Nơi này không phải phòng giam bình thường mà hình như là chỗ để tra tấn, vì xung quanh toàn treo những dụng cụ dùng để hành hình, nhìn những thứ đồ bằng sắt lạnh lẽo treo trên tường, Mạc Nhiên càng cảm thấy khó chịu.
Có hai sợi dây xích từ bên trên buông thõng xuống, nếu có người bị trói ở đây thì thế nào? Ở trong nhà lao tăm tối này một mình sẽ ra sao? Không biết vì sao Mạc Nhiên lại đặt mình vào trong hoàn cảnh của họ, bỗng nhiên y cảm thấy người mình như bị thứ gì đó ghì chặt lại, lồng ngực đau nhói, cả đầu cũng ong ong như búa bổ. Mạc Nhiên khổ sở ôm lấy đầu, hình ảnh của Tần Lăng trong giấc mơ vừa nãy lại hiện lên, nhưng lần này lại là hiện lên trong chính căn phòng này.
Hắn ngồi đó cầm trên tay cầm thanh sắt nóng tràn ngập khói, Mạc Nhiên dường như mình còn ngửi thấy mùi da thịt cháy, Tần Lăng ra lệnh cho thuộc hạ đổ nước lên người đang bị trói gục mặt ở đó. Người đó là ai? Sao hắn lại đối xử với người kia độc ác đến vậy, Mạc Nhiên nheo mắt như muốn nhìn rõ mặt.
Người kia bị nước đổ vào người cũng cử động từ từ ngẩng mặt lên, nhìn thấy gương mặt tuy bẩn thỉu nhưng cực kỳ quen thuộc, Mạc Nhiên như chết lặng. Vậy mà người đó lại là chính là y!
Mạc Nhiên không chịu được mà loạng choạng ngã xuống dưới nền, ngọn đuốc trên tay cũng rơi xuống. Y đau đớn hét lên, dường như mình thực sự đang chịu đựng nỗi đau cháy da cháy thịt kia.
Tại sao lại thế này? Rõ ràng là y lần đầu tiên đến đây sao lại nhìn thấy những cảnh này? Đây rốt cuộc là chuyện gì?!
Tần Lăng nửa đêm tỉnh dậy không thấy Mạc Nhiên đâu nên vội vã chạy đi tìm, không biết vì sao đi một vòng lại đi đến nơi này, vừa lúc nghe thấy tiếng hét của y, lo có chuyện nên hắn cả người run lên tức tốc chạy về phía trước.
Nhìn thấy Mạc Nhiên ngồi đó ôm lấy đầu, bên cạnh còn có một đốm lửa nhỏ bén vào rơm sắp cháy đến người, Tần Lăng vội chạy lại dùng chân đạp tắt ngọn lửa, cũng may nơi này ẩm thấp nên không thể cháy lớn không thì đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn quay qua nhìn Mạc Nhiên vẫn ngồi đó ôm chặt lấy đầu, tuy không nhìn rõ mặt nhưng hơi thở nặng nề như rất đau đớn, Tần Lăng lại gần đỡ lấy người y, hốt hoảng nói: "Mạc Nhiên, Mạc Nhiên! Ngươi làm sao vậy?"
Vừa chạm vào người, không ngờ Mạc Nhiên lại hất mạnh tay hắn ra gào lên: "Đừng đụng vào người ta!"
Tần lăng bị y đẩy phải dùng một tay chống xuống nền mới không bị ngã hẳn về sau, Mạc Nhiên ngẩng đầu lên hắn mới thấy vậy mà gương mặt y tràn ngập là nước mắt, hắn run giọng gọi: "Mạc...Nhiên?"
Nhìn thấy Tần Lăng y sững người lại, hắn cả gương mặt đều là sự lo lắng cho y không giống với những thứ vừa nhìn thấy, Mạc Nhiên vội lau đi giọt nước mắt trên mặt loạng choạng bước đến gần Tần Lăng, giọng hơi khàn khàn nói: "Ta... ta xin lỗi ta không cố ý."
Tần Lăng từ lúc bị đẩy ngã vẫn ngồi yên dưới đất, thấy Mạc Nhiên đến gần mình liền kéo y ôm vào trong lòng. Hắn vừa nãy cảm thấy rất sợ hãi, dù là đứng trước cửa sinh tử cũng không sợ đến thế. Không biết vì sao y tìm được đến đây, vì sao nhìn bộ dạng lại đau khổ như vậy, nhưng khoảnh khắc bị y đẩy ra khỏi bị y lạnh nhạt, trái tim hắn như ai bóp chặt lại. Hắn sợ nhất là y không muốn cho hắn đến gần, lại một lần nữa đẩy hắn ra xa.
Đôi mắt Tần Lăng đỏ lên, giọng đã nghẹn lại: "Không sao... không sao đâu. Mạc Nhiên nói cho ta biết có chuyện gì?" Hắn đẩy Mạc Nhiên ra ngắm nghía một vòng, hết sờ soạng trên người rồi đưa tay lên trán: "Ngươi khó chịu ở đâu sao? Bị đau ở chỗ nào?"
