Nhuyễn hương bay đến đâu, cây cỏ hoa lá xung quang đều héo tàn đến đó. Nó khiến vạn vật lâm vào trạng thái yếu ớt, mệt mỏi trong một khoảng thời gian.
Hắc Tự đồng tử chợt co giãn, thập hương nhuyễn cân tán ngày càng nồng, dù hắn có bịt mũi thì cũng nhiễm phải một ít. Đột nhiên, hắn nhìn thoáng qua đám cây cỏ xung quang Mặc Ngân Tầm, lại phát hiện đám cây cỏ vẫn mọc lên tươi tốt.
Biết được sơ hở của thập hương nhuyễn cân tán, hắn liền di chuyển nhanh chóng ra sau lưng nàng. Mặc Ngân Tầm tốc độ không phải hạng tầm thường, liền phát giác rồi di chuyển.
Lúc nàng rời đi, đám cây xanh cạnh nàng ban nãy từ tươi tốt bỗng rũ rượi xuống héo hon. Mặc Ngân Tầm đâm ra cũng cảm thán trước hiệu lực của nhuyễn cân tán, cứ tập trung vào cái nơi vừa rời đi.
Không chỉ vậy, Mặc Ngân Tầm còn mong chờ tên Hắc Tự kia sẽ tưởng bở mà vồ vập đến chỗ nàng để ý. Nhưng mọi chuyện thật khó năm bắt được, nàng chưa kịp định thần mà đã bị bàn tay thon dài của hắn túm vào vai.
Lạnh sống lưng, Mặc Ngân Tầm cũng không hoảng hốt. Nàng cười nhẹ, âm hiểm mà nhắc nhở kẻ phía sau:
''Không sợ trên người ta có độc sao?''
Đồng tử của hắn thoáng co giãn lại, động tác cũng khựng lại mất vài giây. Nhân cớ đó, Mặc Ngân Tầm dùng nhuyễn tiên đánh tới, thiếu điều đã lấy đi mạng của hắn.
Hắc Tự có tốc độ ngang tầm với nàng, tự nhiên cũng sẽ đủ khả năng tránh được. Thế nhưng sau nhiều lần vật lộn, hắn ít nhiều cũng đã trúng thập hương nhuyễn cân tán rồi.
Đột nhiên, từ phía bên ngoài Loạn Tán cương có tiếng vó ngựa, chiêng trống lao tới như bay. Sắc mặt tên Hắc Tự xanh xao đi trông thấy, còn hoảng hốt hơn cả khi hắn suýt trúng độc của nàng.
''Tam thế tử, người hãy nhanh chóng cùng thế tử phi đi yết kiến hoàng thượng, nếu không sẽ phạm phải đại tội, phải trảm cả nhà.''
Mặc Ngân Tầm nghe tiếng vị công công đứng ở bên ngoài vọng vào, khóe môi khẽ cong lên một đường cong hoàn hảo. Nàng nở một nụ cười ý vị thâm trường, nói với hắn:
''Tam thể tử, xem ra ngươi tiến thoái lưỡng nan rồi.''
Hắn chỉ quay đầu về hướng cánh cửa ra khỏi Loạn Tán cương, chỉ nhìn nhưng không đáp. Tên công công ở ngoài giọng điệu lanh lảnh vẫn thúc giục, giống như phán quan đòi mạng vậy.
''Tam thế tử nếu không ra ngoài, bọn ta chỉ có thể mạn phép tiến vào bên trong mà thôi.''
Khi đám người ngựa phía bên ngoài đông tới nỗi kinh động đến bên trong, Mặc Ngân Tầm cũng lâm vào tình trạng không kém hắn là bao. Nếu như phát hiện bản thân đang giao thủ với hắn, bọn họ vào nhất định sẽ liên thủ đối phó nàng.
Nghĩ như vậy, Mặc Ngân Tầm liếc mắt nhìn hắn, bộ dạng muốn thỏa hiệp. Hắn như hiểu thấu lòng nàng, khẽ gật đầu một cái.
Chỉ chờ có vậy, Mặc Ngân Tầm liền kéo Hắc Tự vào trong chiếc xe ngựa chênh vênh bên bờ vực, sau đó liền yêu cầu Kỷ Vu Sa giúp nàng tạo huyễn thuật. Tuy ở Loạn Tán Cương, con người và linh thú không thể sử dụng linh khí, nhưng các loại linh dược thì lại được hấp thụ sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Kỷ Vu Sa trong hình dáng xích la đằng vẫn luôn yên vị quấn lên tay Mặc Ngân Tầm, nửa bước cũng không đi. Ra khỏi tửu lâu, nó quá đỗi an phận khiến Mặc Ngân Tầm suýt quên đi sự tồn tại lớn lao ấy. Bởi nếu ở tửu lâu vào ban ngày, Kỷ Vu Sa thường âm thầm biến mất, ra ngoài hù dọa Thượng Quan Vô Nguyệt chạy đến nửa vòng thiên hạ.
Nhận được lời nói từ ngoại cảnh của nàng, Kỷ Vu Sa bên trong khẽ gật đầu, sau đó liền phóng ra loại linh lực siêu cấp mạnh mẽ. Linh lực của xích la đằng là nhờ tiêu thụ độc tố mà thành, cho nên mới đặc biệt mạnh mẽ ở đây.
Có lẽ vì chúng mạnh mẽ và có quy mô lớn, linh lực vừa phóng ra đã khiến bầu trời im lặng bỗng nổi gió rì rào. Trước cửa Loạn Tán Cương, từ trên cây rơi xuống những cái xác của mấy tên thích khách.
''Bọn họ như vậy là chết thế nào?''
Mặc Ngân Tầm hoang mang hỏi, nàng không thể tưởng tượng ra loại ám khí nào của hắn khiến người ta chết khô như vậy? Giường như hắn chưa dùng chiêu này với nàng.
''Ve sầu thoát xác, chút độc mà thôi.''
Vậy ra trên ám khí mà hắn phóng từ tiết phiến còn có độc, cũng may nàng có xích la đằng hộ thể, còn dùng nhuyễn tiên tránh liên tiếp các đòn. Nếu không, chỉ cần nàng nháy mắt một chút đã thành ''ve sầu thoát xác'' rồi.
''Ngươi sợ?''
Hắc Tự quay qua nhìn lấy Mặc Ngân Tầm, đáy mắt thâm sâu hiện lên ý cười thấy rõ. Nàng vậy mà còn không biết trên ám khí của hắn có độc, xem ra đã tránh được hết mấy cái phi đao kia.
''Ta như vậy là sợ ngươi? Ngươi vẫn là nên bớt tự biên tự diễn, tự luyến tự ái lại đi thôi. Đó là chưa kể việc ngươi thiếu điều đã chết dưới chân cửu nguyệt tiên rồi.''
Hắn chỉ nhìn mà không đáp, điệu cười trên môi không nhạt dần theo thời gian, hơn nữa lại càng thêm tươi tắn.
Trước sự hoang mang giữa trời mây của Mặc Ngân Tầm, đầu óc Hắc Tự chỉ bèn nhảy số. Hắn vận dụng những gì trong huyễn cảnh, hành sự như một quý nhân đúng nghĩa.