Mệnh và tài, đương nhiên Lý Trường Thọ phân biệt rất rõ.
Lý Trường Thọ thở dài: "Ta cũng giúp không giúp được gì cho đạo hữu, việc này chủ yếu là xem đạo hữu có thể thối lui đến mức độ nào."
Đông Mộc Công vội nói: "Nếu như sau này tính mệnh có thể vô ưu, được đạo quả trường sinh bảo hộ, ta đã không dám có nhiều khẩn cầu như thế!"
Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói: "Mọi việc đều có nguyên do không thể sốt ruột, ba bước thối lui khô cây xuân."
"Xin hỏi, ba bước kia là?"
"Ta quả thực không dám nói." Lý Trường Thọ cười lắc đầu, đẩy hai trữ vật pháp bảo trở về.
Nhân quả này, hắn không muốn dính tới, cũng không thể dính.
Nhưng hiện tại, Đông Mộc Công là người mang tin tức cho Ngọc đế, Lý Trường Thọ cũng biết rõ người này không thể làm điều ác.
Chỉ có thể trên cơ sở không gánh chịu được phần nhân quả, để tránh cho Đông Mộc Công đưa ra chủ ý khác...
...
“Gần đây tại sao lại vội vàng đưa bảo tài cho ta như vậy?”
Trong phòng đan Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ nói thầm một tiếng, đã bí mật đưa giấy đạo nhân ra ngoài sơn môn chạy tới vùng ranh giới Nam Hải.
Đông Mộc Công khăng khăng để lại hai trữ vật pháp bảo, cũng cảm động đến rơi nước mắt với Lý Trường Thọ.
Rõ ràng, Lý Trường Thọ cũng chỉ cho hắn một biện pháp trị ngọn không trị gốc, nhưng Đông Mộc Công lại giống như mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới...
Lý Trường Thọ âm thầm tính toán, giờ mình đã cầm những bảo tài này, đủ bận rộn mấy năm rồi.
Sau khi cuộc thi đấu trong môn phái kết thúc, các phong trong Độ Tiên môn cũng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, nhóm đệ tử trẻ tuổi một lần nữa khôi phục tu tiên ngày thường.
Linh Nga, Tửu Cửu, còn có Hữu Cầm Huyền Nhã vừa mới tới đây nửa canh giờ trước, đang ở trong nhà cỏ uống rượu mua vui.
Đây là buổi tụ họp của các nàng tiểu Tiên nữ, Lý Trường Thọ hiện thân cũng không đúng lúc, vì vậy dứt khoát không đi qua đó.
Lý Trường Thọ lấy ra một đầu thẻ tre, trên đó khắc xuống bắt đầu từ hôm nay, đến trước buổi đại hội nguồn gốc tam giáo, có rất nhiều công việc mà mình cần phải làm:
Thứ nhất, luyện chế trận cơ, bổ khuyết đại trận, cấu tạo lại trận cơ chủ yếu trong hệ thống đại trận của Tiểu Quỳnh phong.
Thứ hai, tiếp tục cải tiến « Quy Tức Bình Khí quyết », lấy đó để ứng phó những tình huống vạn nhất mình không tránh khỏi “tai hoạ” lần này.
Liên quan tới đại hội nguồn gốc tam giáo lần này, Lý Trường Thọ đã quyết định mượn cớ bị bệnh không đi, chỉ cần khi đó, hai vị Kim Tiên trong môn phái không đến đây chẩn trị cho hắn, tự hắn sẽ có thể ứng phó.
Nhưng Lý Trường Thọ mơ hồ cảm thấy, việc này nhất định không đơn giản như vậy...
Hai công việc về sau, mới là luyện đan hậu tài.
Không viết lên trên thẻ trúc còn có hai chuyện nhất định phải làm—— đó chính là giám sát động tĩnh của Tiên Lâm phong, cổ vũ sư phụ ra khỏi tự bế.
Cứ như vậy, sau cuộc thi đấu trong môn phái trở về cuộc sống tu đạo, lại khôi phục sự phong phú trong ngày thường.
