“Để một tên mà hắn không thể khống chế biến mất, chết đi càng tốt.”
Trong mắt Mộ Lê Thần chợt lóe lên một tia lãnh quang rồi biến mất, cười lạnh một tiếng: “Nếu xác định không được, vậy dứt khoát giết chết.”
Hắn tuyệt đối sẽ không khoan nhượng đối với một nhân tố không xác định cứ an nhiên mà sống làm cho tương lai của hắn càng thêm náo loạn.
An Dương đối với quyết định của Mộ Lê Thần không có chút phản đối, lập tức gật đầu nói: “Giết như thế nào?”
Giết người cũng phải có kỹ thuật.
Ở nơi này đem nhóm người đó diệt khẩu, hay là đợi về sau vào trong căn cứ tìm cơ hội mượn đao giết người?
Mộ Lê Thần nhìn nhóm người Lạc Vân dong binh đoàn kia, sờ sờ Tiểu Hắc da lông bóng loáng đen thui trong lòng, thấp giọng nói: “Tiểu Hắc, nhìn!”
Sau đó hắn nhẹ buông tay, Tiểu Hắc trong lòng nhảy ra ngoài, khôi phục hình thể khổng lồ của mình, vọt tới trong đám người Lạc Vân dong binh đoàn bắt đầu đại khai sát giới.
Mộ Lê Thần quay đầu nói với An Dương: “Đến phiên anh lên sân khấu.”
An Dương dây dưa một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, lòng hắn có chút luyến tiếc.
Hắn biết mình khi đi ra, nhất định sẽ lại cùng Mộ Lê Thần tách biệt, lần gặp mặt tiếp theo sẽ là một ngày xa, mà cũng không rõ là ngày nào.
Mộ Lê Thần lại không như hắn do do dự dự, một tay vỗ hắn, đẩy hắn đi ra: “Nhanh lên!”
An Dương nhảy xuống đất, sau đó đem Băng Hỏa thần cung trên lưng ra, giương cung cài tên, một mũi tên vừa bắn đi, đúng lúc cứu một dị năng giả dưới móng vuốt Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc vốn chính là dựa theo mệnh lệnh của Mộ Lê Thần cùng An Dương diễn trò, cho nên sau khi An Dương xuất trướng, liền chuyên tâm cùng hắn diễn một màn đối chiến.
Mà Lạc Vân dong binh đoàn đã chết rất nhiều người lại chống đỡ không nổi công kích mãnh liệt của rắn biến dị cấp sáu.
Đội trưởng Tiêu Lạc của Lạc Vân dong binh đoàn ngăn lại một đợt tấn công của rắn biến dị, hướng An Dương la lớn: “Người anh em, mau triệt!”
Sau đó Tiêu Lạc liền mang theo thủ hạ của mình bắt đầu chuẩn bị rút lui.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, lúc này phát sinh dị biến.
Nguyên bản Tiểu Hắc vốn đang chuyên tâm cùng An Dương đối chiến thế nhưng buông tay mục tiêu là An Dương, xông về phía đám người chuẩn bị rút lui, phun ra một ngụm độc lớn, trực tiếp độc chết hơn mười người.
Mà trong đó có cái dị năng giả hệ chữa lành – Tiêu Vân.
Tiêu Vân tuy rằng là dị năng giả hệ chữa lành cấp cao, trên cơ bản mọi vấn đề đều có thể cứu được, nhưng không thời gian cho cô ta chữa lành thì cũng chỉ có một con đường chết.
Mà An Dương vì không để đám người Tiêu Lạc giận chó đánh mèo hắn không kiềm chế tốt Tiểu Hắc, liền cố ý nghênh chiến rắn biến dị cấp sáu.
Cấp sáu cùng cấp bảy chênh lệch vẫn rất lớn, nhất là một cái là cận chiến một cái là viễn công.
An Dương cứ như vậy vẫn dùng phương pháp chơi diều mà đánh rắn biến dị, vừa không giết nó cũng không để nó đào tẩu.
