Vu Tử Ân kéo anh vài phòng vệ sinh lại không ngừng mắng " sao có ly nước cũng làm đổ thế, thực sự không thể yên tâm để anh một mình "
Vu Tử Ân một bên kéo áo mặc trên người Lăng Triệt vào bồn rửa tay để giặc đi vết nước màu đỏ. Lại ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt uất ức kia
" Tôi cũng chưa trách anh, anh uất ức cái gì? giống như tôi bắt nạt anh à? "
Lăng Triệt bị mắng trách cũng đứng im mà nghe không bỏ sót một chữ nào, Đôi môi run lên từng câu từng câu lắp bắp như một đứa trẻ tập nói vang lên.
" Ngư..người.. xấu.."
Vu Tử Ân bất động một lúc lâu mới khó hiểu ngẩng mặt, Bộ dạng có chút không tin vào tai mình, Lăng Triệt vừa rồi lên tiếng nói sao? Cậu là không nghe nhầm chứ
" Anh nói cái gì, nói lại tôi nghe xem " Vu Tử Ân đứng đối mặt khó tin vào hỏi lại một lần nữa, Lăng Triệt cúi đầu nhìn giày của mình, một giọng nói rất nhỏ vang lên không gian tĩnh lặng
"' Hắn ta có ý đồ xấu "
Câu nói phát ra vừa chậm lại vừa nhỏ, Vu Tử Ân mất một lúc lâu mới hiểu được câu nói. lại thở dài thành tiếng giải thích với Lăng Triệt " Học trưởng không phải người xấu đâu, Anh ấy là người tốt rất rất tốt "
Vu Tử Ân đặt hai tay lên vai anh mà nói, sau đó nắm tay kéo anh ra bên ngoài " Học trưởng xin lỗi anh, nhưng em có chút việc không thể ở lâu "
Vu Tử Ân vừa đi ra cũng vừa nhìn thấy Lí trí thu xếp máy tính của mình cùng một số thứ linh tinh
" Không sao, anh vừa nhận được cuộc gọi họp gấp, hẹn em khi khác vậy " Lí Tín hiện một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, nụ cười đó cũng chợt tắt khi nhìn thấy Vu Tử Ân nắm chặt tay nam nhân phía sao.
Là bạn sao?
Vu Tử Ân rời khỏi quán cafe dĩ nhiên cũng không Quay về Dinh thự, bản thân phía Lăng Triệt đến một bãi cỏ trống, trước mắt chỉ có một hồ nước rộng lớn không chút dậy sóng
" Đôi khi buồn, tôi sẽ đến đây " Vu Tử Ân ngồi xuống bãi cỏ lại quay đầu nhìn Lăng Triệt, anh vẫn là một gương mặt khờ khạo không biết gì, dù sao cũng chỉ là biết nói. So với lúc trước cũng không khác nhau cho lắm.
" Buồn? " Một câu hỏi đặt ra trong đầu Lăng Triệt, đôi mắt xanh ngọc chăm chú nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh mình
" hôm nay là ngoại lệ, tôi chỉ là muốn đưa anh đến nơi này chơi, không buồn " Vu Tử Ân dứt câu liền nằm xuống bãi cỏ ánh mắt nhìn bầu trời màu xanh rộng lớn kia.
Lăng Triệt làn theo động tác của cậu cũng nằm xuống, ánh mắt nhìn vào bầu trời vài giây liền nghiên đầu nhìn Vu Tử Ân bên cạnh.
Đối với một Đại thiếu gia như hắn đến nhưng nơi thế này chính là lần đầu tiên xảy ra, cuộc sống giàu sang quyền thế hàng triệu người mong muốn có được, đối với Lăng Triệt lại chỉ là một sự tẻ nhạt
mỗi ngày trôi qua giống một vòng lập không hồi kết, Lăng Triệt ngày đó cũng không rõ tại sao Thiếu niên đối với mình luôn chán ghét bỏ lại một lần nấu cháo. một lần giặc quần áo cho hắn
một lần ngồi bên giường đến ngủ gật để chăm sóc hắn, mọi thứ đối với hắn luôn là tận tâm tận tình, Thời điểm Lăng Triệt nghĩ Cậu đang muốn lấy lòng để sau khi hắn tỉnh lại sẽ không vứt bỏ cậu thì một giọng nói nhẹ nhàng êm tai lại vang lên
sau khi nhớ lại chúng ta ly hôn
Lăng Triệt nghĩ vẫn không thể nghĩ ra được rốt cuộc là cậu đang muốn làm cái gì, Bản thân hắn cũng không muốn nhớ lại đi, cũng không muốn cùng thiếu niên này ly hôn