Độc Cô Tuyên mắt già không mờ mà tinh tường biết để lâu sinh biến nên phẫn nộ gầm to, sát ý ngút trời chuẩn bị cho một kích tuyệt sát.
“Các vị tôn giả! Vị tiền bối này muốn đối phó bản trưởng lão, các vị thân mang trọng trách cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ nhỉ?”
Long cười khẩy không để Độc Cô Tuyên lão già vào trong mắt, hắn quét mắt đến một bức tường đổ nát ở xa xa hô.
“Khốn kiếp!!!”
Đám người Bất Động tôn giả tưởng chừng như có thể vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu thì bỗng nhiên bị chỉ mặt điểm tên ngay thời điểm gay cấn nhất làm cả ba sắc mặt trắng xanh, Bất Động tôn giả thầm chửi thề nhưng không thể không ra mặt vì thân mang trọng trách trên vai, nếu Ma Tôn không đề cập đến ba người thi thôi đi nhưng ở đây nhiều người như vậy nếu Thập Lục Tháp bên trên biết được cả ba đứng nhìn Độc Cô gia lão tổ làm loạn chắc chắn lão là người đầu tiên phải kiêng lấy cái tội này.
“Ra mắt Độc Cô Tuyên lão tiền bối !!!”
Bất Động, Khai Lượng cùng Truy Tiên tôn giả hiện thân hướng Độc Cô Tuyên chào hỏi làm lão nhíu mày, dĩ nhiên với thực lực của lão thì từ lâu đã nhận thấy sự xuất hiện của ba khí tức khá mạnh nhưng lão cứ nghĩ là viện thủ của Ma Tôn và cười khẩy không để chúng vào mắt nhưng lúc này đây Độc Cô Tuyên không thể không nhận ra ba quân bài mà Độc Cô gia phải tốn không ít tâm huyết mới cài cắm vào đội ngũ tôn giả của Thập Lục Tháp.
Độc Cô Cầu Bại uy danh ngập trời là thế nhưng với việc tranh đoạt quyền lực trên giang hồ hắn không một chút nào quan tâm, cho dù là Độc Cô gia cũng không ngoại lệ, ngoài việc mượn lấy danh tiếng của Độc Cô Cầu Bại để vươn lên mạnh mẽ thì Độc Cô gia từng bước từng bước đều phải tự lực cánh sinh mà cài cắm một vài con bài trong hạch tâm Thập Lục Thạp là bắt buộc.
“Lão tiền bối! Thập Lục Tháp bên trên các vị đại nhân có lệnh không để Bắc Kinh phải hứng chịu tổn thất nào nữa, mong tiền bối hiểu cho đám vãn bối!”
Bất Động tôn giả chắp tay cung kính nói với Độc Cô Tuyên, lão cũng không quên nháy nhẹ mắt ra hiệu, chuyện xử lý Ma Tôn là từ từ bàn tính lại.
Trầm tư hồi lâu, Độc Cô Tuyên nhíu mày nhận ra tình huống đặc biệt, cả ba tên tôn giả là người của Độc Cô gia đều được phái đến bảo hộ Bắc Kinh và cả ba lại cùng xuất hiện đúng lúc này, đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do có kẻ nào đó sắp đặt ?
Độc Cô Tuyên liếc mắt đến Long và thứ lão nhận được là nụ cười tà dị treo trên khóe miệng của hắn khiến lão run nhẹ.... Thập Lục Tháp những lão bất tử kia rốt cuộc cũng muốn khai đao với Độc Cô gia sao?
“Khặc khặc! Từ lúc nào Thập Lục Tháp tôn giả lại phải hạ mình cầu xin một lão già sắp xuống lỗ như thế này? Bất Động, Khai Lượng, Truy Tiên tôn giả! Các ngươi đây là làm bẩn phong hiệu "tôn giả" cao quý mà Thập Lục Tháp ban cho sao?”
Long cười lạnh quát, với tư cách một tên Chấp Pháp Trưởng Lão hắn đủ thẩm quyền phán xét bất kể là ai cho dù là tôn giả đi nữa.
“Xảo ngôn! Độc Cô lão tiền bối đã sớm nổi danh giang hồ từ khi lão phu còn bú sữa mẹ, đây là kính trọng người đi trước ngươi có hiểu không? Đến giang hồ lễ nghĩa mà người làm Chấp Pháp Trưởng Lão cũng không hiểu thì thật đáng thất vọng thay!”
Bất Động tôn giả nộ quát không để Long vào mắt, bị lừa đến vũng nước đục này đã khiến lão với hắn muốn ăn tươi nuốt sống rồi.
