Lăng Triệt Vươn tay nhéo nhẹ chiếc má trắng nõn không tì vết kia, bên trong chứa đầy bánh ngọt cũng bị làm cho phồng lên, không nhanh không chậm lại lên tiếng trả lời cậu.
" Kiều Kiều và anh không cùng Huyết thống, em ấy vài năm trước có một số chuyện nên đã rời đi, vừa về thôi gần đây. "
" Nếu em đoán không nhầm anh đã trên 30 tuổi rồi nhỉ? "
Lăng Triệt với tâm trạng vui vẻ giải thích cho cậu nghe, nào ngờ lại được một câu đâm thẳng vào tim không chút thương xót này
" Sao em lại quan tâm những thứ này, Ân Ân "
" tại sao lại không thể? Anh so với em cách nhau tận 12 năm, thời gian xa nhau như vậy? Em có thể gọi anh một tiếng Đại thúc không? "
Gương mặt của Lăng Triệt không phút chốc đã chuyển thành một màu den, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu nhưng lại chẳng hề làm được gì, ánh mắt lại nhìn thấy bàn tay trắng nõn kia liên tục cầm bánh trên bàn ăn, đôi môi nở ra một nụ cười xảo quyệt
Vu Tử Ân ánh mắt nhìn chằm chằm vào di động, trong phút chốc đã không cảm nhận được bánh trong bàn tay, quay đầu nhìn đã thấy toàn bộ bánh kẹo liền không cách mà bay, cậu ngơ ngác đến ngồi bật dậy. nhìn thấy Lăng Triệt ngồi trên người, trên bàn còn có bánh của cậu.
" Lăng Triệt anh làm gì vậy hả? " mi tâm cậu nhíu chặt lại, đặt điện thoại lên bàn bên cạch, đi đến muốn cướp bánh
một trận ẩu đả cứ thế diễn ra, Thân Hình Vu Tử Ân nhỏ bé, không thể với tới được anh, toàn thân điều bị đối phương áp đảo, giống như bây giờ
Vu Tử Ân nằm trên người của anh, cố gắng vươn tay cướp lấy đồ ăn phía bên kia nhưng không thể, bản thân cũng bị sàm sỡ không ít,
" Mau trả, đó là của em "
" Cái gì là của em? Nhà của tôi phòng của tôi, bánh của tôi em cũng thuộc về tôi "
Vu Tử Ân thực sự không thể đấu lại đối phương, ngẩng đầu bộ dạng đáng thương nhìn đối phương, nào ngờ Lăng Triệt lại cười ra một nụ cười khinh, đem kẹo trên bàn bỏ vào miệng mình.
Vu Tử Ân úp mặt vào cơ bụng của anh, im lặng nghĩ kế rất lâu nhưng toàn bộ điều bị cậu gạt bỏ sang một bên, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào rất nhỏ vang lên.
Lăng Triệt cảm nhận cơ thể cậu từng cơn lại run lên, Sợ hãi mà đem cậu ngồi dậy " Đừng khóc, trả cho em trả cho em "
Vu Tử Ân nhìn thấy bánh trước mắt liền cướp lấy quay về chỗ ngồi, Lăng Triệt vẫn còn đang bị hành động của cậu làm cho ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
mà bàn đôi ôm lấy đôi vai cậu vẫn còn đang để ở không trung, sau một lúc mới phát hiện ra bản thân bị tên nhóc này lừa thảm hại đến mức nào.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi tắn của người nào đó đang chọc tức anh, Lăng Triệt lại phì cười, Đúng là không thể trưởng thành.
Ngày hôm sau Vu Tử Ân mơ hồ tỉnh dậy, đập vào mắt đã là nụ hôn của người nào đó Bên cạch giường
" Ân Ân mau dậy thôi, hôm nay có khách quý "
Vu Tử Ân im lặng một lúc cũng ngồi dậy, quay đầu lại nhìn thấy tên nào đó vẫn đang cười như một tên ngốc liền nhíu mi tâm, " Anh cười cái gì? "
" tôi tỏ tình, em đồng ý được không? tôi muốn kết hôn cùng em, em đồng ý được không? "
Vu Tử Ân lại im lặng, trên mặt không biểu hiện cái gì nhưng nội tâm sớm đã gào thét, đứng ở đó lại chẳng hề biết nói cái gì, đầu hơi cúi xuống lộ ra đôi tai ửng đỏ
" C..có thể " Vu Tử Ân dứt câu đã vội vàng chạy vào bên trong nhà vệ sinh
chỉ còn Lăng Triệt ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, trên môi nở ra một nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay.
Lại liếc nhìn một chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay.