phát ra từ miệng chúng.
Làm cho người ta càng nghĩ càng sợ.
Chẳng lẽ âm thanh thường nghe mỗi thấy khi ngồi tàu điện ngầm chỉ là tiếng gió thôi sao?
“Tàu sắp đóng cửa, hành khách vui lòng chú ý an toàn…”
Nhìn cửa toa xe từ từ đóng lại.
Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên còn chưa kịp thả lỏng thì giọng loa thông báo vốn dịu dàng ngọt ngào bỗng thay đổi, biến thành chất giọng thô khàn của một người đàn ông: “Chuyến tàu đến Trạm… Tân Đông… Phương…!!”
Chữ cuối cùng kia như bị xé toạc biến thành tiếng gió rít gào bén nhọn!
Không xong! Linh tính mách bảo Úc Dạ Bạc có điều không ổn, cậu muốn lao xuống khỏi toa tàu nhưng cánh cửa trước mặt đã đóng chặt.
Cạch một tiếng, đèn trong toa tàu đột nhiên tắt hết, cả toa tàu rơi vào bóng tối khiến người ta phát sợ, tiếp đó là tiếng thiết bị đoàn tàu khởi động.
Úc Dạ Bạc vừa bật đèn pin điện thoại lên, chợt phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn cả việc bị bóng tối bao trùm.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều phát sáng!
Chỉ thấy đám người trong tàu điện ngầm lại xuất hiện, hơn nữa lần này, hai mắt bọn họ đều phát ra thứ ánh sáng trắng âm u giữa bóng đêm… Khiến cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng trở nên âm trầm dọa người.
Hơn nữa chỉ một giây sau, toàn bộ ánh sáng đều đổi hướng nhìn về phía Úc Dạ Bạc!
Thoáng cái, trước mặt Úc Dạ Bạc là một mảnh trắng xóa không thể nhìn thấy được gì
“……”
Cái đệt, tưởng có nhiều đèn mà ghê hơn chắc?
Bình sinh anh Úc ghét nhất là mấy thằng lái xe đi ngược chiều bật đèn pha, huống chi còn bị rọi thẳng vào mặt, tính tình cục súc của cậu bị khơi dậy, nhanh chóng móc chiếc điện thoại mới nhặt được ra mở đèn pin, sau đó đặt cả hai cái điện thoại lên mặt giả bộ làm thành hai cái bóng đèn.
Chiếu thẳng vào mặt đám quỷ.