Khương Du đem mọi ngông cuồng,vô lý trong nội tâm kín đáo trào thành làn gió biển lay lắt trái tim Diệp Ngạn.
Trực tiếp phá vỡ dây thép gai phòng bị của hắn, yết hầu lăn tăn tỏa ra hơi thở ấm nóng áp bức nặng nề.
Như thể một cục sắt bị thanh nam châm hút bởi từ tính, cậu mơ hồ chuyếnh choáng, miệng bật thốt ra:
"Hoa hồng gắn liền với câu chuyện về Aphorodite và Venus hai vị nữ thần tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp. Bảy bông chính là tôi yêu thầm cậu dù tôi biết rõ rằng cậu không yêu tôi. Hoa hồng màu nhung đỏ mang tình yêu say đắm và nồng nhiệt,hoa hồng viền trắng kín đáo sâu lắng nhưng tôi không tặng cậu hoa hồng trắng.Cậu biết tại sao không?"
"Bởi vì... tình yêu của tôi không đủ trong sáng và cao thượng đến như thế. Tôi ích kỷ lắm, chúng ta yêu đương, nhé?"
Khương Du trộm nhìn về phía Diệp Ngạn, thấy sắc mặt hắn chẳng có thay đổi. Đây là cố ý phớt lờ?
Cậu thất vọng định giả vờ lảng tránh sang chuyện khác thì nửa phút sau Diệp Ngạn nói:
"Không được."
Giọng nói hắn hơi mơ màng mà ý vị sâu xa nghiêm túc,hồ nước trong tim cậu lạnh ngắt chùng xuống:
'Tôi hiểu rồi. Thật ra..."
Diệp Ngạn bỗng chốc ngắt quãng lời cậu, kéo cậu vào trong lòng mắng lời yêu thương:
"Cậu chẳng hiểu gì cả. Lại đi cướp lời tỏ tình trước . Còn nữa,ai nói với cậu là tôi không yêu cậu, tôi chính là thích cậu đến cầm lòng không đậu mà thần hồn điên đảo, cậu có cảm nhận được trái tim đang đập cuồng loạn kia không?".
Tổng cộng ba lần Khương Du nói muốn cùng Diệp Ngạn yêu đương. Người này nhẫn tâm đẩy cậu xuống vực sâu xong rồi đưa cậu vui sướng muốn mặc kệ khói lửa nhân gian.
" Anh yêu em, không liên quan đến tin tức tố, chỉ là muốn ôm em, hôn em, thân cận cùng em.Bạn nhỏ này,em sẵn sàng đón nhận tình yêu của anh chưa?"
Đứng giữa rừng hoa mân côi kiêu sa trong đêm đen huyễn hoặc,hắn nâng cánh môi mỏng manh màu hồng đào khom lưng mê tình đưa môi tới dịu dàng tận xương quấn quýt hôn lấy không rời.
Vị ngọt của tình yêu rung động thần trí Khương Du, một phút,hai phút,năm phút nữa nụ hôn chưa hẳn đã tàn. Khương Du khó khăn không thể thở nổi đành mút nhẹ đôi môi đang mạnh bạo xâm lấn mình giọng điệu dụ mị:
"Haa...anh...ơi, mình về nhé,bạn trai của em"
Diệp Ngạn ngước đầu nhìn cậu, dưới bóng đêm đôi mắt hắn sáng rực lạ lùng rơi giữa ngàn sao để biển thiên hà cạn kiệt sao rơi đốt cháy rụi linh hồn thuần khiết.
Trong chớp mắt ấy, Khương Du cảm giác sương mù bủa vây tồn đọng nơi đáy lòng dường như xua tan đi bóng ma tâm lý kìm hãm cậu ngần ấy năm được gột rửa sáng trong chưa từng có.
Hai người nắm chặt tay nhau, sóng vai cùng bước qua cánh cổng ngăn giữa vườn hoa hồng và khu kí túc xá sinh viên.
Khương Du cứ ngỡ như một giấc mơ không chân thực,đã rất lâu trước đây cậu nghĩ thế giới của mình sẽ mưa to mãi không ngừng.
Nhưng may mắn có một tia nắng ấm áp chợt ôm lấy tầng mây đen sấm chớp mịt mùng và dùng nhiệt độ của mình hong khô vân mây ẩm ướt trong nhiều năm cuộc đời của cậu.
Dù có chạy trốn bao nhiêu lâu,khi nắm tay người mình yêu chạy qua bánh xe thời gian giao nhau chung một nhịp đập, người ấy vĩnh viễn đứng ở một góc trong bức tường thanh xuân phủi đầy bụi bặm rạng ngời chói chang.
"Bạn trai,em yêu anh chết mất"
"Em đúng là tiểu lưu manh,em còn nói nữa anh không nhịn đâu.
"Du à,em đang xúi anh phạm tội"