Tịch Hàng vẫn dùng giọng điệu đầy khinh khi đáp lời:"Nếu nó là người có chỗ dựa, thì cần trở thành kẻ lừa đảo thay thế vị trí của cái cô họ Mộ gì gì đó chắc? Bà đừng quên nó đã dùng thủ đoạn gì để tiếp cận con trai chúng ta. Còn nữa, cô ta chẳng phải là người Nước R hay sao? Một quốc gia mà người giàu thì kiêu căng ngạo mạn đến mức đáng ghét, người nghèo lại bần cùng túng thiếu ở dưới đáy xã hội. Bà trả lời tôi xem, nó tốt ở chỗ nào?"
Diệp Lạc Anh thở dài, từ từ đóng nắp chai rượu thuốc lại, trong mắt thoáng loé lên tia nghi hoặc, sau đó quay sang hỏi lại Tịch Hàng:"Này, nói vậy là ông không biết chuyện...Tiểu Hi chính là cô bạn gái mà Tiểu Dương thích từ bé ở Nước R sao?"
Thời gian Tịch Cảnh Dương còn ở R Quốc, rất ít khi liên lạc về trong nước, mà mỗi lần liên lạc cũng chỉ là để báo tin bình an. Nhưng từ năm mười tám tuổi trở đi, anh bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống cá nhân của mình nơi đất khách, đặc biệt là trong mỗi lần như thế anh đều nhắc đến một cô bé.
Dù không kể quá chi tiết, nhưng mà Tịch Lão, Diệp Lạc Anh hay Tịch Hàng đều biết, bé gái đó có vị trí rất quan trọng trong lòng Tịch Cảnh Dương và thậm chí đã từng cứu mạng anh vào thời điểm vừa đến R Quốc chưa lâu.
Về sau Tịch Cảnh Dương vẫn mãi không chịu về nước cũng là vì đang đợi một cái gật đầu của cô bé đó, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng anh lại trở về nước một mình và rồi tính cách ngày một trở nên trầm mặc hơn.
Tịch Hàng lúc đó chỉ nghĩ rằng, tình cảm của Tịch Cảnh Dương với cô bé đó cũng như *tình yêu gà bông sớm nở tối tàn, không thể đi đến kết quả nên cả hai đã chia tay. Về sau ông cũng chẳng còn nhớ đến chuyện này nữa. Nhưng nào ngờ Diệp Lạc Anh lại quăng cho ông một quả bom chấn động như thế.
(* tình yêu gà bông, hay còn gọi là crush, là một cách gọi thân mật để chỉ đến những rung động về tình cảm, cảm xúc cảm xúc ở tuổi thơ ấu và tuổi thanh thiếu niên. Sở dĩ được gọi là gà bông bởi tình yêu lúc này vô cùng nhí nhảnh, dễ thương và không kém phần ngây ngô, trong sáng, hồn nhiên của tuổi mới lớn.*)
"Bà...bà vừa nói cái gì cơ?" Tịch Hàng bàng hoàng hỏi lại.
Diệp Lạc Anh chớp chớp mắt, nhận ra là ông không biết thật.
Tịch Lão bên cạnh liền hừ một tiếng, đừng tưởng ông lớn tuổi thì bị lãng tai nhé, cuộc trò chuyện của hai người ông đều nghe rất rõ đấy. Ông nhếch môi cười nhạt, trả lời thay con dâu:"Tiểu Thần Hi chính là cô bạn gái nhỏ từ thuở thiếu thời của thằng con trai mày đấy. Hai đứa nó quen nhau tính tới bây giờ cũng đã hơn chục năm rồi. Lúc trước tạm thời chia tay cũng là vì xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn."
Ông cụ lấy hơi rồi nói tiếp:"Mày cũng biết tình cảm của Cảnh Dương với cô bé khi đó thế nào rồi, nói coi mạng Tiểu Hi còn quan trọng hơn cả mạng của chính mình. Hiện tại mày lại chia rẽ chúng nó, chẳng khác nào muốn cùng con trai mày đoạn tuyệt quan hệ cha con."
Tịch Cảnh Dương và Tịch Cảnh Đăng có một điểm rất giống nhau, cả hai đều có tính cách khá cố chấp. Nếu như trước đây Tịch Cảnh Đăng có thể vì bị ngăn cản sự nghiệp trong giới giải trí mà dám rời khỏi nhà họ Tịch, thì việc Tịch Cảnh Dương đoạn tuyệt quan hệ vì Kỷ Thần Hi cũng không phải chuyện khó xảy ra.
Lời của Tịch Lão không phải đe doạ mà là nhắc nhở. Trước lúc mọi việc đi quá xa và trước khi Kỷ Thần Hi có cái nhìn hoàn toàn thất vọng về Tịch Hàng ông vẫn mong con trai mình nhanh chóng sửa đổi lại cái tính nết khó ưa khó chiều đó đi.
Tịch Hàng ngỡ ngàng ngạc nhiên đến ngơ ngác, vì sao chuyện quan trọng như thế, mà tận đến bây giờ hai người trước mặt mới nói cho ông biết chứ? Nếu ông biết Kỷ Thần Hi là cô bé kia thì ông cũng đâu đến mức cay nghiệt con bé như thế.
Ban đầu Tịch Hàng cứ đinh ninh Kỷ Thần Hi đã dùng cái vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người của mình, để quyến rũ Tịch Cảnh Dương, khiến con trai ông thần hồn điên đảo không phân biệt được phải trái. Một cô gái tâm cơ không quyền không thế, đến với con trai ông cũng chỉ vì lợi ích, làm sao ông có thể đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Nhưng sự thật thì sao? Người ta đã ở bên con trai ông từ lúc thằng bé không có gì trong tay. Khoảng thời gian hai người chia tay lại là lúc Tịch Cảnh Dương gần như nắm chắc vị trí gia chủ kế nhiệm của nhà họ Tịch, chỉ cần cô bé gật đầu một cái liền trở thành người phụ nữ có quyền thế ở Nước Z này rồi.
Tịch Hàng bị lời nói của Tịch Lão và Diệp Lạc Anh làm cho điếng người, không thế thốt lên lời nào nữa. Trong đầu ông lúc này chỉ vang vọng một câu hỏi: Trong suốt thời gian qua, ông đã đối xử với một tình cảm chân thành như thế nào chứ? Ông có khác gì một kẻ khốn nạn chia cách uyên ương hay không?