……Mẹ kiếp, chẳng thà không có người còn tốt hơn.
Phải vất vả lắm cậu mới quen được chuyến tàu điện ngầm không một bóng người, bây giờ tự dưng xuất hiện nhiều bóng người quỷ dị thế này khiến Úc Dạ Bạc suýt chút đi chầu các cụ.
Điều may mắn duy nhất là mặc dù cách thức xuất hiện của đám người khá kỳ lạ, nhưng họ lại không tấn công cậu, chỉ ngồi im như bức tượng.
Úc Dạ Bạc xốc tinh thần, quay đầu nhìn biển quảng cáo phía sau. Chỉ thấy người phụ nữ kinh khủng kia đã quay về, phông nền vẫn là màu cũ, màu hồng đáng yêu tươi trẻ, cùng với font chữ hoa hòe hoa sói.
Tưởng như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Nhưng Úc Dạ Bạc lại biết, nếu như không phải thời khắc then chốt cậu nhớ đến chi tiết mỗi toa xe đều có một biển quảng cáo giống hệt, ắt hẳn sẽ có công năng đặc thù nên mới cố vặn nó xuống thu hồi nữ quỷ vào trong, không thì nhất định đầu cậu đã chạy lên đĩa rồi.
Ngay từ lúc đầu, câu slogan cuối cùng “Đảm bảo bạn ăn no căng mới thôi!” của quảng cáo đã không bình thường.
Có tiệm bán bánh sinh nhật nhà nào chỉ dùng để lấp đầy bụng sao? Vốn dĩ chính là để cho nữ quỷ kia ăn.
Mặc dù nữ quỷ đã bị cậu sút về biển quảng cáo, song rất khó đảm bảo cô ta sẽ không chạy ra ngoài một lần nữa.
Dựa theo tính cách chó đẻ của nhiệm vụ Nuôi dưỡng thì quỷ trong TV và quỷ livestream đều bị ném xuống giữa chừng, không có lai lịch và bối cảnh, có lẽ con quỷ trong biển quảng cáo cũng giống vậy.
Việc cấp thiết nhất vẫn là tìm cách rời khỏi chuyến tàu điện ngầm này.
Bây giờ là 12 giờ trưa, hai giờ không nhiều, cậu phải nắm chặt thời gian.
Tàu điện ngầm vẫn đang vận hành với tốc độ cao dưới lòng đất tối, cứ như thể đang lao đầu tới địa ngục. Tiếng gió bên ngoài như tiếng rít gào của lệ quỷ, ngày càng thê lương bén nhọn!
Những hành khách đột nhiên xuất hiện bên trong toa xe giống như không nhìn thấy cậu, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, ngồi im không nhúc nhích.
Chỉ là không biết kể từ lúc nào, trên khuôn mặt họ đã không còn chút máu. Toàn bộ khuôn mặt dưới ánh đèn trắng đến phát xanh, vẻ mặt cứng đờ khiến lòng người phát sợ, nửa bước cũng không muốn đến gần.
Đồng thời Úc Dạ Bạc còn chú ý tới, chỉ có bóng cậu phản chiếu trong ô cửa sổ thủy tinh, còn lại đều có lấy không một bóng người.
Bọn họ không có bóng.
Hiển nhiên thứ này không phải con người!
Bàn về cảm giác bị vây giữa một đám quỷ?
Khung cảnh xung quanh khiến trái tim Úc Dạ Bạc như muốn vọt lên cổ họng. Cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, tầm mắt đảo qua chỗ trống ở ngay bên cạnh biển quảng cáo. Bên trái là lan can, bên phải là một nữ sinh khoảng chừng 15, 16 tuổi, mặc một bộ đồ thể thao màu xám, đeo kính gọng đen dày cộm, hơi cúi đầu nghịch điện thoại.
Ngồi bên cạnh cô là hai bác gái trung niên đang tám chuyện, một người xách túi vải đựng đồ ăn, mặc chiếc áo len màu đỏ chót, quần đen phối với giày đen đế thấp cùng đôi tất màu đỏ.
Cạnh họ là một người đàn ông trung niên mặc đồ nhân viên văn phòng, dáng người hơi mập hói đầu, đeo kính kim loại tròn. Ngồi ở phía ngoài cùng hàng ghế bên trái là một ông lão khoảng chừng 50, 60 tuổi, một tay cầm túi nilon siêu thị, tay còn lại cầm một cây gậy gỗ, ngửa đầu ngẩn người nhìn trần nhà.
