Diệp Ngạn băng miệng vết thương, tỉ mỉ lại cẩn thận làm Khương Du không khỏi cảm thấy... Ghen tị.
Cậu tỏ tình quá hấp tấp, quên ngay cả việc người trước mặt này vừa là bạch nguyệt quang, cũng vừa là nốt chu sa trong lòng hắn.
Mà cậu, chỉ là một người đột ngột xông vào cuộc sống của Diệp Ngạn, thế mà ích kỉ muốn người ta yêu mình.
Một nụ cười máy móc xuất hiện, Tiêu Ân Tuấn như nhìn ra được tình trạng của Khương Du nói nhỏ vào tai Diệp Ngạn:
"Lão Diệp, cậu không cảm thấy cậu ấy có chút bệnh tâm lý sao?"
Diệp Ngạn hơi ngẩn ra nhíu mày cau có.
Cậu ta tiếp lời:
"Nụ cười lúc nãy của cậu ấy hơi giống người mắc chứng tâm lý cưỡng chế, đây là chuyên ngành của tôi, cực kỳ đáng tin. Vẫn khuyến cáo cậu nên đưa cậu ấy đi khám thử ở phòng khám tư nhân"
Cảnh này rơi vào đáy mắt Khương Du vô cùng thân mật, tâm tình tốt đẹp trước đó bỗng chốc vỡ nát.
Tiêu Ân Tuấn hét lớn thu hút sự chú ý.
"Đại ca,hai người đi hẹn hò sao?"
Diệp Ngạn chưa kịp phản ứng thì Khương Du liền lắc đầu khiên cưỡng phủ nhận:
"Không phải,bạn bè ra ngoài chơi thôi. Cậu đừng hiểu lầm.
"Cậu ta vẫn chưa nói gì với cậu á, cậu ta thích... Ấy,đau
Diệp Ngạn đá cho cậu ta một cái,tiện thể liếc xéo y. Y cảm thấy hai người này cứ sai sai làm sao, rất biết điều không chọn làm kì đà cản mũi né đi trước.
"Đi trước đây, hôm nay có hẹn đấu bóng giao hữu với bọn Triết Hoài"
Sau khi y rời đi, Khương Du nói:
"Giao tình của cậu ấy đã lan sang cả trường bên này, tính cách thật tốt.
Diệp Ngạn lộ rõ vẻ không vui trách móc:
"Đừng đánh trống lảng, chúng ta chỉ là bạn bè? Chuyện em tỏ tình anh tối hôm trước là ngẫu hứng nhất thời thôi có phải không?"
Đối mặt với lời trách móc của hắn, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn đưa ra quyết định:
"Anh, chúng ta chia tay đi."
Sóng não Diệp Ngạn đình trệ,nỗ lực bao nhiêu năm của hắn đổi lại được hạnh phúc ngắn ngủi rời xa tầm tay.
Hắn bức xúc, không thể kiềm chế nổi hành vi mà giữ chặt lưng Khương Du ép buộc,cưỡng hôn cậu giữa chốn đông người.
Một phút, hai phút, năm phút đều không có tín hiệu dừng lại. Đến lúc cậu không thở nổi đành tiếp nhận nụ hôn cuồng dã đó.
"Nói yêu anh rồi thì không được nuốt lời,anh không cho phép em chia tay anh. Chơi đùa tình cảm của anh vui lắm phải không chán rồi nên vứt bỏ."
"Em không có.Anh đồng ý chẳng phải vì thương hại em à, trước đây anh cũng từng nói rằng anh thích cậu ấy mà, chúng ta ở bên nhau không có kết quả.
" Anh nói? Anh thích em rõ ràng vậy mà em không nhìn ra. Ai nói anh thương hại em,em nghe rõ đây,anh chính là thích em từ rất lâu về trước, trước cả khi em thích anh"
Khương Du đứng hình, giọng lý nhỉ :
" Trước đây anh nói anh thích Alpha, đối với Tiêu Ân Tuấn đặc biệt quan tâm, kể cả khi em cùng anh thân mật cũng chẳng thấy anh phản ứng dữ dội bằng vết thương của cậu ấy."
"Em đây là đang ghen sao? Không phải lúc ấy còn chưa biết em là Omega, lúc đấy em vẫn là Alpha đấy,mãi sau này anh mới rõ . Alpha anh thích ngoài em ra có thể là ai khác nữa. Em nghi oan cho anh,anh muốn bồi thường"
Khương Du đỏ mặt, trên người rỉ ra chút mồ hôi thấm viền áo ướt át mấy giọt nước nhỏ li ti . Dưới ánh đèn đường chiếu xuống hệt như phảng phất tia ánh sáng từ viên ngọc chói lóa, cộng thêm gió đêm thổi qua thấy lạnh run lên.
Diệp Ngạn cởi áo, khoác lên người cậu:
"Đòi chia tay nữa,anh sẽ ăn em, sạch sẽ từ trong ra ngoài sau đó trói chặt em lên giường anh đấy."
"Anh ...thô bỉ"
Khương Du cảm nhận hơi ấm từ áo dán lên làn da kèm theo mùi hương rượu Vodka trung tính cay đắng nồng thơm dịu nhẹ bông mềm,tim đập nhanh điên cuồng.
Hai người dắt tay nhau bước qua hiểu lầm hy hữu. Vì đã hoàn thành thủ tục chuyển ra ngoài, đôi tình nhân mới làm lành dọn vào ngôi nhà riêng chỉ có hai người.
Vô tri vô giác, cậu bị đè xuống sofa trao đổi pheromone thật lâu. Trong phòng chỉ còn sót lại tiếng hít thở hỗn loạn, hành động thân mật hôn tiết nước bọt và thanh âm khiến người nghe ngại ngùng. Đầu óc cậu trống rỗng mơ hồ nói:
"Em chuẩn bị tâm lý xong rồi, ngày mai sẽ cho anh một bất ngờ."
Diệp Ngạn cắn chặt tuyến thể cậu,nghe rõ từng từ một day hàm răng sắc nhọn mê tình hoan ái khoái lạc triền miên in lên dấu răng đánh dấu tạm thời.