Mạc Nhiên nghe thấy hắn nói vậy cũng thoáng giật mình quay đầu lại nhìn, nhíu mày nói: "Đây lại là chuyện gì?"
"Thẩm Cao nói trong thư, có người đã khai rằng trước ngày phủ thái sư bị sát hại đã nhìn thấy người của vương phủ ra vào trong đó. Trong số những vật chứng để lại, có một mảnh vải được xác định là y phục của hạ nhân vương phủ, hơn nữa ngay trước đó trùng hợp là Trương thái sư cũng vừa xảy ra xích mích với vương gia."
"Cộng thêm chuyện ta cùng Mạc Nhiên ở hiện trường Trương thái sư chết, cũng là người liên quan đến vương gia. Mọi manh mối đều nói lên ông ta là hung thủ."
Sở Tiêu lấy tay xoa cằm nói: "Ngày đó ngươi bảo trước khi chết Trương thái sư đã nói ra hai từ "Cứu mạng" không lẽ ông ta ý không phải bảo ngươi cứu mình, mà là cứu người nhà?"
"Không ngoại trừ khả năng này." Tần Lăng trầm ngâm.
"Nếu là vương gia ra tay ông ta sẽ khiến người trong thiên hạ đều thừa biết chuyện mình làm, nhưng sẽ không để lại một chứng cứ nào để người khác có cơ hội dìm mình xuống. Làm gì có chuyện lộ ra nhiều sơ hở như thế." Mạc Nhiên trầm tĩnh nói, Sở Tiêu và Minh Nghi không biết chuyện y không phải con ruột của vương gia, nghe y nói bình thản như người không liên quan đến mình, tuy cảm thấy lạ nhưng cũng không dám hỏi cặn kẽ.
"Đúng vậy..." Tần Lăng cũng trầm tư suy nghĩ: "Cho nên có thể nói, vốn dĩ người muốn đổ tội danh giết người không phải lên đầu ta, mà là đổ cho vương gia. Nghe nói khách điếm đó là sau khi Lê Tân Bình và Lý Nhạc bị giáng chức cùng nhau mở ra, Tống Thanh Trì hay đến đó bàn chuyện. Ngày hôm đó chính Tống Thanh Trì hẹn Trương thái sư ra định bàn chuyện gì đấy, không ngờ lại xảy ra cơ sự này, chẳng qua chúng ta chỉ là trùng hợp gặp phải."
"Ai mà lại muốn đổ tội cho vương gia cơ chứ?" Minh Nghi vẫn không hiểu lắm hỏi.
Sở Tiêu: "Chắc chắn là người hận ông ta nhất rồi... Chẳng lẽ lại chính là Tống Thanh Trì?"
Tần Lăng: "Ta thấy không có khả năng."
Minh Nghi: "Tại sao lại không? Tống thừa tướng đối đầu với vương gia bao nhiêu năm ai cũng biết, nói ông ấy hại vương gia ta cũng không thấy có gì là lạ."
Tần Lăng giải thích: "Tứ hoàng tử có chuyện không biết rồi, vì sao Tống Thanh Trì có thể là một lão tướng được nhiều người kính nể và theo chân như vậy, đến vương gia cũng không dám trực tiếp ra tay không phải là không có nguyên do."
"Thực ra nhìn Tống thừa tướng hàng ngày lạnh lùng nhưng cũng không phải là người vô tình, tuyệt đối sẽ không vì đạt được mục đích mà giết hại nhiều người như thế. Hơn nữa ông ấy cũng hiểu rõ phải trái đúng sai, quyết không vì tư thù mà ra tay tàn sát nhiều người chỉ để hãm hại người khác."
"Nếu ông ta thực sự là người công chính liêm minh như ngươi nói, tại sao ngươi không dám trở về để ông ta điều tra?" Minh Nghi khó hiểu nói tiếp: "Hơn nữa phụ hoàng ta từng nói, dù người tốt đến đâu đến một mức độ nào đó cũng vì tư lợi trước mắt mà mất đi bản chất thật của mình, sẽ chẳng có ai giữ mãi một lòng lương thiện."
Lần đầu tiên Tần Lăng bị Minh Nghi nói cho nghẹn lời, hắn chạy trốn không phải cũng vì không thể tin tưởng hoàn toàn vào Tống Thanh Trì sao? Dù sao mạng của mình vẫn là nên do mình tự giữ, biết đâu được Tống thừa tướng thực sự muốn hạ gục vương gia đến phát điên, không ngại ra tay từ hắn trước. Chỉ là không thể nghĩ nổi Minh Nghi cũng có thể nói ra những lời như vậy.
"Khụ..." Đang tranh luận thì Tiểu Vũ nằm ở một bên đã tỉnh bốn người đành im lặng, tạm gác chuyện này sang một bên.
Vừa mở mắt Tiểu Vũ đã gượng ngồi dậy hốt hoảng ngó xung quanh, nhìn thấy Sở Ngọc cũng nằm cách mình không xa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi tỉnh rồi?" Mạc Nhiên là người đầu tiên hỏi han, còn cầm đến cho Tiểu Vũ một bát nước rồi nói: "Uống chút nước đi."