Mạc Nhiên khẽ lắc đầu, nhìn về phía những công cụ bằng sắt vẫn lặng lẽ nằm yên ở vị trí cũ, những đồ vật vô tri vô giác nhưng mỗi khi đến gần, y nhìn cũng không muốn nhìn đến. Mạc Nhiên có chút mệt mỏi nói: "Ta muốn ra ngoài."
"Được." Tần Lăng vội đứng lên đỡ y dậy: "Chúng ta đi ra ngoài rồi nói."
Tần Lăng đi được một đoạn khẽ quay đầu lại nhìn nơi vừa nãy, không sai đây chính là nơi ngày đó Mạc Nhiên bị nhốt. Chỉ là biểu cảm này của y là sao? Không lẽ đã biết được chuyện gì? Tần Lăng càng nghĩ càng thấy run lên, bàn tay siết chặt vào nhau đến bật máu.
Không thể được!
Không thể nào có chuyện đó! Mạc Nhiên làm sao mà biết được chuyện kiếp trước chứ, nếu y mà biết thì cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho những chuyện hắn đã làm.
"Lúc nãy ngươi làm sao vậy? Thực sự khiến ta rất lo lắng." Khi ra đến ngoài Tần Lăng mới dám mở lời hỏi.
"Không sao." Mạc Nhiên nghĩ chỉ vì một giấc mơ vô lý mà làm mình thành ra như vậy, nói với Tần Lăng hắn sẽ lại cười y nghĩ linh tinh nên gượng cười trấn an hắn: "Lúc nãy ta cảm thấy hơi đau đầu nhưng giờ hết rồi."
"Thật sao?" Tần Lăng nhíu mày vẫn không yên tâm hỏi lại.
Mạc Nhiên gật đầu lại lần nữa: "Thật, đừng lo lắng." Nhìn trời bên ngoài vẫn còn tối mịt, Mạc Nhiên tỏ vẻ buồn ngủ nói: "Ta mệt."
Tần Lăng cũng không dám hỏi thêm, gật nhẹ đầu rồi đưa y trở về chỗ cũ. Nhìn Mạc Nhiên đã an tĩnh trong lòng mình, nhưng Tần Lăng lại không thể chợp mắt nổi.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ sau lưng y, nhìn gương mặt thở đều đều trong vòng tay mình, hắn nhận ra lúc nãy là y không muốn nói thật. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao nửa đêm khuya khoắt y lại một mình tìm đến đúng căn phòng đó? Còn cố tình né tránh hắn?
Từng câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu làm hắn khó chịu đầu như muốn nổ tung, cảm giác bất an len lỏi vào sâu trong người. Những chuyện vừa rồi làm hắn bắt đầu suy nghĩ những chuyện mà mình chưa từng nghĩ đến trước đó, nếu một ngày Mạc nhiên biết những chuyện hắn làm thì phải làm sao đây?
Mặc dù biết mình có lỗi, y cũng sẽ không đời nào tha thứ cho hắn, nhưng mà hiện tại hắn cũng không muốn mất đi người bên cạnh mình. Cầu mong mọi thứ hắn đang nghĩ chỉ đều là suy đoán...
Buổi sáng hôm sau Tần Lăng rất nhanh đã liên lạc được với đám người Thẩm Cao, nhìn bức thư trong tay mình, hai mày của hắn càng ngày càng nhíu chặt lại, nhìn thấy hắn vẫn không có ý định gì là muốn mở lời trước. Minh Nghi thúc giục: "Tần Lăng ngươi nói gì đi chứ! Kinh thành thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì khác không?"
Tần Lăng xé đi bức thư trong tay, lạnh lùng nói: "Nhà của Trương thái sư... đều bị giết cả rồi."
"Cái gì?" Sở Tiêu nghe xong cũng giật mình đứng lên hoảng hốt nói: "Chuyện xảy ra lúc nào? Sao hôm chúng ta ở trong thành đều không có tin tức gì?"
Tần Lăng: "Ngay đêm Trương thái sư xảy ra chuyện, Thẩm Cao nói vì chuyện xảy ra quá đột ngột sợ mọi người hoang mang nên Tống Thanh Trì đã cho phong tỏa hết tin tức ra ngoài, đến hôm nay mới được biết. Nhưng có một điểm lạ..."
Tần Lăng ngập ngừng nhìn về phía Mạc Nhiên đang thẫn thờ nhìn ra phía ngoài cửa, từ lúc tỉnh dậy y vẫn cứ như người mất hồn như thế.
"Điểm lạ gì?" Minh Nghi nhìn hắn đờ người ra tiến lại vỗ vai hắn một cái.
"Mọi chứng cứ mà quan phủ tìm được đều hướng về vương gia."