Dù sao người của Lạc Vân dong binh đoàn lúc này cũng không nhàn rỗi chạy tới giết rắn biến dị, hắn hoàn toàn có thể mang rắn biến dị làm tiểu đệ của Tiểu Hắc đồng thời thu phục đám người này.
Để Tiểu Hắc thu phục biến dị thú nhiều một chút, coi như là giảm bớt áp lực cho Mộ Lê Thần.
Mà bên này, đám người lui lại, Tiêu Lạc nhìn thấy em gái của mình chết, thống khổ đến mức sắp phát cuồng, hóa điên công kích Tiểu Hắc.
Trong nỗi thống khổ hắn đột phá đến cấp sáu.
Vốn công kích của hắn nhìn như không thể nào gây nguy hại cho Tiểu Hắc, thế nhưng trong lúc nhất thời Tiêu Lạc đột nhiên đột phá, khiến cho Tiểu Hắc bị thương.
Miệng vết thương trên người Tiểu Hắc dần dần mấp máy khép lại, nó đã bị khơi dậy hung tính.
Mỗi một biến dị thú đều có hung tính, đừng thấy Tiểu Hắc mỗi ngày nằm trong lòng Mộ Lê Thần làm nũng lăn lộn bán manh. Nhưng trước khi bị Mộ Lê Thần thu phục, Tiểu Hắc chính là một con mãnh thú giết chóc không động tâm.
Tiểu Hắc phẫn nộ cúi đầu rít gào một tiếng, con kiến đáng chết đó, dám tổn thương đến nó! Nó muốn nhai nuốt người này!
Tiểu Hắc hướng Tiêu Lạc vọt đến…… Mộ Lê Thần thấy một màn như vậy, nhưng không thèm ngăn cản Tiểu Hắc.
Hắn vốn chỉ muốn Tiểu Hắc giết chết vài tên dị năng giả cấp thấp không trọng yếu, cũng xử lý luôn cái đứa mang dị năng hệ chữa lành – Tiêu Vân.
Chỉ là không nghĩ tới, Tiêu Lạc đối với cái chết của Tiêu Vân có phản ứng lớn như vậy, còn dưới cơn phẫn nộ mà đột phá cấp sáu.
Để một tên mà hắn không thể khống chế biến mất, chết đi càng tốt.
Khi Tiêu Lạc chết, vừa lúc để cho An Dương tiếp nhận vị trí của hắn.
Cũng đỡ cho An Dương thực lực quá cao, không được Tiêu Lạc tín nhiệm, không thể dung nhập Lạc Vân dong binh đoàn, đến thời điểm vào căn cứ B thị gặp phải nhiều phiền toái.
Hắn vốn nghĩ, Tiêu Lạc là dị năng giả cấp năm, An Dương là dị năng giả cấp sáu, có thể ngăn chặn Tiêu Lạc, chậm rãi khiến Lạc Vân dong binh đoàn cải danh đổi họ.
Vậy mà Tiêu Lạc đột phá đến cấp sáu, An Dương liền không còn khả năng đó nữa, cho nên Mộ Lê Thần nhất định phải để hắn chết.
Để phòng ngừa Tiểu Hắc vốn đang nổi điên lại đột nhiên nhớ tới chủ nhân của mình không phân phó mình giết Tiêu Lạc mà ngừng lại, khiến cho Tiêu Lạc chạy mất, Mộ Lê Thần còn cố ý truyền âm cho Tiểu Hắc, giọng đầy phẫn nộ: “Hắn cũng dám thương tổn đến ngươi, Tiểu Hắc, không cần bận tâm, giết hắn trả thù đi!”
Như vậy khiến Tiểu Hắc cảm động không thôi, chỉ số trung thành của nó càng được nâng cao một bước.
Mộ Lê Thần luôn luôn hiểu rõ, phải nói như thế nào mới có thể đạt được lợi ích cực đại.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Sau khi Tiểu Hắc giết chết Tiêu Lạc, liền một móng vuốt đem rắn biến dị đánh choáng, sau đó ngậm nó treo lủng lẳng trước miệng chạy vào trong rừng cây, biến mất không thấy bóng dáng.