Tiểu Vũ cúi gằm mặt cầm lấy, nhìn người thanh cao trước mặt đến liếc cũng không dám liếc, vừa cầm được nước liền rụt tay lại nói: "Đa... đa tạ."
"Ngươi thấy trong người thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không?" Tần Lăng cũng lại gần hỏi.
Tiểu Vũ liên tục lắc đầu cúi gằm mặt xuống dưới uống nước, thực ra cả ba người ở đây chỉ biết Sở Ngọc là ca ca của Sở Tiêu, còn người này thì không hề biết. Minh Nghi khẽ nhìn qua Sở Tiêu, sắc mặt hắn cực kỳ xấu quay về một đằng khác, xem ra quan hệ giữa hai người cũng không có vẻ gì là thân thiết cho lắm. Đợi Tiểu Vũ đặt bát nước xuống, cuối cùng Sở Tiêu cũng gằn giọng hỏi: "Ngươi và ca ca ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đều là tại ta..." Tiểu Vũ vẫn y như vậy không dám ngẩng mặt lên, hai tay căng thẳng bấu chặt vào nhau.
"Ngươi cũng biết là do mình sao? Nếu ngươi không xuất hiện thì tứ ca cũng không bao giờ rơi vào bước đường này!" Sở Tiêu tức giận lớn tiếng, Tiểu Vũ càng vì vậy mà cúi thấp đầu xuống hơn, những người còn lại cũng lờ mờ đoán ra được đây chính là nam nhân mà ngày đó Sở Ngọc dẫn về nhà rồi cùng nhau bỏ trốn. Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ, dù thấy Sở Tiêu lại bắt đầu định nói những lời khó nghe nhưng cũng chỉ im lặng, không biết nên nói thế nào cho phải.
Tiểu Vũ hai tay bấu chặt vào nhau đến bật máu ngập ngừng nói: "Sở Tiêu đệ..."
"Đừng có gọi ta thân thiết như vậy, ta không phải đệ của ngươi!"
Mạc Nhiên tiến lại gần kéo tay áo Sở Tiêu, muốn hắn bình tĩnh lại một chút.
Nhưng Tiểu Vũ cũng không có ý tức giận khẽ ngẩng đầu lên, Mạc Nhiên thầm quan sát đó không phải là một người dung mạo hiếm có nhưng cũng thuộc dạng dễ nhìn. Tiểu Vũ nói: "Sở công tử ta giờ cũng hối hận rồi, ta không nên bồng bột mà kéo Sở Ngọc cùng mình chạy trốn, ta hại hắn thành ra như vậy ta sai rồi. Gặp công tử ở đây thật tốt, người hãy đưa Sở Ngọc trở về đi, rời xa ta hắn mới có thể trở về như trước mà sống trong nhà cao cửa rộng, tiền đồ sáng lạn thăng quan tiến chức."
Sở Tiêu không ngờ Tiểu Vũ lại dễ dàng nói ra những lời như vậy, hắn còn nghĩ sẽ phải dùng tiền này nọ để y buông tha cho ca ca của mình, tuy nuốt lại những lời mắng chửi nhưng giọng nói Sở Tiêu vẫn gay gắt như trước: "Ngươi từ bao giờ mà biết điều như vậy? Thực sự sẽ dễ dàng buông tha cho ca ca của ta?"
Tiểu Vũ khẽ mỉm cười, nhìn về phía Sở Ngọc vẫn đang hôn mê nằm cách đó không xa, bâng quơ nói: "Ta từ nhỏ đã bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi, cha thì lấy về một người đàn bà khác, kế mẫu của ta là một người rất độc ác, coi ta không bằng súc sinh nuôi trong nhà."
" Ngươi..." Sở Tiêu vốn định nói "Ngươi lại định nói nhảm gì?" Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Minh Nghi chạy lại, đá vào chân hắn một cái đau điếng. Sở Tiêu tức giận lườm Minh Nghi, Tiểu Vũ không để ý xung quanh chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Ngọc rồi kể tiếp: "Ta cứ nghĩ do mình không ngoan nên cha mẹ mới ghét mình đến thế, vì vậy ta cố gắng làm thật tốt mọi việc trong nhà từ chuyện nhỏ nhặt nhất, khi đó ta chỉ mới năm tuổi. Thế nhưng đổi lại vẫn chỉ là những trận đòn roi bất kể ngày đêm từ kế mẫu, ta như là công cụ để bà ta chuốc giận."
"Vào những ngày đông giá rét, ta áo cũng không có mà mặc ngồi một xó trong bếp củi, tranh thức ăn thừa thặn đã ôi thiu với vài con chó trong xóm." Tiểu Vũ kể đến đây thì khẽ cười chua xót.
"Một người như ta đến cha mẹ còn không muốn nhận thì kiếm đâu ra bạn bè? Vừa bước ra ngoài đường đã bị những đứa trẻ cùng xóm hắt hủi, mặc dù ta vốn không hề làm gì sai. Từ nhỏ đến lớn, ta còn không hiểu được cái gì gọi là tình cảm của phụ mẫu, huynh đệ. Ta cũng không dám mơ tưởng trong cuộc đời mình sẽ dám thích ai... Cho đến khi gặp được ca ca ngươi."