Edit: Vân Nhi
Sau khi Dung Nhi đi, Niệm từ liền cùng Mạc Sầu trông chừng ba đứa trẻ, sự vụ trên đảo hai người cũng chia nhau làm. Tiểu Mã Câu đã lớn, bắt đầu được Hoàng Dược Sư tự mình huấn luyện văn chương và cả võ công. Bị Tương Dương ảnh hưởng, hiện tại trọng tâm quan tâm của bọn trẻ đều là hành quân bày trận, hi vọng sau này có thể lên chiến trường giúp đỡ một tay.
Một ngày kia lúc hoàng hôn, hai vợ chồng Hoàng thị vừa dùng cơm xong đang nói chuyện phiếm thì Mạc Sầu mang tới một phong thư.
“Sư muội của ngươi muốn tới đảo đặc biệt bái phỏng, trong Cửu âm chân kinh có vài điều không hiểu muốn thỉnh giáo ta?” đọc thư xong, Hoàng Dược Sư nhàn nhạt hỏi Mạc Sầu.
“Chính là như vậy, đảo chủ. Từ khi trở về từ Chung Nam sơn, ta cùng với sư phụ và sư muội vẫn luôn thư từ qua lại. Sư phụ ta vẫn nhớ thương tới Hổ Tử, nhưng sức khỏe không cho phép nên không làm gì khác hơn là ủy thác cho sư muội tới đây”- Mạc Sầu đáp.
“Sư phụ muội thân thể còn không tốt, chẳng lẽ phương pháp chữa trị trong Cửu Âm Chân Kinh không có tác dụng sao?”- Niệm Từ tò mò hỏi.
“Mặc dù thời gian luyện tập Cửu Âm Chân Kinh của sư phụ không lâu, nhưng thấy rất hiệu quả, thân thể đã từ từ khôi phục. Nhưng ngại vì năm đó sư phụ đã ở trước mặt tổ sư bà bà phát ra lời thề, không phải vạn bất đắc dĩ người sẽ không rời khỏi Cổ Mộ.” -Mạc Sầu giải thích.
“Ta vẫn muốn xem sư muội của muội hình dáng như thế nào, rốt cục đã đạt thành ý nguyện. Nàng lúc nào thì đến?”- nói nàng không có chút tò mò nào về nàng dâu không có duyên phận của mình thì là nói láo.
“Đoán chừng là hai ba ngày nữa, ta chỉ muốn nhờ đảo chủ chỉ giáo thêm cho sư muội!” -Mạc Sầu trịnh trọng nói với Hoàng Dược Sư.
“Ừm. Đợi nàng tới đây thì an bài học tập với Ngạo Nhi, ta sẽ hướng dẫn truyền thụ cho nàng!” -trầm mặc nãy giờ Hoàng Đảo chủ lên tiếng nói.
Quả đúng theo Mạc Sầu tính, Tiểu Long Nữ rất nhanh đã tới đảo Đào Hoa. Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi mặc áo trắng, bước chân nhẹ nhàng đi tới đại sảnh. Ngũ quan tinh xảo, da mềm trắng như tuyết, khó trách Doãn đạo trưởng tu hành nhiều năm cầm giữ không được, ngay cả Niệm Từ nhìn cũng có một tia si mê.
“Đệ tử phái Cổ Mộ Tiểu Long Nữ bái kiến Hoàng đảo chủ, Hoàng Phu nhân!”- thanh âm lạnh như băng khiến cho Niệm Từ tỉnh táo lại, may mà lúc này không phải mùa đông khắc nghiệt, nếu không thật có thể đông cứng người khác.
“Ngồi xuống đi. Sư tỷ của ngươi gả cho môn nhân của đảo Đào Hoa, chúng ta chính là người một nhà, không nên quá khách khí.”- Hoàng đảo chủ không hề bị ảnh hưởng, khí thế nói.
"Cám ơn hoàng đảo chủ."- Nàng hành lễ xong rồi ngồi xuống.
“Ngươi ở trên đảo làm quen mấy ngày đi, ở bên Mạc Sầu nghỉ ngơi một chút, sau đó theo bọn nhỏ trên đảo cùng ta học tập Cửu Âm Chân Kinh, nếu có gì không hiểu cứ hỏi ta!”- hắn quyết định. Niệm Từ chẳng qua là ngồi một bên cười phối hợp, chờ Mạc Sầu hòa tan núi băng này trước rồi mình lại đi thân cận cũng được.
Nói chuyện mấy câu xong, Tiểu Long Nữ theo Mạc Sầu đi thăm sư điệt, hai vợ chồng Hoàng thị đóng cửa bình luận.
“Sư muội của Mạc Sầu thật sự là xinh đẹp, ta chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy!”- Niệm Từ thở dài nói.
“Chỉ là một bộ da mà thôi, có cái gì mà phải cảm khái?”- Hoàng Dược Sư thuận miệng nói.
“Không phải đâu. Tiểu Long Nữ khí chất cao nhã, tựa như tiên nữ không vướng bụi trần vậy!”- nàng tiếp tục khen.
