Sau khi giải quyết xong mọi việc, kì khảo hạch hội họa cũng đã đến hồi kết. Điều này báo hiệu Mặc Ngân Tầm sắp được về nhà ăn cơm.
Từng người một tiến lên chiến đài, bộ dáng ai cũng cao lớn, vạm vỡ. Nữ nhân tập võ cũng cực kì xinh đẹp, tuyệt sắc theo một cách rất riêng. Truyện Sủng
Kì khảo hạch võ đạo và những môn đấu võ khác đòi hỏi chỉ có một nửa tân sinh được thông qua, vì vậy vô cùng khó khăn, khắc nghiệt. Hai người cùng tiến lên chiến đài, kẻ chiến thắng sẽ được thông qua, kẻ thất bại liền chỉ còn cách chọn môn khác.
Không giống như các trường học khác, chỉ cần có tiền thì sẽ có loại đãi ngộ tốt nhất. Thiên Tử Giám do hoàng đế đầu tư thành lập nên, phu tử cũng ngang hàng với quan ngũ phẩm.
Vì vậy, những tân sinh thông qua khảo hạch sẽ được lưu danh vào sử sách Đại Ưng, có là nhi tử quần thần cũng không được có ngoại lệ. Chính vì vậy, kẻ yếu thường ngày bị chê bai, xa lánh, đến ngày khảo hạch lại được săn đón nhiệt tình.
Mặc Ngân Tầm đừng chờ dòng người cứ xuống rồi lên chiến đài, bàn thân đã đói đến rã rời chân tay. Nhưng nào có ai muốn cùng chiến đấu với nàng? Bọn họ kiêng dè thân phận nàng, sợ nàng sẽ báo thù riêng.
Mặc Ngân Tầm trước khi khảo hạch có tham gia qua một lớp võ đạo, vì không có nội công nên thực lực đứng cuối bảng. Nàng vì thế trở thành trò cười khi đã không có thiên phú linh lực lại càng không có thể chất võ đạo.
Đột nhiên từ phía xa xa, có một bóng người thu hút vô số ánh nhìn tiến tới, theo đó là một gương mặt tú nữ thanh thoát và đẹp đẽ. Người này dung nhan sắc sảo, tuy không thể lộng lẫy, hiền thục được như cổ nhân, nhưng đối với người tập võ đã là tuyệt sắc khuynh thành.
Đó là người đứng đầu lớp võ đạo, đan đại tiểu thư Đan Song Nhã. Nàng ta là tỉ muội một nhà với Đan Mục Đình, vị tiểu thư vừa được Mặc Ngân Tầm giải vây. Có một chút tin đồn ngoài lề, nói bọn họ tính tình đối lập, không hề hợp nhau.
Mặc Ngân Tầm mới chỉ kết thúc hai màn đấu võ đạo, nhưng thời gian đã trôi qua thật lâu. Đứng xem kẻ yếu đánh nhau, quả thực còn buồn ngủ hơn cả uống trà đàm đạo. Đợi màn đấu kết thúc, phu tử Tào Kí đứng trên chiến đài, nói vọng ra.
''Hừ, các ngươi không học được võ đạo thì liền xin đến lớp vũ đạo mà học. Có bệ hạ ngồi ở đây, vậy mà lại thể hiện một màn võ công chẳng ra gì. Song Nhã, con lên đài!''
Đan Song Nhã gật đầu đi tới, nhoẻn miệng lộ ra lúm đồng tiền động lòng người. Nàng mặc một thân nhu váy màu xanh nhạt, cổ tay áo phất phơ, eo thon máy động, mỹ cảm mười phần.
Tào Kí cũng vuốt chòm râu ngắn củn trên cằm, gật đầu. Không tồi, Đan Song Nhã này chính là một trong các đệ tử đắc ý nhất của hắn.
Tuy xinh đẹp động lòng người, song, Đan Song Nhã cũng có một sự hống hách khiến ai cũng phải bất mãn. Nàng ta quen thói coi trời bằng vung, tự cho mình là nhất. Tuy nhiên, khi ở trước mặt hoàng thượng lại tỏ ra vô cùng hiền lương, hiểu chuyện.
Còn nhớ ngày đầu nhập học, Đan Song Nhã vừa nghe nói năm nay có một nữ sinh rất xinh đẹp, hơn nữa thiên phú cực cao đã vô cùng ác cảm. Nàng ta liền dẫn theo một đám người đi đánh cho nữ sinh đó không dậy nổi, mới đến đã bị khiêng về nhà.
Thủ đoạn ác độc của Đan Song Nhã từ đó lan truyền khắp nơi, nhưng không một ai dám bẩm báo hoàng thượng. Nàng ta có thực lực mạnh mẽ, bối cảnh hơn người, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, gia tộc dễ bề diệt khẩu những kẻ dám tung tin đồn.
Đan Song Nhã khinh miệt cười cười, mỗi lần ánh mắt chuyển đến ai là người đó đều cúi đầu không dám nhìn, sợ nàng lại kêu mình lên thì khổ.
Nhưng Đan Song Nhã làm sao thèm chọn người khác, ả ta đã sớm nhắm trúng Mặc Ngân Tầm rồi. Đối với kẻ đã phá bĩnh việc tốt của nàng ta, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Hôm nay, xém chút nữa là đã trừ khử được một mối họa lớn Đan Mục Đình, vậy mà để Mặc Ngân Tầm phá đám. Nhân cơ hội này, nàng ta muốn làm cho nàng nếm thử một chút đau khổ, để nàng về sau không còn dám lo chuyện bao đồng nữa.
''Lật Dương quận chúa, ta nghe nói ngươi thông tuệ linh mẫn, mấy chiêu đơn giản như vậy ắt hẳn ngươi đã học xong rồi đi. Vậy không bằng ngươi lên đây cùng ta tỉ thí một chút.''
Cả Thiên Tử Giám người nào không biết Lật Dương quận chúa là một phế vật vô năng chứ. Cái gì mà thông tuệ linh mẫn, đây rõ ràng là Đan Song Nhã cố ý nhục nhã nàng!
Nhưng nếu trước tiên khích lệ nàng một chút như vậy thì sẽ không có cảm giác mình chiếm tiện nghi của kẻ yếu.
Đan Song Nhã vừa thốt ra lời này, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Mặc Ngân Tầm, trong mắt vừa có đồng tình, vừa có chút hả hê. Bọn họ trước đó vốn không ưa nàng, lại có thêm lần mèo mù vớ cá rán trở thành quận chúa, Mặc Ngân Tầm sớm đã trở thành cái gai trong mắt của rất nhiều người.