“Bản tọa sắc phong Chấp Pháp Trưởng Lão từ các vị tổ lão không thể nghi ngờ! Đây là bản tọa tận mắt chứng kiến các ngươi ba tên tôn giả vừa xuất hiện đã kẻ cung người kính một lão già đến đây truy sát bản tọa, với tư cách Chấp Pháp Trưởng Lão ta nghi ngờ các ngươi cấu kết với Độc Cô Tuyên âm mưu mưu hại bản tọa! Dĩ nhiên bản tọa không muốn vu oan cho người khác nên cho các ngươi một cơ hội....”
“Động thủ bắt Độc Cô Tuyên lại cho ta!”
Long hai mắt trừng lớn quát, tiêu hóa hết năng lượng vừa cắn nuốt được từ đám Hoàng Kim võ giả khiến thực lực của hắn đề cao không dưới năm lần, cường hãn khó tưởng tượng được và có lòng tin đánh với một bất cứ ai một trận ra trò.
Bất Động tôn giả ba người biến sắc liếc nhau, chúng đều hiểu bản thân đã rơi vào cái bẫy mà Long đặt ra, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao nên Khai Lượng tôn giả đầu óc ngu ngốc nhất không kìm được đưa mắt nhìn đến Độc Cô Tuyên xin chỉ thị.
“Ngu ngốc!”
Độc Cô Tuyên tức lộn ruột khi nhận ra ánh mắt cầu cứu từ Khai Lượng tôn giả, ở đây không chỉ có lão, Ma Tôn cùng với ba tên tôn giả này mà là hàng trăm hàng nghìn ánh mắt của các thế lực đang quan chiến và chắc chắn trong đó có tai mắt của Thập Lục Tháp bên kia đám lão bất tử trong tháp, cái ánh mắt cầu cứu không một chút che giấu nào của Khai Lượng sao có thể lọt khỏi đám mật thám kia đây... xong.... thế là xong..... Độc Cô Tuyên biết công sức cài cắm ba con cờ này vào hạch tâm Thập Lục Tháp đã triệt để tan thành mây khói.
“Hừ! Lão phu không chơi với các ngươi, Ma Tôn tội nghiệt ngươi gây ra nhất định phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần, ngươi có giỏi cứ trốn ở Bắc Kinh này thành một đầu rùa đi.”
Mọi việc rối tung lên làm Độc Cô Tuyên biết không thể diệt sát Ma Tôn hôm nay, lão vận khinh công rời đi để lại câu nói tràn ngập sát ý cùng nhạo báng dành cho Long.
“Coi khinh mệnh lệnh của bản tọa, để kẻ thủ ác rời đi trước mặt.... Bất Động, Khai Lượng, Truy Tiên tôn giả các ngươi theo bản trưởng lão về Thập Lục Tháp một chuyến đi thôi.”
Độc Cô Tuyên còn chưa rời xa thì Long động thủ, hắc thủ ngập trời của hắn đột ngột chụp đến ba người Bất Động tôn giả làm cả ba thất kinh, Ma Tôn vậy mà động thủ chụp đến chúng.
Chống lại hay cam chịu bị chụp đi? Cả ba khuôn mặt vặn vẹo lưỡng lự không biết làm sao cho phải.
“Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng hôm nay nhưng xem ra Ma Tôn ngươi lại thật muốn chết!
“Độc Cô Cửu Kiếm! Đệ nhị kiếm – Phá Kiếm Thức!”
Độc Cô Tuyên biết ba tên tôn giả khó xử nên quả quyết can dự vào, thân hình lão quỷ mị xuất hiện trước ba người Bất Động tôn giả mà kiếm sau lưng chớp động, kiếm thức vừa ra đã linh hoạt kỳ ảo đến tận cùng, kiếm khí sắc bén cắt qua hắc thủ khổng lồ dễ dàng như cắt qua một miếng đậu hủ không hơn.
“Cũng chỉ....” Độc Cô Tuyên nụ cười đã hiện trên môi nhưng bỗng lại cứng đờ một cách khó coi vì quả thật kiếm chiêu của lão có thể phá tan ma thủ của Ma Tôn nhưng một cái bàn chân từ lúc nào đã tới trước mặt lão như thể cử động của lão đã nằm trong dự tính của hắn.
Long đến nhanh lắm, vừa thôi động ma thủ chụp đến ba tên tôn giả cũng là lúc thân hình hắn chớp động đạp một cước đến và không ngoài suy tính của hắn, Độc Cô Tuyên phải xuất thủ bảo hộ ba con cờ quan trọng của Độc Cô gia.
“OÀNH!!!”
“Phụt.........phụt.....”