“Một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi có gì khí chất có thể nói? Có điều, phái Cổ Mộ thật là đáng giận, một cô gái tốt vậy mà dạy thành lạnh lùng cứng nhắc, như một bà cụ non vậy”- Hoàng Dược Sư lên tiếng.
“Có thể là do võ công của họ luyện đó. Trước kia Mạc Sầu cũng là như vậy, mấy năm nay bị chúng ta nhuộm bớt thì rốt cục mới được như bây giờ”- Niệm Từ suy nghĩ một chút, lại làm ra vẻ thần bí nói:
“Một đại mỹ nhân tự đi tới cửa, không lưu lại sử dụng thật quá đáng tiếc. Chúng ta giữ lại làm con dâu có được không?”
“Hồ đồ! Ngạo Nhi năm nay mới đầy mười tuổi, nàng muốn làm bà bà có phải là hơi sớm một chút không?”- Hoàng Dược Sư không nhịn được véo véo mũi của nàng.
“Nước phù sa không để chảy ra ruộng của người ta thôi. Nàng cùng Mạc Sầu đều lớn lên trong Cổ Mộ, trời sinh tính tình đơn thuần, không có tâm cơ, nếu cưới vào cửa không phải là toàn tâm toàn ý với con trai chúng ta sao? Giống như Mạc Sầu đối với Dương Dịch vậy. Hơn nữa, sớm một chút cũng tốt, chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng con dâu không phải sao?”- nàng càng nói càng dũng cảm.
“Ngạo Nhi hiện tại mới bỏ được việc chơi đùa, bắt đầu dụng tâm luyện công, nàng không nên lại tìm việc phân tâm của nó. Hơn nữa, Ngạo Nhi còn nhỏ như vậy, không biết cái gì là tình yêu nam nữ, nếu lúc này lập hôn sự, ngày sau Ngạo Nhi thay đổi không phải là làm trễ nãi cô nương người ta sao?”- Hoàng Dược Sư ra sức khuyên.
“Kể từ bây giờ bồi dưỡng, tình cảm thanh mai trúc mã làm sao có thể dễ dàng mất đây?”- Nàng cố ý nói.
“Được rồi, nếu như nàng cứ khư khư cố chấp như vậy ta cũng không ngăn cản nàng. Nhưng ta nói trước, hôn sự của nữ nhi không được thành sớm như vậy, Dung Nhi mới mười lăm tuổi bị Quách Tĩnh lừa gạt đi, ta đau lòng muốn bệnh. Mạt Mạt có nói gì đi nữa thì cũng phải ở bên ta thêm vài năm”- đổi đề tài, Hoàng Dược Sư cường ngạnh nói.
“Ta biết ngay chàng thiên vị con gái, không quan tâm con trai mà. Mới vừa rồi là chọc chàng chơi, ta cũng sẽ không sớm như vậy để cho Tiểu Mã Câu vì một cái cây mà buông tha cho cả rừng rậm nha!”- Niệm Từ trợn mắt nhìn trượng phu một cái rồi nói tiếp.
“Hôn sự của bọn nhỏ ta sẽ không nhúng tay, nhưng chàng cũng không được nhúng tay vào đấy. Năm đó chàng gây khó khăn cho Quách Tĩnh thật là lợi hại rồi, ta không muốn thấy vị hôn phu tương lai của Mạt Mạt cũng hưởng thụ đãi ngộ như vậy”- Niệm Từ nhân cơ hội giáo dục Hoàng Dược Sư vốn yêu con gái tới cuồng.
“Ta đáp ứng nàng chuyện tìm con dâu rồi, nàng còn quản chuyện con gái của ta làm gì? Mạt Mạt là ta nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, tương lai của nó ta phải an bài thật cẩn thận”- Hắn vì con gái không tiếc bán đứng con trai độc nhất của mình.
Bỡ ngỡ ban đầu cũng qua, Tiểu Long Nữ vào ở trong tiểu viện nhà Mạc Sầu, trải qua thân tình cùng với sư tỷ và sư điệt. Sau khi dần dần thích ứng cuộc sống trên đảo rồi thì bản tính thật sự của một cô nương mười ba mười bốn tuổi mới từ từ khôi phục, cực kỳ thích hợp với không khí trên đảo.
Mặc dù đối với con dâu không có duyên phận của mình ấn tượng không tệ, nhưng Niệm Từ cũng không dám quá nôn nóng, để tránh hù dọa lãnh mỹ nhân trong trắng ngọc ngà. Đám người Mai Siêu phong cũng chỉ theo đúng lễ chào hỏi, cũng không quá thân thiết với nhau.
