Công việc của Tấn Phong và Ngọc Trai khá thuận lợi, họ đã ký kết được nhiều hợp đồng với các đối tác lớn nhỏ thậm chí có người còn chủ động liên lạc như thể đã biết sẵn chuyến công tác của họ.
Trước lúc đi họ đã rất lo lắng cứ nghĩ chuyến công tác Quang Minh sắp đặt có thể là một cái bẫy nhưng thực tế lại thành công ngoài sức mong đợi. Những nghi ngờ trong lòng họ đã vơi đi rất nhiều.
Buổi tối hai người cùng nhau đi dạo bên Hồ Gươm. Hà Nội trời mát mẻ, từng làn gió mang hơi nước từ mặt hồ phả vào không khí, Ngọc Trai hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ cảm thán.
“Lâu lắm rồi mới trở lại thủ đô, thành phố khác xưa nhiều quá nhưng vẻ đẹp cổ kính vẫn vẹn nguyên như nhiều năm về trước. Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên ra Hà Nội được thưởng thức một que kem Tràng Tiền mà cứ ngỡ trên đời sẽ chẳng còn loại kem nào ngon hơn thế. Kem Tràng Tiền có một hương vị rất riêng mà bất cứ ai đã có dịp nếm thử sẽ chẳng thể quên.”
Bỗng Ngọc Trai nhìn về phía Tấn Phong, cô tò mò hỏi.
“Nghe nói cậu cũng xuất thân ở thành phố này vậy đã bao giờ thưởng thức kem Tràng Tiền chưa?”
Tấn Phong bật cười trong đau khổ, nét mặt nhăn lại rất thương cảm.
“Tôi làm gì có cái diễm phúc ấy. Tuổi thơ cơ cực nên một que kem cũng là điều xa xỉ.”
Ngọc Trai trầm mặt như hiểu ra mọi chuyện cô liền rủ Tấn Phong đến tiệm bán kem Tràng Tiền chính hiệu để bù đắp phần tuổi thơ thiếu thốn ấy.
Tấn Phong dù không mấy hứng thú vì đang nghĩ về người yêu nhưng buổi tối nếu chỉ đi dạo cũng rất vô vị. Anh theo bước Ngọc Trai đến một cửa hàng đông đúc xếp hàng và đợi hơn ba mươi phút mới mua được hai cây kem ốc quế. Rồi hai người cùng nhau qua đường phía đối diện nơi có rất nhiều người đang đứng ăn kem để được trải nghiệm cảm giác ăn kem Tràng Tiền của người Hà Nội.
Kem không ngọt gắt mà rất thanh, kem rất mịn, mát dịu nhẹ, còn ốc quế lại giòn ta nhưng điều đặt biệt là cảm giác từng chút kem tan trong đầu lưỡi thật khiến người ta mê mẫn. Tấn Phong dù đã từng thử qua rất nhiều loại kem nổi tiếng của Việt Nam lẫn nước ngoài nhưng chưa từng thấy loại nào đặc biệt thế này. Anh buộc miệng thốt lên.
“Quả thật rất đặc biệt đúng là chưa từng có ở nơi khác.”
Ngọc Trai cười khúc khích tán đồng ý kiến của anh. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Ngọc Trai hỏi Tấn Phong.
“Cơ duyên nào khiến cậu và Lệ Linh đến với nhau?”
Tấn Phong khẽ nhếch môi cười nhìn vào khoảng không gian đông đúc người qua lại trước mặt đáp.
“Tôi không biết nữa chỉ biết rằng ngay từ lần đầu gặp gỡ trái tim tôi đã rung động. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có duyên phận nên mới gặp nhau trong một tình huống oái oăm như thế. Tôi là chủ nợ còn cô ấy là con nợ. Giờ nghĩ lại tôi chỉ mong cô ấy tha thứ cho những lỗi lầm của tôi khi xưa.”
Ngọc Trai thầm nghĩ phải chăng mọi mối nhân duyên trên đời đều bắt đầu bằng những lần gặp không ngờ tới. Ngày đó cô cũng gặp Tấn Phong trong một tình huống vô cùng nguy hiểm. Nếu lần đó không có anh liệu có phải cô… nhưng sao hai người lại không thể bên nhau.
Đôi mắt nặng trĩu, Ngọc Trai quay đi cố che giấu nỗi thất vọng bấy lậu vẫn chất chứa trong lòng. Cô lớn hơn Tấn Phong vài tuổi nên hiểu rất rõ cảm giác cô đơn và chờ đợi mỏi mệt đến nhường nào. Mỗi ngày trôi qua, cô đều mong mỏi được gặp lại chàng trai năm ấy nhưng khi đã đứng trước mặt nhau rồi thì những lời trong lòng tuyệt nhiên không thể thốt ra được. Cô biết Tấn Phong sẽ chẳng hiểu được tâm tư của mình nhưng vẫn mong ngày ngày làm việc cùng nhau, gặp nhau và trò chuyện với nhau như thế là đủ rồi.
Thấy Ngọc Trai im lặng hồi lâu, Tấn Phong cất lời.
“Tác phẩm lần này của chị lấy ý tưởng từ đâu thế? Tôi nghĩ hẳn chị đã rất buồn và có rất nhiều tâm sự không thể nói ra thành lời nên mới tạo cho nhân vật của mình một số phận bi đát đến thế. Tôi không phải là người may mắn nhưng tôi hiểu trên đời vẫn còn nhiều người kém may mắn hơn tôi.”
Câu nói của Tấn Phong như đã chạm vào nỗi đau Ngọc Trai luôn cố giấu. Ngay lúc này cô rất muốn thổ lộ cho anh hiểu nỗi lòng của mình nhưng lý trí đã ngăn cô lại. Vì nếu nói ra có thể sau này họ sẽ không thể làm việc cùng nhau cũng không thể là bạn bè của nhau.
Bỗng điện thoại của Tấn Phong reo lên, hai người tạm thời dừng cuộc trò chuyện để Tấn Phong nghe máy. Một nhà sách lớn mới mở ở thủ đô mong muốn được hợp tác và đặt mua một số lượng lớn sách trong dự án sắp xuất bản.
Vì họ muốn hai bên hợp tác lâu dài trong tương lai nên để tạo lòng tin cho nhau đợt này họ sẽ thu mua tầm một trăm nghìn cuốn sách của dự án mới và hai mươi nghìn cuốn của những dự án đã xuất bản trước đó. Họ chỉ mong phía Tấn Phong có thể cho họ một cái giá ưu đãi hơn những khách hàng khác.
Tấn Phong rất vui dường như thần may mắn đã mỉm cười với anh nên vội gật đầu đồng ý và lên lịch hẹn để bàn bạc chi tiết.. Anh không hiểu vì sao mọi thứ lại thuận lợi đến thế có lẽ khi trở về anh sẽ có rất nhiều chuyện muốn kể cho Lệ Linh.
Câu chuyện dang dỡ của hai người bọn họ cứ thế bị bỏ lỡ, cơ hội được thổ lộ tâm tình cũng qua đi. Ngọc Trai cũng vui lây cô cười rất tươi che giấu những nỗi buồn trong lòng. Cô biết mọi chuyện đã được an bài người đến sau vẫn mãi là người đến sau.
Trở về khách sạn Tấn Phong liền kể cho Lệ Linh những thành tựu mà anh đạt được trong chuyến đi này và cũng hứa sẽ mang đến cho cô một món quà bất ngờ.
Lệ Linh rất mong chờ nhưng không quên dặn anh làm việc gì cũng cần cẩn trọng, thương trường là chiến trường chỉ một cú sảy chân mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.