An Dương nhìn phương hướng Tiểu Hắc bỏ chạy, không dấu vết liếc nhìn về phía Mộ Lê Thần ẩn nấp, sau đó đi về chỗ đám người sống sót còn lại.
Hắn quan tâm hỏi: “Các người không có việc gì chứ?”
Đám người sống sót có khoảng ba đến bốn mươi người, dị năng giả trên cấp năm đều đã chết, chỉ còn lại duy nhất một người vừa mới tiến lên cấp năm chưa bao lâu.
Lạc Vân dong binh đoàn nhất thời như rắn mất đầu.
Nội bộ Lạc Vân dong binh đoàn cũng không ít người có tính toán, nhưng càng nhiều người là vì chính mình về sau mà lo lắng.
Các dị năng giả cấp cao chống đỡ Dong binh đoàn đều chết gần hết, Lạc Vân dong binh đoàn chỉ sợ sau này nếu không bị thôn tính thì chính là bị chèn ép.
Lúc An Dương đi tới, người đại biểu mà Lạc Vân dong binh đoàn đẩy ra trò chuyện với hắn chính cái vị vừa mới lên cấp năm còn sót lại kia.
Dị năng giả cấp năm này nhìn qua dường như là nông dân ở nông thôn, không am hiểu giao tiếp, đối mặt với An Dương thực lực cùng khí thế đều hơn xa hắn, có vẻ có chút hụt hơi.
“Xin chào, tôi là Trương Đại Hữu, rất cảm tạ anh đã cứu chúng tôi.”
An Dương ôn hòa cười cười: “Chào, tôi là An Dương. Ở bên ngoài đều là anh em đồng tộc, giúp đỡ là chuyện nên làm.”
An Dương rất am hiểu các loại xã giao, chung quy hắn là thương nhân.
Hắn biết rõ nên dùng phương thức nói chuyện nào để có thể khiến người sinh ra hảo cảm, nới lỏng phòng bị.
Đây là giáo dục bắt buộc mà trước kia hắn phải học vì vị trí người thừa kế.
Trương Đại Hữu nghe An Dương nói, quả nhiên thả lỏng một ít, không khẩn trương phòng bị nữa.
An Dương rèn sắt khi còn nóng, nói cho những người này mình như thế nào lại xuất hiện ở đây, miễn cho bọn họ nảy sinh lòng hoài nghi, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện của hắn.
“Tôi vốn là đội trưởng một dong binh đoàn nhỏ, mang theo đoàn viên đi giết sói biến dị, không ngờ phó đoàn trưởng mang lang tâm cẩu phế gì đó, cấu kết với Lôi Hỏa dong binh đoàn giết tôi.”
“Tôi lúc ấy vừa giết mấy con sói biến dị, dị năng tiêu hao rất nhiều, nên bị bao vây.”
“Bất quá tôi cũng không để cho bọn họ dễ chịu, giết không ít người, sau đó liều mạng trốn ra. Dưỡng thương tốt vốn định trở về căn cứ, thế nhưng lại vô tình gặp các người ở đây.”
“Tôi cùng đội trưởng Tiêu Lạc có vài phần giao tình, liền ra tay giúp, nghĩ có thể cùng nhau trở về căn cứ.”
“Không nghĩ tới…… việc này, thật sự để người khổ sở. Thời mạt thế, ai cũng không biết có thể sống tới khi nào, nói không chừng ngay sau đó thế giới liền bị hủy diệt đi. Có thể sống lâu một ngày thì sống một ngày, người chết đi thì an táng cho tốt, nhân tài còn sống mới là trọng yếu nhất……”
Vài câu của An Dương khiến cho tâm lý đám người Lạc Vân dong binh đoàn thoải mái không ít.
Trương Đại Hữu nói: “An Dương, anh nếu là bạn tốt của đội trưởng chúng tôi, không bằng anh theo chúng tôi cùng nhau trở về căn cứ đi.”
