Mọi thứ của ngày hôm qua ngỡ như một giấc mơ khó lý giải thành lời. Sinh hoạt của hai người đều diễn ra hết sức bình thường như thể mọi sự chưa hề xảy ra, cách cư xử của Diệp Ngạn chẳng khác nào ngày thường khiến bản thần cậu hoài nghi trí nhớ của chính bản thần mình.
Đáng tiếc chuyện ấy là sự thật không thể chối bỏ, tiềm thức Khương Du tự nhắc nhở có tâm chắc chắn có sự. Dù có cố gắng diễn kịch đến nhường nào cũng chẳng tránh nổi lúc thất thố, tỷ như nếu Diệp Ngạn vô ý chạm vào người cậu ngay tức khắc sẽ rụt tay lại theo phản xạ có điều kiện mới được hình thành.
Ngồi trong lớp học, Khương Du luôn cảm thấy tâm tình bứt rứt khó chịu. Sau một khoảng lặng, Khương Du nhỏ giọng gọi, tiếng nói chìm trong điệu nhạc du dương:
"Ngạn ơi."
Diệp Ngạn hơi nghiêng người gần cần cổ cậu vừa bất ngờ vừa vui mừng muốn nghe thanh âm ấy thật rõ.
Giọng Khương Du đứt quãng giữa nhịp violin nhẹ nhàng:
"Ngạn ơi, cậu... để ý quá nhiều... thực ra không cần lảng tránh đến mức như thế đâu."
Nói xong cậu chẩm chậm thu bàn tay toan chạm đến người đối diện cúi đầu lắng nghe Diệp Ngạn hỏi câu không liên quan:
"Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của tôi bây giờ, có phải hơi cao không? Mặt cậu hình như cũng hơi nóng."
Khương Du bừng tỉnh,theo bản năng giấu khuôn mặt ửng đỏ hồng hào.
Cậu chột dạ rời mắt, nhẹ nhàng giải thích:
"Tại ... ở đây có chút áp bức bí bách."
Khương Du tuy nói chuyện, ánh mắt hướng phía bàn bên đối diện nhìn chẳm chẳm Thẩm Đồng Sinh phỏng xem cậu ta có chú ý tới bàn bên này hay không.
Diệp Ngạn đưa tay ra trước mặt cậu vỗ cái bôm bốp,ép cậu di rời sự chú ý sang người mình:
"Sao cứ nhìn cậu ta thế, nhìn tôi."
Khương Du bắt được lập tức nhìn sang phía Diệp Ngạn nhìn không dám chớp mắt, đôi má đỏ nung. Lần đầu tiên cậu chăm chú nhìn Diệp Ngạn đến thế, đầu óc cậu dần trắng xóa, không nghĩ nổi gì thêm.
Khương Du nhận thấy trái tim mình trước người này càng ngày càng dễ xao động, chỉ là cậu cũng chẳng rõ điều này có ý gì mà đơn thuần biện hộ rằng tình bạn tri kỷ của hai người vừa chạm đến nấc thang cao hơn.
Hôm nay Diệp Ngạn thực sự không ổn chút nào, từ nửa đêm hồm qua sau khi rời khỏi phòng tắm ẩm ướt, kì mẫn cảm cố nén nhịn của Diệp Ngạn đột nhiên trở nên nghiêm trọng hơn.
Tan lớp Diệp Ngạn bảo Khương Du đi về kí túc nghỉ ngơi trước rồi mình ngồi vào trong chiếc xe tấp bên lề. Vừa hay Khương Du nhìn thấy người trong xe là Tiêu Ân Tuấn, đáy lòng chua xót kì lạ.
Thực có chuyện không thể tìm cậu nhưng sẵn sàng ôm lấy Tiêu Ân Tuấn trong xe?
Diệp Ngạn trong xe bảo Tiêu Ân Tuấn lấy thuốc ức chế cho mình.
Tiêu Ân Tuấn không cho hắn dùng thuốc liều mạnh nữa nghiêm túc phê bình:
"Cậu đừng có ương ngạnh, nhìn đã thấy cậu mới tiêm thuốc ức chế liều mạnh, miếng dán còn dính trên tuyến thể kìa. Khoảng cách giữa các lần dùng thuốc ức chế phải cách nhau ít nhất 48 tiếng."
Hơi thở của Diệp Ngạn nóng rực, tự kiềm hãm nỗi đau đớn tranh thủ nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi trong xe Tiêu
An โนล์ท.
Chừng nào pheromone chưa ổn định được, hắn không thể tìm đến Khương Du hay ở cạnh cậu.
Tiêu Ân Tuấn nhìn dáng vẻ trong ngoài bất nhất của Diệp Ngạn bèn bất đắc dĩ mở lời:
"Kì mẫn cảm của cậu mấy năm này đâu nghiêm trọng đến mức độ này,tại ở cạnh người thương à, cậu cũng quá biến thái đi, Alpha như cậu ấy làm sao giúp được cậu,à không người ta có bằng lòng giúp cậu không mới là chuyện a."