Kỷ Thần Hi nghiêng đầu nhìn người đứng sau Nghiên Trạch, híp mắt cười:"Bảo Bảo, mấy ngày nghỉ ở cuối tuần này, ông ngoại bảo em về Kỷ Trạch đấy."
Tịch Cảnh Dương muốn cười nhưng chẳng cười nổi, quay sang nói với Nghiên Trạch đang cứng đơ người đứng trước mặt:"Cho cậu nghỉ nữa ngày, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi."
Bà xã đại nhân muốn cho người khác chỗ dựa, anh còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ đành chấp nhận việc cô công khai dùng người của anh, để làm gián điệp báo cáo hoạt động của anh cho cô mà thôi.
Kỷ Thần Hi mỉm cười hài lòng nói:"Nhưng lâu rồi không thăm Tịch gia gia, tuần này em theo anh về nhà tổ Tịch gia nhé?"
Tịch Cảnh Dương bước qua mặt Nghiên Trạch, đưa bàn tay bao lấy những ngón tay thon dài của cô gái, mắt ra hiệu về phía thang máy:"Đi ăn sáng trước, còn chuyện đó cuối tuần anh sẽ sắp xếp sau."
Nhìn hai đại tổ tông tay trong tay bước vào thang máy, Nghiên Trạch cuối cùng cũng có thể thả lỏng cơ thể, thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng anh thầm cảm ơn Kỷ Thần Hi mấy trăm lần, bởi vì anh biết rõ lúc nãy cô đã giúp anh giải vây. Quả nhiên lựa chọn đúng đắn nhất cuộc đời anh chính là chọn ôm đùi thiếu chủ phu nhân, chỉ cần có cô chống lưng cho thì sau này cho dù làm thiếu chủ tức giận cũng chẳng cần phải sợ nữa.
Qua việc này Nghiên Trạch thầm hứa với lòng sẽ dốc hết sức mình làm việc cho Kỷ Thần Hi, cho dù bán mạng cho cô cũng không từ.
***
Hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, ngoại trừ các nhân viên buộc phải tăng ca qua đêm thì hầu như trong xung quanh rất vắng vẻ. Cũng vì thế dù Đại Boss của công ty đang nắm tay một cô gái cười nói vui vẻ, cũng chẳng mấy ai đề ý đến.
Xuống đến bãi giữ xe, Kỷ Thần Hi ép buộc Tịch Cảnh Dương ngồi vào ghế lái phụ, còn cô sẽ thay anh đóng vai tài xế, với một lí do vô cùng đơn giản.
"Nhìn bộ dạng thiếu ngủ của anh xem, lỡ như lúc lái xe không tỉnh táo mà gây tai nạn, thì công dân lương thiện luôn tuân thủ pháp luật như em phải cùng anh chịu hậu quả à?"
Tịch Cảnh Dương đành giơ tay đầu hàng trước cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn yên vị trên ghế phó lái.
Cả hai không đến Kim Đỉnh Lâu dùng bữa, Kỷ Thần Hi cảm thấy ăn sáng ăn đơn giản chút là được, nên tìm một quán có vẻ cổ kính bên đường rồi tấp xe vào.
Hai người cùng bước vào quán ăn, chủ quán là một đôi vợ chồng già nhanh chóng đi ra chào hỏi.
"Cháu trai, cháu gái, hai đứa là minh tinh sao?" Ông lão chủ quán khi nhìn thấy rõ mặt của cả hai không khỏi sửng sốt, vì ngoại hình của Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương quá đổi xuất chúng.
Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu rồi cười đáp: "Không phải đâu ạ, chúng cháu là người bình thường thôi."
Vô cùng bình thường.
Ông lão cũng thân thiện đáp lời, thái độ vô cùng nhiệt tình:"Mau, mau vào trong ngồi kẻo lạnh."
Quán có vẻ như mới mở cửa nên xung quanh hầu như không có ai ngoại trừ cặp vợ chồng già, Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương có thể nói chính là hai vị khách đầu tiên.
Kỷ Thần Hi chọn một chỗ ngồi góc phía trong, rồi cầm lấy thực đơn trên bàn bắt đầu đọc lướt qua.
"Chau gai, chau muon an gi?"
"Hai phần cháo gà, hai bánh bao, một salad cá ngừ, một phần súp nấm, một phần trái cây tổng hợp, một ly sữa ấm hoặc trà hoa cúc cũng được. Vậy thôi ạ."
Ông lão nghe mấy món cô gọi liền bật cười nói đùa:"Cháu gái, cháu bị mất ngủ sao?"
Lúc này người từ đầu đến cuối không nói gì như Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng phải lên tiếng: "Không phải, cô ấy gọi cho cháu đấy, người mất ngủ là cháu."
Nhưng hình như cô gọi hơi nhiều rồi, mấy món gọi một phần kia chẳng phải toàn gọi cho anh đấy chứ?
Ông lão nhìn qua Tịch Cảnh Dương, rồi nhìn lại Kỷ Thần Hi, dường như đã hiểu ra gì đó, ông cười đáp:"Được được, món ăn sẽ xong nhanh thôi, hai cháu đợi một lát nhé."
Cặp đôi cùng đồng thanh đáp:"Vâng."
Kỷ Thần Hi không thích giao tiếp xã hội, nhưng cô cũng không phải người khó gần, mà lại là người thân thiện với người già và trẻ nhỏ. Đương nhiên không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, không phải cụ già nào cũng đáng kính, còn phải xem vào thái độ của đối phương thế nào thì Kỷ Thần Hi sẽ đáp lại giống như thế.
Còn về Tịch Cảnh Dương, anh thì lại đúng là kiểu người chỉ lạnh không nóng, lạnh từ trong ra ngoài, nhưng chỉ cần đi cùng với cô gái của mình, anh vẫn có thể cởi mở hơn với người khác, đơn giản vì anh không muốn cô nhìn thấy con người thật của bản thân, và những gì cô thích anh sẵn sàng làm.
Nhìn thấy ông lão đi vào trong, Tịch Cảnh Dương chống cằm nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt có chút khó xử nói: "Em gọi hơi nhiều rồi đấy."
"Không, anh sẽ ăn hết thôi." Kỷ Thần Hi bắt chước theo động tác của anh, mỉm cười trả lời.
Tịch Cảnh Dương không phàn nàn gì thêm nữa, gật gật đầu:"Ừm, anh...cũng nghĩ thế."