Trừ bỏ việc không nhúc nhích thì con người cùng cảnh tượng xung quanh đều có thể thường xuyên bắt gặp trên tàu điện ngầm.
Lấy kinh nghiệm chơi game kinh dị nhiều năm của Úc Dạ Bạc mà nói.
Ngồi ư? Khả năng cao là vừa đặt mông ngồi xong sẽ không nhúc nhích nổi, nhưng nếu không ngồi thì cũng khó lòng đảm bảo mấy pho tượng kia có đột nhiên lên cơn điên giết người hay không.
Nhiều quỷ như vậy lại còn ở trong không gian chật hẹp, kể cả ngay khi Tần Hoài Chu có ở bên cạnh cũng khó lòng đối phó nổi. Huống chi bây giờ cậu còn đơn thương độc mã, muốn trốn cũng không trốn khỏi, chỉ cần hai ba con quỷ ở đây thôi đã đủ chơi chết cậu.
Bộ xương nhỏ và quỷ váy cưới đều bị hạn chế về mặt thời gian sử dụng, chỉ có thể đi ra nửa giờ. Đó là bài tẩy bảo vệ tính mạng của cậu, không đến thời khắc then chốt sẽ không tùy tiện mang ra sử dụng.
Cho nên ngồi hay không ngồi… hiển nhiên làm một câu hỏi khó khăn hơn cả Hamlet.
Ngay khi Úc Dạ Bạc chìm vào suy tư thì trong toa xe bỗng thình lình vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ting~ Điểm dừng tiếp theo là ga Nam Tường, tàu sẽ mở cửa bên phải, hành khách xuống tàu xin vui lòng chuẩn bị trước.”
Vào trạm?!
Vẻ mặt Úc Dạ Bạc hiện lên nét kinh ngạc, cậu nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài. Chỉ vài giây sau phía trước bỗng trở nên sáng ngời, bên ngoài thật thực sự xuất hiện một nhà ga sáng choang.
“Đã đến ga Nam Tường, kính mong hành khách đi xuống hãy chú ý khoảng cách giữa toa xe và sân ga. Welcome to……”
Sau khi cánh cửa toa tàu đối diện mở ra, Úc Dạ Bạc thấy rõ khung cảnh bên ngoài. Nổi bật trên bức tường là ba chữ “Ga Nam Tường” lớn màu xanh, sàn đá cẩm thạch phía dưới bóng loáng, bên cạnh có ghế kim loại ngồi chờ và máy bán hàng tự động.
Thoạt nhìn chỉ là một trạm ga tàu hết sức bình thường… trừ bỏ bên ngoài vắng tanh không một bóng người.
Ngay khi Úc Dạ Bạc đang đứng cẩn thận quan sát, tự hỏi có nên xuống tàu thăm dò một chút hay không thì đột nhiên khóe mắt cậu như liếc phải thứ gì đó!
Cậu quay phắt đầu đối diện với hàng loạt cặp mắt cứng đờ vô hồn, bấy giờ mới giật mình nhận ra, không biết kể từ lúc nào, hai con ngươi màu đen của nữ sinh ngồi bên cạnh đã phóng lớn tới cực điểm, nhìn cậu chòng chọc!
Không, không chỉ có cô ta, một đống người ngồi trong toa xe này đều đang đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Bọn họ vẫn không cựa quậy, nhưng ánh mắt lại lấy một loại góc độ khó tin dịch chuyển trong hốc mắt nhìn Úc Dạ Bạc chằm chặp!
Đáng sợ hơn nữa là trên tường, từng ngôi sao nam nữ trong biển quảng cáo, thậm chí là cả nhân vật hoạt hình đầu đều đang quay qua nhìn cậu!
Mọi người có thể tưởng tượng được không? Giữa không gian nhỏ hẹp, hàng trăm con mắt đen xì đang vây quanh bạn rồi nhìn bạn chòng chọc không rời.
Bạn không còn có nơi nào để trốn!
Trong nháy mắt, kể cả người to gan lớn mặt như Úc Dạ Bạc cũng cảm thấy da đầu như muốn nổ tung. Cảnh tượng lố lăng dọa người tới cực điểm khiến cậu không rét mà run, ngón tay không khống chế được run lẩy bẩy, tưởng như sắp không cầm nổi điện thoại nữa.
Mãi cho đến khi tiếng loa phát thanh trên tàu điện ngầm lại vang lên.
“Mong các hành khách vui lòng chú ý an toàn, cửa tàu sắp đóng.”
