Mặc Ngân Tầm không lâu sau cũng lấy lại được bình tĩnh, chỉn chu yên vị trên xe ngựa. Kỷ Vu Sa dùng huyễn thuật biến mấy cái xác chết la liệt kia tụ về làm mấy nhành cây cỏ, hoa lá xung quanh lại được dịp hóa thân thành người.
Trương công công hung hăng cùng mấy tên võ sĩ tiến vào, nhìn thấy đoàn kị binh hơn ngàn người liền hoảng sợ không thôi. Hắn quỳ gối khom lưng trước xe ngựa rách, dập đầu lia lịa.
''Tham... tham kiến tam thế tử.''
Hắc Tự trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ, phong thái hiên ngang bước ra ngoài. Hắn thân mặc một bộ bạch y trang nhã, nhưng khi để ý kĩ sẽ thấy dưới tà váy có vết máu lộ ra.
Sơ hở như vậy, hắn không sợ, ngược lại còn khiến đám người kia hoảng hốt đến kinh hồn bạt vía.
''Được rồi, các ngươi mau đưa ta trở về, bọn họ đã mệt rồi.''
Một lý do vô lý như vậy, nhưng tên thái giám kia vẫn không hề có gan phản bác. Bởi chỉ cần hắn ngửng đầu lên, sẽ thấy sắc mặt lạnh lẽo, u ám đến hung tàn của tên lính đang nghiêm chỉnh.
Trương công công đưa tay vẫy một cái, đám binh sĩ ở sau vốn được thuê về hốt xác hiện tại đã phải đến để khiêng kiệu bước đi. Đoàn người phía trước dẫn đường trong sợ hãi, chẳng hiểu vì sao cứ thấy hàn khí vây quanh, không dám quay đầu.
Đến hoàng thành xa hoa rộng lớn, hiện tại đã kín cổng cao tường, chẳng thể vào trong. Bọn họ toan tiến vào, đã bị hai thang trường thương hung hãn chặn lại.
''Nói với bệ hạ, tam thế tử yết kiến.''
Trương công công nhỏ nhẹ yêu cầu, phất trần phe phẩy khiến lính canh tên nào tên nấy đều phát buồn nôn. Cẩm y vệ cầm thanh trường thương đứng ở cổng thành uy nghi đáp lại:
''Canh hai đã điểm, bệ hạ hiện tại đang nghỉ ngơi. Các vị nếu không có chuyện gấp thì ngày mai hẵng đến.''
''Ngươi...!''
Trương công công tức giận đến nghiến răng ken két, hắn vậy mà cũng có ngày bị chặn đứng ở cửa cung này, lòng có chút không cam tâm. Hắc Tự bình tĩnh như không, ra lệnh cho đám tử sĩ quay đầu về vương phủ, giống như dùng người của mình vậy.
Bọn người kia nhìn thấy hiệu lệnh lại không thể không nghe, không lời thắc mắc mà quay đầu. Bọn họ dường như đã biết, cái gì gọi là lạnh sống lưng, rợn tóc gáy, có cho thêm mười mạng cũng không dám đi trộm mộ nữa.
Tam thế tử tuy không có công với nước, nhưng mẫu thân hắn ít nhiều cũng là trưởng công chúa vĩ đại ngút trời. Đãi ngộ của hắn cũng được cao hơn một chút so với những lứa con cháu quý tộc bình thường.
Hắn mới mười sáu tuổi đã được phong làm Hắc Dạ chi vương, ban nhà cao cửa rộng, trăm vạn lượng vàng. Cũng có lẽ vì vậy nên mới ăn chơi lêu lổng, lại thêm chút nhan sắc tuyệt trần, làm nữ nhân trong thiên hạ say mê lưu luyến.
Hắn ăn chơi sa đọa, triều đình chẳng quan tâm. Hắn ngu ngốc, hèn kém, quân thần không để ý. Hắn phong hoa tuyệt đại, họa rải rác khắp nơi, không một ai bất mãn. Cho đến khi... hắn lọt vào mắt xanh của Thành Di công chúa, nữ nhi được sủng bậc nhất hoàng thành.
Thành Di công chúa mà cháu ruột của hoàng hậu, được hoàng thái hậu và hoàng đế sủng ái vô bờ. Nàng ta được sủng mà kiêu, ngang tàng, ác độc, bạo ngược thành tính. Nhan sắc cũng là loại thanh tao, nhã nhặn, kĩ năng diễn xuất lại có thừa.
Trước mặt bệ hạ, Thành Di công chúa dịu dàng, nhân đức, hệt như mẫu nghi thiên hạ. Sau lưng ngài, nàng ta cũng đã nhuốm máu vô số người.
Trong hoàng thành, không ai là không biết Thành Di công chúa ái mộ tam thế tử, vậy mà hắn vẫn luôn thờ ơ, không có phản ứng. Thành Di công chúa nhiều lần tiếp cận nhưng bất thành, đã phải dùng thủ đoạn hạ lưu.
Trong buổi mừng thọ hoàng thái hậu, Thành Di dâng tấu một bản ''Lưu Tiêm Nguyên Khúc'' làm nao động lòng người. Hoàng thái hậu đặc biệt hoan hỷ, hoàng đế cũng vì vậy ban cho nàng một thỉnh cầu.
Biết dụ dỗ không lại Hắc Tự, nàng ta liền từ bỏ thanh danh, cầu hoàng thượng ban hôn. Trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn không thể chê bai cũng không có lý do chối từ.
Bất quá, trong giây phút cuối cùng, hắn lấy đại lý do, rằng Thành Di không phải kiểu nữ nhân hắn thích. Nào ngờ, người trước mặt đã từ bỏ danh dự từ lâu, không để ý dị nghị mà hỏi hắn. Hỏi rằng đâu mới là kiểu người hắn vừa gặp đã yêu.
Hắn như hổ mọc thêm cánh, nói ra hàng loạt những yêu cầu quái đản, khiến triều đình trên dưới cũng phải thở dài. Hoàng đế vì muốn hạ bệ tam thế tử, liền bắt hắn trong vòng năm ngày phải dẫn được ý trung nhân mang về, nếu không sẽ phạm tội khi quân.
Mà ngày hôm nay chính là ngày thứ tư kể từ khi thọ yến, hắn chỉ lo sợ ngày thứ năm yết kiến lại chẳng được bình yên.
Trước suy tư sâu sắc của Mặc Ngân Tầm, chiếc xe ngựa thoáng chốc đã dưng lại. Sau khi nhận lệnh của hắn, đám trộm mộ kia chạy đi tán loạn, không thể xác định phương hướng đuổi theo.
Khẽ vén tấm màn trước xe ngựa, cảnh vật phía trước thật khiến nàng phải ngước nhìn cảm thán.