Lý Trường Thọ tốn ba năm mới đưa bảo tài ban thưởng trong môn phái, và một phần tạ lễ của Đông Mộc Công cho hắn, hóa thành “lực phòng ngự” cho Tiểu Quỳnh phong “Lực phòng ngự”.
Hai trữ vật pháp bảo mà Đông Mộc Công cho hắn, Lý Trường Thọ lo lắng có công hiệu “lần theo” cho nên trực tiếp phế bỏ.
Sau khi hắn kiểm tra kỹ càng từng thứ bên trong bảo tài, linh thạch, hắn mới dùng từng phong cấm của Vu tộc bí lục, thu vào trong bảo nang của mình.
Mấy thứ pháp bảo bên trong kia, bị Lý Trường Thọ trực tiếp an bài thay cho quân giấy đạo nhân, không có khả năng mang theo bên người...
Sau đó, Lý Trường Thọ tính toán quỹ đạo đường trở về của giấy đạo nhân, để giấy đạo nhân lượn quanh vài vòng, mới trở lại vùng lân cận Độ Tiên môn, đợi sư phụ ra ngoài mang về Tiểu Quỳnh phong.
Giờ hắn tuyệt đối không thể bại lộ thân phận trước mặt Ngọc đế.
Nếu không thì hình tượng “lão thần tiên túc trí đa mưu” mà mình đã vất vả mới gây dựng nên sẽ bị hủy hoại trong chốc lát...
Giải quyết phần trận cơ này, Lý Trường Thọ lại luyện chế ra một ít đan dược, tính toán tiểu sư thúc sắp uống hết rượu rồi, vì tiểu sư thúc ủ thêm một bầu rượu ngon.
Giai Nhân Mị đã bị hắn đào thải hoàn toàn, dù sao cũng có một chút nhân quả ở trong đó.
Một ngày nay...
Bận rộn mấy năm, khắp nơi bình ổn, Lý Trường Thọ cũng muốn thư giãn một chút.
Tu hành chính là như vậy, cần phải căng thẳng có mức độ, nếu cứ luôn căng cứng, sẽ làm cơ thể và đầu óc của mình càng thêm mệt mỏi.
Lúc này, hắn từ Tiểu Quỳnh phong phóng một bước ra bên ngoài, đi dạo một vòng khắp nơi, đây chính là lần nghỉ ngơi hiếm có, hơn nữa nếu đi thường xuyên sẽ dễ dàng nảy sinh một số cảm xúc từ đáy lòng, tỉnh ngộ một trận.
Dạo bước trong khu rừng, hít thở bầu không khí trong lành, đáy lòng chảy qua từng cơn cảm khái.
Đi dạo một lát, hắn đã đi tới linh thú quyển mà mình đã làm vất vả năm đó.
Lý Trường Thọ nuôi linh thú, chủ yếu là vì bọn chúng “có giá trị dược dụng”, một ít đan dược cần máu linh thú, trừ cái đó ra, còn có dị thú trùng đồng nhện ba đầu có thể sử dụng.
Lúc này lại nhìn linh thú quyển, thật ra phần lớn linh thú đã vô dụng.
Nhưng dù sao Lý Trường Thọ cũng có chút cảm tình ở đây, không có việc gì sẽ tới đầu tây trêu đùa con “Nhị Bàn” kia, trêu đùa một chút “A Hoa” ở đầu đông, vui vẻ, dương dương tự đắc.
Hôm nay, Lý Trường Thọ theo thói quen đi tới linh vòng của Nhị Bàn, khóe miệng nở nụ cười không màng danh lợi, nhưng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Hả?
Nhị Bàn đâu rồi?
Linh vòng các nơi đều nguyên vẹn, không giống như đi ra ngoài.
Tiên thức quét qua...
Ôi chao?
Linh thú trong linh thú quyển của mình tại sao lại ít hơn phân nửa?