Hắn cố ý nói sai lời An Dương, tự đem ‘có vài phần giao tình’ trở thành ‘bạn tốt’.
Mà những người còn lại cũng luân phiên tán thành.
Hiện tại lộ trình trở về căn cứ B thị còn khá dài, ai biết trên nửa đường sẽ xuất hiện nguy hiểm gì?
Có thể có An Dương là một cao thủ đồng hành, trong lòng bọn họ khẳng định kiên định không ít.
Mà An Dương tự nhiên cũng đồng ý, hắn phí nhiều lời như vậy nói chính mình vừa giết đoàn người Lôi Hỏa dong binh chính là vì biểu hiện lực bản thân cường đại thực, muốn đi cùng bọn họ, cuối cùng tìm đến cơ hội thu phục bọn người này.
~ ○ ~ ○ ~ ○ ~
Mộ Lê Thần vẫn ở chỗ tối chú ý hành động của An Dương, thấy hắn thập phần thuận lợi đánh vào bên trong Lạc Vân dong binh đoàn, cũng âm thầm vui mừng.
An Dương mang theo Lạc Vân dong binh đoàn một đường trờ về căn cứ B thị.
Mộ Lê Thần cũng lười quản sự tình Tiểu Hắc thu phục biến dị thú, theo đuôi đám người An Dương.
Hắn dọc theo đường đi cố ý ném mấy biến dị thú ra ngoài, hoặc là phái một đội tang thi đi ra ngoài, hù dọa đoàn người một chút, thuận tiện để An Dương phô ra thực lực cường đại của mình, làm phương tiện cho An Dương thu phục bọn người này.
Quả nhiên, liên tiếp được An Dương cứu vớt trong giây phút sinh tử, đám người sống sót còn lại của Lạc Vân dong binh đoàn đều lần lượt sùng kính không thôi, thậm chí đã bắt đầu đối với hắn nói gì nghe nấy.
An Dương hiện tại tuy rằng không mang danh đội trưởng, những lại rất giống với một đội trưởng thực sự.
Phía sau có lẽ còn có người đang làm trò quỷ, nhưng chút thủ đoạn đó, đều bị An Dương không dấu vết giết chết.
Không ai hoài nghi hắn hạ thủ, chung quy những người này đều bị biến dị thú cùng tang thi giết chết.
Ra khỏi căn cứ làm nhiệm vụ nào có một ai không có nguy cơ chết chứ!?
Cho nên không ai hoài nghi đám người chết ở dưới vuốt biến dị thú cùng tang thi thực chất là bởi vì An Dương mà chết.
Dọc đường đi đám người phát hiện bọn họ lần này làm nhiệm vụ thật đúng là xui xẻo, ba ngày thì hết hai ngày đầu gặp phải biến dị thú cấp cao cùng đại quân tang thi.
Lộ trình trở về liền thập phần nguy hiểm, nhưng nhân số tử thương so với lúc trước đã ít hơn rất nhiều.
Mọi người không khỏi dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía An Dương.
Thực lực cao, tính tình tốt, gặp nguy hiểm dám đứng đầu làm gương, còn không lấy chiến lợi phẩm của bọn họ.
So với đội trưởng Tiêu Lạc tốt hơn rất nhiều.
Nên nói, đội trưởng Tiêu Lạc lúc trước mang bọn họ ra ngoài, dọc đường đi có Tiêu Vân là dị năng giả hệ chữa lành, bọn họ cũng đã chết hết hai đến ba mươi người.
Thậm chí lúc rắn biến dị cùng con cẩu biến dị màu đen công kích thì chết đến chỉ còn lại có hơn ba mươi người.
Nhưng lúc trở về, dọc theo đường đi lại càng nguy hiểm, hơn nữa còn không có dị năng giả hệ chữa lành, mà bởi vì có An Dương, thương vong của bọn họ thế mà chỉ nằm ở hàng một chữ số.