Ai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt điều hiện rõ một tia bi thương, Lăng Triệt nhìn nhưng đống đổ vỡ lại càng lo lắng
chính xác là sợ hãi, vụ nổ càng ngày lại càng lớn, sẽ nhanh chóng lan rộng đến chỗ Vu Tử Ân.
" Tìm Được Vị trí của Vu Tử Ân rồi, cách đây 100m " Khải Hoàng nhìn màn hình máy tính trước mặt nhanh chóng lên tiếng nói.
Lăng Triệt không thể che đi bộ dạng khẩn trương của mình, Trực thăng nhanh chóng đi đến vị trí được đánh dấu.
nhìn từ phía trên cao xuống chỉ nhìn thấy một lễ đường màu hồng hạnh phúc, Trực thăng chỉ còn 4m là chạm vào mặt đất, Lăng Triệt cũng không có kiên nhẫn chờ đợi trực tiếp một thân lao xuống.
Khải Hoàng hốt hoảng còn cho rằng anh đang tự sát, vươn tay nắm lấy áo anh nhưng chỉ tiếc không kịp, đầu cuối xuống nhìn Lăng Triệt an toàn trên mặt đất hắn mới thở dài một hơi
" Lăng Triệt, cậu làm việc có thể thông báo một chút không, nếu lúc đó cậu tự sát thật thì không ai trả lương cho tôi đâu " Khải Hoàng tức giận từ trên trực thăng hét lớn.
Lăng Triệt một lần cũng không quay đầu, trực tiếp chạy về phía hôn lễ kia.
Lí Tín nắm lấy bả vai để giúp Vu Tử Ân đứng vững, trên môi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười sung sướng.
nhìn hai hàng ghế được thắt nơ hồng đầy lãng mạn phía sau, lại mang cho người ta cảm giác sợ hãi.
tất cả khách mời điều là nạn nhân của vụ nổ, tất cả điều đã không còn sự sống, một cái thi thể đã lạnh được cột cố định trên ghế, một mùi hôi thúi rất nhẹ cứ phát bên cánh mũi.
Lí Tín nở trên môi một nụ cười hạnh phúc, tất cả thủ tục hoàn thành, lời cha sứ vang lên cũng chỉ có duy nhất hắn là người trả lời.
Vu Tử Ân cho dù đứng thẳng như đầu vẫn nghiên nhẹ một bên không sức sống, Đôi mắt chỉ đặt xuống sàn nhà.
Tất cả thủ tục hoàn tất, Lí tín cuối người muốn hôn lên môi cậu thì một giọng nói rất lớn từ ngoài cửa lớn vang lên
" Vu Tử Ân " Lăng Triệt từng bước từng bước đi vào nên trong lễ đường, mùi hôi thối từ thi thể lại không ngừng phát ra, Lăng Triệt cũng theo đó mà Nhíu mi tâm
Anh chỉ cách chỗ cậu 10 bước chân, nhìn gương mặt nhỏ anh mong nhớ bao ngày bây giờ hiện rõ phần trắng bệch mà không khỏi đau lòng.
Vu Tử Ân chẳng khác gì một con búp bê không xương, ánh mắt của cậu nhìn mọi thứ đầy thẫn thờ.
Lăng Triệt thực sự muốn rút súng một phát giết chết người đàn ông kia, nào ngờ hắn cảm giác thấy sự nguy hiểm đã nhanh chóng đứng phía sau dùng Vu Tử Ân làm lá chắn.
Vu Tử Ân đứng đối diện nhìn anh một cái lại cúi đầu nhìn sàn nhà.
Khải Phong cùng hắc phòn đến nơi, Toàn bộ điều bị che phủ bởi thuộc hạ, không nhìn ra được khe hở trốn thoát cuối cùng.
Lí Tín gương mặt đầy sợ hãi, vẫn có giữ chặt Vu Tử Ân làm lá chắn, hắn chỉ tay vào đám người áo đen ra lệnh " Mau..mau bỏ súng nếu không tôi sẽ giết cậu ta "
Lí Tín muốn đem mạng sống của Vu Tử Ân ra làm sự nguy hiếp đối với Lăng Triệt, từ trong túi rút ra một con dao dăm. đặt lên cổ cậu.
Nhưng đám người Lăng Triệt vẫn không tin Lí tín có cam đảm giết người, cho đến khi nhìn thấy một dòng máu màu đỏ chạy dọc con dao xuống cổ cậu.
Lăng Triệt hoảng loạn ra lệnh cho tất cả thuộc hạ buông súng, cẩn thận lùi về sau 2 bước.
" Lí Tín, lời kể của Vu Tử Ân đối với cậu rất tốt, tôi cũng hy vọng cậu không phải loại người đó " Lăng Triệt buông lỏng hai tay. ngẩng đầu nhìn Lí Tín phía trên.
Vu Tử Ân? em ấy vẫn còn nhớ Lí tín sao? lại còn có suy nghĩ hắn là kẻ tốt? câu hỏi va vào đầu Lí tín khiến hắn trong phút chốc lại ngẩng người.