Theo lời của Hoàng Dược Sư, mấy ngày sau, Tiểu Long Nữ bắt đầu cùng những hài tử trên đảo cùng học tập Cửu Âm Chân Kinh. Phái Cổ Mộ đối với Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng không quá hiểu rõ, thậm chí Tiểu Long Nữ luyện tập Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng chỉ là sơ cấp, không có cách nào đột quá lên, đa phần là bởi vì không hiểu được khái niệm tu tâm dưỡng tính của đạo gia, không biết nội công khẩu quyết của nội công Toàn Chân giáo. Phải biết Ngọc Nữ Tâm Kinh là thiên địch của Toàn Chân Giáo, trụ cột của nó đặt nền móng ở nội công của Toàn Chân Giáo. Lâm Triều Anh lại chỉ hời hợt đem Ngọc Nữ Tâm Kinh khắc vào trong cổ mộ, mà không nói rõ nội công của Vương Trùng Dương, khiến cho đệ tử của mình gặp nhiều khó khăn, không tìm được cách luyện tập tốt nhất.
Đảo Đào Hoa cũng không có keo kiệt, Lão Ngoan Đồng đã sớm đem khẩu quyết nội công giao cho Niệm Từ, lấy kiến thức phong phú về đạo gia cùng với sự nhanh nhạy hiểu biết về võ công của Hoàng Dược Sư, hắn đã sớm hiểu thấu được Cửu Âm Chân Kinh. Vì muốn giúp Tiểu Long Nữ, Hoàng Dược Sư chậm rãi, từ tốn giảng giải về học thuyết đạo gia, võ công của Toàn Chân giáo, để nàng nắm được cốt lõi võ công trước khi đi vào sâu hơn.
Không thể không thừa nhận Hoàng Dược Sư có bẩm sinh thiên phú về giáo dục, sự dạy dỗ của hắn giống như mở ra một cánh cửa mới cho Tiểu Long Nữ. Trải qua thời gian dài Tiểu Long Nữ cùng với sư phụ mình như thầy bói mù sờ voi luyện tập võ công, đối với nhiều kiến thức võ học chỉ hiểu biết được qua loa đại khái. Có được sự hướng dẫn của đảo Đào Hoa, tầm mắt của nàng được mở rộng ra, đối với võ học cũng hăng hái hơn rất nhiều.
Vì không biết chắc võ công của bổn môn có thật sự gây nguy hại hay không, cũng vì muốn hồi báo sự trợ giúp của đảo Đào Hoa, Tiểu Long Nữ theo lời của sư phụ đem khẩu quyết của Ngọc Nữ Tâm Kinh công bố ra, cũng muốn nhờ mọi người nghiên cứu xem thử.
“Long Cô nương, Ngọc Nữ Tâm Kinh của phái Cổ Mộ ta cũng đã hiểu được không ít, trong đó có hữu ích nhưng cũng có nguy hại. Hơn nữa, cho dù gọi là Ngọc Nữ Tâm Kinh nhưng nam nhi cũng có thể luyện tập. Trước hết chúng ta tạm thời bỏ qua Cửu Âm Chân Kinh, quay đầu lại nghiên cứu sâu hơn về Ngọc Nữ Tâm Kinh đi!”- Sau mấy ngày khổ công suy nghĩ, Hoàng Dược Sư lên tiếng đề nghị.
Thông qua chỉ dẫn của hắn, bọn nhỏ đối với Ngọc Nữ Tâm Kinh cũng đại khái hiểu rõ. Võ công này dù không có sự thực dụng nhanh chóng như võ công của đảo Đào Hoa, nhưng lại hơn nhiều phần đẹp mắt, cô gái thi triển võ công thì đẹp như tiên nữ hạ phàm làm người ta hoa mắt. Mà nội công mặc dù là dựa vào Toàn Chân giáo nhưng vì muốn khắc chế nó mà nghịch mạch luyện thành, giường hàn ngọc âm lãnh lại càng khiến cho việc nghịch mạch nguy hại gấp đôi. Chính vì vậy mà đầu tiên luyện tập thành tích sẽ vượt lên rất cao, nhưng thời gian dài sẽ mới hiện ra nguy hại. Năm đó, Lâm Triều Anh kiên trì luyện tập võ công chẳng khác nào dùng tánh mạng của mình để làm giá đổi lấy tuyệt thế võ công.
Trãi qua sự kiên nhẫn giảng giải của Hoàng Dược Sư, bọn nhỏ và Tiểu Long Nữ đối với Cửu Âm Chân Kinh, Ngọc Nữ Tâm Kinh và võ công của Toàn Chân giáo có sự hiểu biết rất tốt.
“Hôm nay việc học tập về ba loại võ công này của chúng ta trên cơ bản là kết thúc. Ta tin tưởng lần này các ngươi đều có ý kiến riêng của mình. Võ công trước hết là để cường tráng thân thể, không phải là công cụ để trả thù giương oai, cũng không phải là thứ giúp người thi triển thủ đoạn. Ta hy vọng các ngươi đang ngồi tại đây, không riêng gì Long cô nương có thể hiểu rõ những điều này, kết hợp với điều kiện của bản thân mà lựa chọn loại võ công thích hợp với mình để tu luyện!”-Cuối cùng Hoàng Dược Sư tổng kết nói.
Cho tới bây giờ, võ công của đảo Đào Hoa cùng với phái Cổ Mộ, ngoại trừ một số tuyệt kỹ Hoàng Dược Sư ẩn giấu, thì đã xem như hợp lại thành một, Cổ Mộ trở thành một chi nhánh của Đảo Đào Hoa.