Úc Dạ Bạc hồi hồn, cậu gần như không còn khả năng tư duy, giậm chân bỏ chạy, lao nhanh đến bên cạnh cửa.
Tuy nhiên ngay lúc này cậu lại do dự dừng bước.
Đổi lại là bất cứ người bình thường nào khác đều sẽ bị dọa sợ chạy mất dép trước đống ánh mắt kinh khủng này.
Nhưng liệu chạy trốn có thực sự an toàn? Nếu đi xuống tàu mới là con đường chết thì sao?
Thoạt nhìn sân ga trước mặt rất bình thường, nhưng tại sao nơi này lại không có lấy nổi một bóng người?
Vài giây sau, cùng với tiếng “ting ting ting~”, hai bên cửa xe bắt đầu khép lại với một tốc độ chậm rãi.
Úc Dạ Bạc quay đầu nhìn, đám mắt vô hồn trong xe vẫn đang lẳng lặng nhìn cậu.
Thậm chí cậu có thể nhìn thấy cả hình ảnh phản chiếu từ trong cửa kính toa xe. Khóe miệng đám người đang dùng một góc độ quái dị nhếch cao, trong mắt lộ tia thèm thuồng nhỏ dãi.
Đệt mẹ, lập tức hai tay Úc Dạ Bạc nổi lên một tầng da gà, bị làm đến độ cảm thấy hơi mắc ói.
Trốn, cậu nhất định phải trốn khỏi nơi này!
Không, không đúng, có điều gì đó không ổn ở đây! Một chân của Úc Dạ Bạc đã bước ra ngoài, đột nhiên phát hiện bản thân đã bỏ qua một chi tiết.
Tầm nhìn của cậu rơi xuống ô cửa thủy tinh phía sau lưng mình.
……Nếu những thứ kia chỉ là ảo giác do họ cố ý tạo ra để dọa sợ cậu thì sao?
Cậu phải làm gì? Rốt cuộc có nên ra ngoài hay không?
Đường sống là ở trên tàu hay là đi xuống?
“Ting ting ting…”
Vào giờ phút này, tiếng chuông thông báo nhắc nhở dễ nghe thường ngày chẳng khác gì tiếng lệ quỷ đòi mạng.
Úc Dạ Bạc cắn môi dưới, tay trái nắm chặt thành đấm, móng tay gần như khảm vào trong thịt.
Cậu gần như phải dồn hết sức mạnh mới đè xuống nổi cảm giác ghê rợn muốn trốn, nặng nề nhấc cái chân kia thu về.
“Ting.”
Âm thanh cuối cùng vang lên, cửa tàu điện ngầm trước mặt từ từ khép lại, hoàn toàn chặn kín con đường thoát.
Mà từ hình ảnh phản chiếu trên ô cửa kính, khóe miệng từng người đang cười bỗng bĩu xuống tỏ vẻ rất không hài lòng.
Nương theo tàu điện ngầm đang từ từ chuyển động, đám bóng của hành khách phản chiếu thế mà lại dần biến mất. Khoảnh khắc con tàu tăng nhanh tốc độ, đám quỷ hồn bị kéo dài đến biến dạng, chúng há to miệng phát ra từng tiếng thét gào bén nhọn đáng sợ, còn hơn cả tiếng gió rít, bám vào bên ngoài điên cuồng đập vào cửa sổ xe.
Nguy hiểm thật! Không cần phải nói cũng biết, nếu như vừa rồi mà Úc Dạ Bạc lựa chọn đi xuống thì đám quỷ hồn này sẽ xé nát cậu thành từng mảnh, đến cả xương vụn cũng không còn!
Cậu đã đoán đúng!
Ngay một giây cuối khi Úc Dạ Bạc muốn chạy ra ngoài, cậu đột nhiên nhận ra thứ mình nhìn thấy trong ô cửa kính vốn chẳng phải là hình phản chiếu gì, chúng chỉ vừa mới xuất hiện khi tàu dừng bánh.
Do đó đám hình ảnh kia không phải ở trong toa xe, mà là ở ngay bên ngoài!
Giữa tiếng gào thét không cam lòng của đám quỷ hồn ngoài cửa sổ, đèn trên đỉnh đầu lại vụt tắt.
Sau khoảng thời gian chìm vào bóng tối ngắn ngủi, đợi đến khi ánh đèn trong toa xe sáng lên lần nữa thì những hành khách kia đã biến mất sạch, chỉ còn hàng ghế kim loại lẽo, sạch sẽ đến mức như chưa từng xuất hiện, hình người trong biển quảng cáo cũng khôi phục về dáng vẻ ban đầu.
