Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi vẫn tiếp tục cưỡng chế Tịch Cảnh Dương ngồi ghế phó lái, còn cô thì lái xe về thẳng nhà tổ họ Tịch. Lần này cô cũng không ở lại quá lâu, chỉ tiễn Tịch Cảnh Dương vào nhà. Sau đó cô làm nũng với ông cụ Tịch vì nhờ ông giám sát anh ngủ, nếu anh không ngoan ngoãn ngủ bù thì ông cứ gọi điện cho cô, đợi cô giải quyết chuyện trên trường xong, sẽ về xử lý anh sau.
Ông cụ Tịch biết ông chẳng có khả năng quản được thằng cháu trai tảng băng nhà mình, nhưng sau lưng đã có cháu dâu bảo bối chống lưng cho, ông không tin anh dám không nghe lời, liền vui vẻ đồng ý. Biết sao giờ, ai bảo thằng cháu nhà ông có số thê nô, cưng vợ chỉ thiếu nước đội vợ lên đầu, vậy nên cố mà chấp nhận đi nhé cháu trai lớn của ông.
Tịch Cảnh Dương chỉ cười cười một cách đầy bất lực, ngoan ngoãn trở về phòng rồi nằm lên giường, chụp cho cô xem một tấm ảnh selfie để báo cáo, rồi bắt đầu chợp mắt. Quả thật liên tục mấy ngày không ngủ, cộng thêm áp lực nhiều phía, rất nhanh anh đã chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.
Còn về Kỷ Thần Hi, nói vài câu với ông cụ Tịch xong thì cũng đã đến giờ phải đến trường, cô đành chào tạm biệt ông cụ và hứa cuối tuần được nghỉ lại sẽ đến thăm ông, rồi tiếp tục cướp một chiếc xe khác của Tịch Cảnh Dương để trong garage lái đi.
Trước khi chiếc Bugatti bảo bối của cô được chuyển đến thủ cô, Kỷ Thần Hi xin phép tạm thời chiếm dụng chiếc
Koenigsegg Agera RS của anh thôi. Thay vì giao việc lái xe cho người cô không quen biết để rồi gặp nguy hiểm lúc nào chẳng hay, cô tự mình lái vẫn tốt hơn nhiều.
Nói đến Tịch Cảnh Dương, anh không có sở thích đua xe cũng như sưu tầm, nhưng siêu xe về tốc độ trong garage lại rất nhiều, đã thế toàn là hàng hiếm. Vậy nên Kỷ Thần Hi không cần nghĩ cũng biết anh mua nhiều xe như thế vì mục đích gì, còn không phải để cho cô chơi hay sao.
Đương nhiên là một công nhân tốt, Kỷ Thần Hi cũng không vô duyên vô cớ chạy xe vượt tốc độ quy định khi lưu thông trên đường. Cô tạm thời đến trường trước, còn về thời gian trống buổi tối, tất nhiên là phải đến trường đua một chuyến, để trải nghiệm tín năng mạnh nhất của một trong những siêu xe nhanh nhất thế giới.
Tuy nhiên, việc Kỷ Thần Hi lái một chiếc xe có giá hơn 2 triệu USD đến trường, nhanh chóng thu hút sự chú ý của sinh viên ngoài cổng. Thế nhưng nghĩ đến việc những sinh viên từng tung tin đồn về Kỷ Thần Hi, đều đang gào khóc vì nhận được thư luật sư vào tối qua, bọn họ ngay lập tức giả ngu giả ngơ, xem như không thấy gì mà bỏ
qua.
Lúc xuống xe Kỷ Thần Hi cũng nhìn ra ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng tránh nhìn về phía cô, còn mù cũng nhìn ra là do bọn họ chột dạ.
Nói đến chuyện bạo lực mạng, Kỷ Thần Hi bỗng giật mình nhận ra bản thân đã quên một chuyện... cô đã quên ra sân bay đón Edgard mất rồi! Đến bây giờ anh ta không hề gọi hay gửi tin nhắn nào qua, đừng nói là giận lẫy rồi đấy nhé?
Kỷ Thần Hi lập tức nhắn tin cho Evan cầu cứu, nhờ em ấy đến sân bay một chuyến. Nếu anh ta vẫn còn ở ngoài đó, thì thay cô nói lời xin lỗi, còn nếu không thì không cần quản nữa. Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẻ cô phải sợ anh ta bị lừa bán đi hay gì?
Thời gian gần đây của Evan tập chung theo dõi sức khoẻ của ông cụ Kỷ, chuẩn bị cho ca phẫu thuật quan trọng sắp tới. Nhưng tình trạng của ông cụ ngày càng tốt, Evan cũng có nhiều thời gian hơn để làm việc cá nhân của mình. Cũng vì vậy lúc Kỷ Thần Hi nhờ đến, cậu không từ chối mà ngay lập tức nhận lời. Có điều Kỷ Thần Hi không ngờ đến, cô lại vô tình tiếp tay cho kẻ cô ghét, có cơ hội làm tài xế cho Evan, để đưa cậu ra sân bay.
Lúc này Kỷ Thần Hi nhìn thời gian trên điện thoại, e là chuyến bay của nhóm người trong ban tổ chức AGI vừa đáp xuống mà thôi. Nhưng người từ phía Bộ Giáo dục đến để điều tra thầy hiệu trưởng và cô thì đã đến, vậy nên cô không về kí túc xá mà trực tiếp đến phòng hiệu trưởng.
Trong khuôn viên trường cấm chạy xe, Kỷ Thần Hi tìm một nơi để đỗ xe lại, rồi thuê xe đạp điện để di chuyển tiện lợi hơn. Mấy ngày nay toàn phải đi bộ, chân của cô sắp phế đến nơi rồi. Biết vậy trước đó cô sẽ không lười chạy bộ buổi sáng cùng Tịch Cảnh Dương. Cô tự hứa về sau sẽ rèn luyện lại thể lực của mình.
Vừa đi đến cửa phòng thầy hiệu trưởng, Kỷ Thần Hi đã nghe tiếng quát tháo rất lớn phát ra từ bên trong, khiến cô không khỏi nhíu mày.
Phòng hiệu trưởng là nơi có cách âm tốt nhất chỉ sau phòng lưu trữ đề thi, vậy mà cô lại nghe rõ tiếng nói từ bên trong phát ra như thế, xem ra người đến từ Bộ kia, không phải nhân vật tốt tính gì.