Lý Trường Thọ lập tức kiểm tra sư muội, sư phụ và tiểu sư thúc đang nằm trên giường Linh Nga ngáy o o một lát, phát hiện tình huống trong Tiểu Quỳnh phong không có gì khác thường.
Ngày thường hắn luyện chế trận cơ, lúc tu hành đều phân tán tiên thức trong Tiểu Quỳnh phong, nếu có chuyện gì khác thường, chắc chắn hắn sẽ bừng tỉnh.
Nếu như không có chuyện khác thường, những hình ảnh này sẽ hóa thành một phần ký ức, không đi qua tinh thần của hắn mà cất giữ dưới đáy lòng.
—— Độ tuổi tu sĩ tu đạo động một tí là trăm ngàn năm, loại “thuật pháp” xem như thiết yếu trong người người.
Lúc này Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, lục soát ký ức của bản thân, rất nhanh đã nhìn thấy tình huống ngày thường mà trước đây đã bị hắn vô thức xem nhẹ...
Đại khái là ba năm trước đây, vào một buổi chiều ngày nào đó, tam tịnh muội xuất hiện trong linh thú quyển.
Linh Nga tràn đầy buồn rầu, nhìn một con ấu thú bị nàng quên cho ăn, sau đó chết đi, đang tràn đầy bất đắc dĩ.
Hữu Cầm Huyền Nhã thở dài: "Sư muội, bớt đau buồn đi."
"Cái này ngược lại sẽ không sao, trước đây bởi vì trong môn phái có cuộc thi đấu, ta không để ý đến việc này, nhiều lắm là bị sư huynh chửi một câu."
Linh Nga khẽ lắc đầu, vừa cười nói, "Đúng lúc, hôm nay sư muội ta lại bộc lộ tài năng, chúng ta đến suối nước sau núi, đem nó nướng lên được không?"
Tửu Cửu lập tức reo hò, mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản lại.
Thế là nửa tháng sau...
"Tiểu Linh Nga, ngươi xem con này đi, xem nó có phải là bị bệnh rồi không?"
"Ừm... có lẽ là bị bệnh rồi."
"Đem nướng hay làm thế nào?"
"Con này nên nấu canh thì hơn, mùi vị mới là ngon nhất."
"Hoàn mỹ!"
Thế là mười ngày sau nữa...
"Hôm nay Tiểu Nhã hiếm khi đến một chuyến, tại sao không có một linh thú đáng yêu nào tự mình đụng vào thân cây chứ?"
Vị sư thúc nào đó âm thầm đưa tay ra, Nhị Hoa vắt chân lên cổ chạy gấp gáp, đụng vào một cây đại thụ, chết tại chỗ rất tươi ngon.
Lại bảy ngày sau...
"Hình như con này bị cảm nắng rồi!"
Lại ba ngày sau...
"Oa, xem con này đi, chắc chắn có tâm ma! Tiểu Nhã ngươi nói xem có đúng hay không?"
"Ừm!" Hữu Cầm Huyền Nhã ra sức gật đầu.
"Cái này... cũng có thể nhìn ra sao?" Tiểu Linh Nga có chút chột dạ hô hào.
Lại... lại...
Lý Trường Thọ ngừng xem xét lại, đưa tay đỡ trán.
Không được, có chút choáng váng.
Nếu như hắn xuất quan muộn một năm, toàn bộ linh thú quyển sắp bị ba nữ luyện khí sĩ kia ăn sạch rồi!
"Lam Linh Nga!"
Thiếu nữ đang chép Ổn Tự kinh dưới gốc cây liễu khẽ run lên, đưa tay che hai mắt lại.
Xong rồi, phát hiện ra án mạng rồi...
Linh Nga đã nghe thấy một giọng nói giống như Cửu U hàn phong, từ phía sau chui vào trong tai mình.
"Đi đi, mau mời Hữu Cầm sư tỷ của ngươi tới đây, ta có mấy câu muốn nói chuyện với nàng ấy."
"Haizz... haizz!"
Tay nhỏ Linh Nga run lên, xách theo váy cưỡi mây, vội vàng bay về phía Phá Thiên phong.