Sự thật chứng minh đôi khi có người còn đáng sợ hơn so với không có người.
Úc Dạ Bạc hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám ngồi xuống. Cậu dựa lưng lên vách tường nghỉ ngơi hai phút, sau đó đi về phía đầu tàu điện ngầm.
Cậu vẫn cảm thấy rằng rất có khả năng manh mối quan trọng nằm trong buồng lái bị khóa chặt, cần phải tìm cách để mở cửa.
Ngay khi cậu bước đến đầu tàu, tiếng loa thông báo dịu dàng ngọt ngào lại vang lên.
“Đã đến ga Nam Tường, kính mong hành khách đi xuống hãy chú ý khoảng cách giữa toa xe và sân ga. Welcome to……”
Gì cơ? Ga Nam Tường?
Úc Dạ Bạc tưởng rằng mình đã nghe nhầm bèn ngẩng đầu nhìn, dòng chữ chạy trên màn hình đúng thật là ba chữ “Ga Nam Tường” to đùng.
Vài giây sau, nhà ga sáng sủa rộng rãi ban nãy lại xuất hiện ngoài cửa sổ.
Chuyện gì đang xảy ra, tàu điện ngầm bị quỷ đánh tường?
Úc Dạ Bạc vẫn còn sợ hãi trước đám quỷ hồn, hiển nhiên không dám nghĩ tới việc xuống ga. Cậu bước nhanh đến bên cửa buồng lái, tiếp tục thử dùng sức phá cửa.
Nhưng giống hệt như lúc nãy, vài phút trôi qua, Úc Dạ Bạc thử năm lần. Cậu dùng chân đạp cửa thủy tinh, tay vặn then cửa, gần như sử dụng hết toàn bộ thủ đoạn, song vẫn không mở ra được.
Chàng trai nóng đến độ không chịu đựng nổi, cậu kéo cổ áo rồi cởi mấy cúc áo sơ mi, mồ hôi chảy dọc xuống theo cần cổ, phác họa đường cong xương quai xanh tinh tế.
Có lẽ phải tìm dụng cụ… Nhưng trong con tàu điện ngầm này, đến cả một cọng dây thép cũng chẳng có thì đào đâu ra công cụ để cậu dùng? Tay vịn và lan can không tới nỗi, nhưng phỏng chừng độ khó tháo lắp cũng không kém hơn phá cửa là bao.
Chết tiệt.
Nếu như có Tần Hoài Chu ở bên thì tốt rồi.
Úc Dạ Bạc không ngừng hít sâu để cho đầu óc duy trì tỉnh táo.
Đúng rồi, đã qua bao lâu?
Giữa không gian yên tĩnh, con người rất dễ đánh mất khả năng cảm nhận về thời gian. Úc Dạ Bạc dừng lại mở điện thoại ra xem giờ, nháy mắt sống lưng cậu lạnh toát, chỉ thấy màn hình hiển thị…
“12:00”.
12 giờ trưa, một phút cũng không lệch.
Bản thân thời gian không có chỗ nào đặc biệt, nhưng Úc Dạ Bạc nhớ rõ mười phút trước khi cậu nhìn cũng là 12 giờ!
Úc Dạ Bạc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không thèm chớp mắt một cái, trong lòng thầm nhẩm một phút. Nhưng thời gian hiển thị trên điện thoại vẫn là 12 giờ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Không lẽ thời gian trên điện thoại hỏng?
Sau khi tải app Nhiệm vụ kinh dị về máy, điện thoại cứ như thể được nạp năng lượng hạt nhân, cho dù có ném vào lửa cũng không hỏng được.
Úc Dạ Bạc lại thầm mắng mười nghìn câu chó má ở trong lòng.
Tiếng loa thông báo dịu dàng ngọt ngào lại vang lên một lần nữa.
“Đã đến ga Nam Tường, kính mong hành khách đi xuống hãy chú ý khoảng cách giữa toa xe và sân ga. Welcome to……”
Lại là ga Nam Tường? Quả nhiên là quỷ đánh tường? Cậu bị mắc kẹt ở đây?
Khoan đã, kết hợp với 12 giờ trong điện thoại…
Chẳng lẽ điện thoại của cậu không hỏng, cũng giống như chuyến tàu điện ngầm bị quỷ đánh tường, thời gian cũng dừng lại ở đây sao?