Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 60: Bất An



Nàng không treo dây thừng xuống, cũng không có áo giáp đeo lên, cả người như tờ giấy mỏng, không nhanh không chậm mà lừng lơ theo làn gió.

Mặc Ngân Tầm không biết thẩm thấu bản tính tự luyến ở đâu, đã từng đánh giá bản thân mình là xuất thần chứ chưa nhập hóa. Thân thủ còn kém các vị thần linh đi mây về gió một chút, vì vậy lúc tiếp đất đã loạng choạng, suýt ngã chổng vó cũng có thể thông cảm được.

Mặc Ngân Tầm chạy một mạch lên chiến đài, khí thế uy nghi đến mức quên mất đang đứng trước mặt ai, ánh mắt kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ. Sau khi tất cả mọi người ai cũng không ngừng hoang mang, Mặc Ngân Tầm mới bắt đầu quay về thực tại, tạm biệt trí tưởng tượng phong phú của mình.

Nàng ôm quyền hành lễ với hoàng đế, cũng cố ra dáng là một vị quận chúa đoan trang, hiền thục. Khi ở tửu lâu, Mặc Ngân Tầm đã được dạy lễ nghi cơ bản của chốn đô thành, mới nhân lúc này thực hành một chút.

''Lật Dương tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế.''

Hoàng đế trông thấy nàng, mặt mày vốn âm trần lại trở nên tươi cười rạng rỡ, khóe mắt ngài bỗng hiện lên rõ rệt mấy đường chân chim. Nàng cũng nhận ra, nụ cười ấy đến từ trái tim chứ không đơn giản là dùng để xã giao bình thường.

''Lật Dương, mới một tháng không gặp, tiểu nha đầu nhà ngươi chứng chạc hơn không ít. Chuyện trên chiến đài hôm nay, người nhỏ tuổi vẫn là không nên quan tâm thì hơn.''

Thấy hoàng thượng không có ý muốn nàng dính líu vào, nhưng Mặc Ngân Tầm đã tốn công nhảy xuống đến suýt ngã, cũng không dễ buông bỏ đến vậy. Mặc Ngân Tầm không muốn vòng vo tam quốc, kẻo lại bị hoàng đế đuổi khéo đi, liền vào thẳng vấn đề chính.

''Bệ hạ, tuy thần nữ không biết bức tranh này vẽ gì. Nhưng nó khiến bệ hạ tức giận, nàng ấy sẽ không ngốc đến nỗi muốn đắc tội người.''

Hoàng hậu nương nương biết nàng đang được coi trọng, cũng không dại dột đến nỗi xen vào chuyện này. Hoàng đế lúc này đồng tử có hơi rung động, mới lên tiếng hỏi nàng:

''Vậy ngươi làm cách nào để minh oan cho nàng ta? Nể tình ngươi là quận chúa, ta sẽ không trách tội ngươi xông vào chiến đài. Hiện tại ngươi rời đi vẫn còn kịp.''

Mặc Ngân Tầm khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhẹ đến mức không ai hay biết. Từ nhỏ đến lớn, chỉ mình nàng nghe được loại âm thanh bản thân tự lẩm bẩm mà thôi.

''Bệ hạ, thần nữ muốn xin một cây bút.''

Chưa cần hoàng thượng phải ra lệnh cho ai, nữ nhân phía sau liền cầm lấy bút đưa cho nàng. Mặc Ngân Tầm nhận lấy đồ vật trên tay, nhận cả ánh mắt tràn ngập hy vọng của vị tiểu thư khổ sở.



Nàng tự tay mài ra được rất nhiều mực, liền cầm bút nhúng thật sâu. Mực càng đậm, nàng mới có thể khiến kẻ khác mở to mắt nhìn.

Mặc Ngân Tầm từ từ đi đến chỗ bức tranh, cầm bút quẹt hai đường chéo thật dài. Hành động của nàng nhận lại biết bao lời nghi ngờ, chỉ trích. Cho đến hiện tại, thứ nàng cần chỉ có thời gian.

''Lật Dương quận chúa thế này là muốn phi tang chứng cứ sao?''

''Nàng ta muốn khiêu khích bệ hạ?''

''...''

Hoàng thượng một lòng tin tưởng, ánh mắt vẫn âm trầm từ trên cao nhìn xuống chiến đài. Chỉ một lúc sau, tờ giấy quả nhiên biến đổi.

Từng vết mực đen tuyền mờ dần rồi biến mất, bức Xuân Cung Đồ lại cứ vậy lộ ra. Khi ấy, tất cả tân sinh đều ồ lên kinh ngạc, nhưng những lời bàn tán vẫn cứ văng vẳng bên tai. Có khen ngợi, có chê bai, cũng có ngưỡng mộ và tôn kính.

Mặc Ngân Tầm dùng đầu bút bằng gỗ, khẽ cạo nhẹ trên nền tranh, liền có không ít bột trắng rơi xuống. Nàng dùng một mẩu giấy nhỏ, hứng một chút rồi gấp lại kĩ càng, đưa cho tiểu thái giám trình lên hoàng thượng.

''Hồi bẩm bệ hạ, đây là Phù Dung Ám, loại bột có thể hút tất cả các loại mực trên đời. Nó gặp mực bút sẽ tan chảy, để lộ hình vẽ nguyên bản trước khi đắp bột.''

Mặc Ngân Tầm thao thao bất tuyệt trên chiến đài, sống lưng lại có chút lạnh, da gà da vịt cứ vậy nổi lên. Giường như có ai đó đang nhìn nàng, hơn nữa còn là nhìn với ánh mắt vô cùng tức giận.

''Loại Phù Dung Ám này thường được dùng để trang trí Xuân Cung Đồ trong phòng của các cô nương ở thanh lâu. Nếu không tin, người có thể truyền lệnh nghe ngóng.

Nghe nói đến chuyện Mặc Ngân Tầm từng đi qua thanh lâu, hoàng thượng khi ấy mới biết nàng không có ngây thơ như đã nghĩ. Cuối cùng, ánh mắt nhìn nàng không còn là ánh mắt trìu mến của người cha nhìn con gái nữa.

Sau khi nàng chứng minh được vị tiểu thư kia vô tội, hoàng thượng vì yêu mến cũng không truy cứu hay tiếp tục khảo hạch nữa mà trực tiếp thông qua. Mặc Ngân Tầm cúi đầu hành đại lễ, bước từng bước xuống khỏi chiến đài.

Tuy rằng thành công làm chuyện tốt, nhưng khóe mắt nàng cứ giật liên hồi, báo hiệu tương lai sắp có người gây chuyện. Từ việc nổi gai lạnh đến khóe mắt không ngừng chuyển động, có lẽ là một số người đang bất mãn khi nàng giải vây cho vị tiểu thư kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv