Kỷ Thần Hi chỉ biết cười cho qua chuyện, sau đó theo Tịch Cảnh Dương lên xe để về nhà.
"Tịch gia gia và cha của anh...
Không đợi Kỷ Thần Hi nói hết câu, Tịch Cảnh Dương vẫn hiểu được nỗi lo của cô về mối quan hệ với Tịch Hàng. Một tay anh giữ lấy vô lăng, tay còn lại vươn ra vuốt nhẹ tóc cô.
"Nếu cảm thấy không vui không cần phải ở lại đó."
Kỷ Thần Hi bĩu môi, quay mặt ra cửa xe:"Em đã hứa với ông nội anh rồi, sẽ đến chơi với ông ấy vào ngày nghỉ cuối tuần. Chưa kể em sắp tham gia khoá quân sự ở trường, có lẽ gần một tháng sắp tới cũng không thể đi thăm ông ấy được. Vào lúc này em càng không thể thất hứa."
Cuối tuần của cô chỉ có hai ngày nghỉ. Kỷ Thần Hi định dành một ngày ở Tịch Trạch, ngày còn lại sẽ đến bệnh viện quân y để bầu bạn với ông cụ nhà cô. Khoảng thời gian còn trong khoá huấn luyện, cũng là lúc ông cụ phải tiến hành phẫu thuật tim. Đến lúc ấy âm thầm trốn ra ngoài cũng không phải không được, dù sao cũng chẳng có kẻ nào ngăn được cô.
Đây là thời điểm nhạy cảm của Kỷ Lão, nếu để Evan bay đi bay về quả thật không ổn. Kỷ Thần Hi đã phải xác nhận nhiều lần với Leo về tình hình sức khoẻ của Chris, thậm chí yêu cầu cậu đưa cho cô một bản sao chi tiết về hồ sơ bệnh án của cô ấy, thì cô mới có đôi phần yên tâm để Evan ở lại Nước Z.
Không phải Kỷ Thần Hi đặt nặng mạng sống của Kỷ Lão lên trên "người thân" từng cùng cô vào sinh ra tử, bởi vì mỗi người đều là người vô cùng quan trọng đối với cô. Kỷ Thần Hi tự sẽ có những kế sách ứng phó kịp thời cho mọi tình huống.
***
Tịch Trạch,
Tịch Lão nhìn cảnh Diệp Lạc Anh thoa rượu thuốc cho thằng con trai ngốc của mình, liền gõ gậy xuống nền đất, gắn giọng cảnh cáo lần nữa:"Mày liệu hồn giữ mồm giữ miệng cho tao, đừng có nói mấy cái lời đáng đánh ấy nữa, còn tốt hơn thì ngậm cái mỏ lại luôn đi. Cháu dâu bảo bối của tao mà bị mày làm cho tủi thân rời khỏi Tịch Trạch lần nữa, mày cũng cuốn gói cút xéo khỏi nhà tao đi!"
Tịch Hàng xoa xoa vết thương trên khoé miệng với vẻ mặt vô cùng ấm ức. Buổi chiều ông chỉ mới nói con nhóc kia có vài câu, liền bị ông cụ lôi đi. Ban đầu nói là luyện tập cùng, nhưng nào có cái kiểu luyện tập mà ông phải đứng yên, còn ông cụ lại liên tục dùng gậy đánh vào người ông cơ chứ? Rõ ràng ông mới là con ruột của ông cụ, vì sao ông ấy lại có thể đối xử thiên vị một cách quá đáng như thế? Chẳng lẽ máu mủ ruột rà lại không so được với một người dưng nước lả?
Diệp Lạc Anh đang dùng rượu thuốc chuyên dụng để giúp Tịch Hàng giảm máu bầm ở các vết thương trên hai cánh tay, không nhịn được bật cười nói:"Ông đấy, đã bảo ông ít nói vài câu lại rồi. Chẳng qua thời gian tiếp xúc với Tiểu Hi chưa nhiều, nên ông không nhìn ra điểm tốt của cô bé mà thôi. Chứ nói thật, trong số các thiên kim hào môn tôi từng gặp, đọ về khí chất hay nhan sắc, tôi chưa từng thấy ai so được với cô bé cả. Còn cái cô nhà Nam Cung kia, ha, xách dép còn chẳng xứng nói gì so với Tiểu Hi.
"Nhưng đọ về xuất thân nó chẳng so được với ai cả.." Tịch Hàng hạ giọng mình xuống mức thấp nhất, sao cho chỉ Diệp Lạc Anh nghe được, ông vẫn còn rất yêu đời, không muốn bị ông cụ đánh chết tươi đâu.
Bản thân Tịch Hàng cảm thấy vô cùng buồn phiền về chuyện tình cảm của đứa con trai lớn của mình. Nếu là với Tịch Cảnh Đăng, ông sẽ không có ý kiến gì, cũng sẽ không cấm cản thằng bé quen ai hay không được quen ai, đơn giản là vì từ lâu Tịch Cảnh Đăng đã từ bỏ quyền thừa kế ở nhà họ Tịch và chưa từng tham gia vào tranh đấu gia tộc, nên sẽ không ai muốn đối với một người như vậy.
Nhưng đối tượng là Tịch Cảnh Dương thì lại là một câu chuyện khác, khi anh chính là mục tiêu mà biết bao người muốn lật đổ, muốn kéo anh từ vị trí cao nhất xuống vực sâu không đấy. Vì vậy thứ mà đứa con trai này của ông cần nhất, chính là một người vợ có xuất thân và gia thế hiển hách, có thể bên cạnh đồng hành và hỗ trợ cho anh vào những thời điểm quan trọng.
Mà thứ đó, lại là thứ đứa con gái kia không có được. Có vẻ ngoài xinh đẹp thì đã sao? Cũng chẳng giúp ít được gì cho con đường tương lai của con trai ông, mà thậm chí còn có thể kéo nó xuống vực sâu vạn trượng, mãi mãi không ngóc đầu lên được.
Diệp Lạc Anh cảm thấy ông cụ đánh chồng mình là rất đúng, vì những lời mà ông nói ra thật sự quá chướng tai. Nhưng biết sao được, vì là người đàn ông của mình nên bà không khỏi có chút xót thương, giọng nói cũng nhỏ lại, tránh ông cụ ở bên cạnh nghe thấy.
"Có một chuyện tôi thật sự không hiểu. Con mắt nào của ông nhìn ra được, Tiểu Hi là người có xuất thân và gia cảnh kém vậy?"