Tịch Cảnh Dương khẽ thở dài, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kỷ Thần Hi. Anh biết rõ, việc cô ra mắt gia đình sẽ không hề dễ dàng, nhất là khi cha anh vẫn giữ định kiến về cô.
Dù anh không quan tâm đến việc có thể thay đổi suy nghĩ của ông ấy hay không, vì dù sao người mà Kỷ Thần Hi sống cùng là anh chứ chẳng phải ai hết, nên cô cũng chẳng cần phải cố gắng làm hài lòng bất kỳ ai. Tuy nhiên, anh thật sự lo người cha đó của anh sẽ lại nói những lời làm tổn thương đến cô.
"Em phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ nhé." Tịch Cảnh Dương nhắc nhở, giọng điệu chứa đựng sự lo lắng.
Kỷ Thần Hi nắm chặt tay anh, gật đầu một cách quyết tâm:"Em biết mà. Dù sao thì, chỉ cần có anh bên cạnh, em không sợ gì cả."
Ánh nắng buổi chiều dần tắt, bầu trời chuyển màu hồng nhạt, tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Họ tiếp tục đi, nhưng Tịch Cảnh Dương không thể không cảm thấy nỗi lo lắng đè nặng trong lòng. Anh nhớ lại những lần bố anh thể hiện thái độ đầy khắc nghiệt với Kỷ Thần Hi. Những cái nhìn đánh giá và những câu hỏi sắc bén có thể khiến bất kỳ ai cũng phải chùn bước.
Tới biệt viện Sơn Hành, không khí càng trở nên căng thẳng. Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, khi chiếc cổng lớn được mở ra, trước mắt họ là một khung cảnh trang nghiêm nhưng ấm cúng. Cây cối xanh tươi, hoa nở rực rỡ, tất cả đều hòa quyện thành một bức tranh hoàn hảo, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn cảm thấy hồi hộp, dù đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đặt chân đến nữa.
"Chúng ta vào thôi." Tịch Cảnh Dương khế thúc giục, đưa tay nắm chặt tay cô.
Họ bước vào phòng khách thì đã thấy một người phụ nữ với thần thái quý phái, đang ngồi đọc sách trên ghế sofa. Khác với người bố chồng luôn tỏ ra ghét bỏ cô, Kỷ Thần Hi lại cảm vị quý phu nhân tạo cho người ta cảm thấy dễ chịu, và khiến cô cảm nhận được sự chào đón.
"Thần Hi, con tới rồi à!" Diệp Lạc Anh vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người bước vào, vội vàng đứng dậy, bước lại ôm lấy Kỷ Thần Hi.
"Con gái, ban nãy Cảnh Dương gọi về nói con sẽ đến, con không biết mẹ vui thế nào đâu!"
"Con cảm ơn cô." Kỷ Thần Hi đáp lại, nụ cười tỏa sáng trên khuôn mặt.
Diệp Lạc Anh khẽ nhíu mày, Tịch Cảnh Dương đứng bên cạnh liền họ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở:"Sao lại gọi là cô?"
Kỷ Thần Hi thoáng sửng sốt, nhưng ngay lập tức cười ngượng ngùng điều chỉnh lại:"Mẹ, con xin lỗi."
Diệp Lạc Anh gật đầu, nụ cười vẫn rạng rỡ:"Không sao, chỉ cần con thấy thoải mái là được."
Sau đó, bà nắm tay Kỷ Thần Hi tới chiếc ghế đối diện, mời cô ngồi xuống.
"Ông nội và cha của Dương Dương đều không có ở nhà, con cứ tự nhiên không cần phải cảm thấy căng thẳng." Diệp Lạc Anh vừa rót trà đẩy đến trước mặt Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, vừa mỉm cười dịu dàng nói.
Tịch Cảnh Dương hơi cau mày, người cha kia của anh cố ý ngó lơ thì cũng không phải điều gì khó hiểu, nhưng ngay cả ông cụ cũng vắng nhà dù biết cô cháu dâu bảo bối đến chơi thì chắc hẳn phải có chuyện gì đó xảy ra.
Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn mẹ mình, ngay lúc Diệp Lạc Anh ngẩng đầu lên. Bà không hề tỏ ra bất kỳ biểu cảm bất thường nào mà vẫn giữ nguyên nụ cười trên gương mặt, dùng ánh mắt trấn an để nói với anh rằng không cần phải quá lo lắng.
Thật ra hai người đó vẫn đang ở bên trong khuôn viên của Biệt viện Sơn Hành, chỉ có điều là ở trong một căn phòng cách phòng khách rất xa mà thôi.
Một giờ đồng hồ trước, khi Tịch Cảnh Dương báo lại việc anh sẽ cùng Kỷ Thần Hi về nhà tổ. Cả Diệp Lạc Anh và ông cụ Tịch đều vô cùng chờ đợi. Ở lần đầu tiên cô đến đã không có gì vui vẻ bởi thái độ của Tịch Hàng, còn ở lần thứ hai thì lại vội đến vội đi. Cho nên ở lần này, ông cụ nhất định sẽ giữ cô ở lại cho bằng được.
Tuy nhiên, vẫn luôn có một người phá hỏng bầu không khí bằng hàng loạt câu nói chỉ trích cô cháu gái bảo bối của ông cụ, khiến cây gậy trong tay ông suýt chút nữa thì bị ông bóp nát.
Diệp Lạc Anh thật sự hào hứng với lần gặp mặt chính thức với cô con dâu mới, bà cũng có ấn tượng rất tốt về cô con gái xinh xắn đáng yêu này. Còn về phần chồng mình, bà hoàn toàn không bận tâm đến, chỉ ngồi điềm nhiên uống trà đọc sách, bởi vì bà biết ông chồng ngố của mình chẳng mạnh miệng được thêm mấy câu nữa đâu.
Quả nhiên chỉ mấy phút sau, cùng với mấy lời nói khó nghe của Tịch Hàng, sắc mặt ông cụ Tịch càng lúc càng đen. Đến giờ ông vẫn chưa thể nói thân phận thật của Kỷ Thần Hi ra, vậy thì dùng cách thức vừa đơn giản vừa thô bạo nhất vậy.
Diệp Lạc Anh mắt nhắm mắt mở mà thở dài nhìn ông cụ túm đầu ông chồng của bà lôi đi. Đừng tưởng ông cụ lớn tuổi mà sức yếu, vì ông vẫn đủ sức để dạy cho Tịch Hàng một bài học nhớ đời.