Thẩm Vân Hạ kinh ngạc đến mức không thể thốt ra một lời nào, còn Sở Mộ Bạch thì vẫn lạnh lùng và ngang ngược như cũ. Anh không thèm để ý đến Thẩm Vân Hạ, còn dùng sức đẩy cô ra một bên, sau đó ung dung bước vào nhà rồi dạo một vòng như đang kiểm tra thứ gì đó.
Một lát sau, Sở Mộ Bạch quay lại sô pha, ngồi xuống rồi chìa ra một tờ giấy, lạnh lùng nói với Thẩm Vân Hạ:
“Ký đi!”
Thẩm Vân Hạ có chút nghi hoặc, liền cầm tờ giấy lên xem xét một hồi. Như những gì cô đã tưởng tượng, đây đúng là đơn thuận tình ly hôn, chỉ có điều…
Sở Mộ Bạch muốn nuôi cả hai đứa trẻ, không cho Thẩm Vân Hạ quyền nuôi con. Thẩm Vân Hạ đọc đến dòng này, cơn tức giận trong lồng ngực cùng với sự ấm ức tích tụ bao năm qua bùng lên. Cô ném tờ giấy về phía Sở Mộ Bạch rồi quát:
“Anh lấy tư cách gì nuôi con? Bốn năm nay anh có từng đoái hoài đến chúng nó hay không? Có từng làm tròn trách nhiệm của một người cha hay không? Anh đừng hòng nuôi chúng nó!”
Sở Mộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn rơi trên mặt đất, nhếch miệng cười một cách đầy khinh miệt rồi nói:
“Cô chẳng thay đổi gì, vẫn như trước đây, hèn hạ, ti tiện, nay lại thêm thói chanh chua, đanh đá, chẳng khác gì một ả đàn bà chợ búa. Tôi nói cho cô biết, sớm muộn gì cô cũng phải ký vào tờ giấy này mà thôi!”
Thẩm Vân Hạ siết chặt nắm tay mình, trừng mắt nhìn Sở Mộ Bạch. Cô có thể chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nhưng ai động đến con của cô thì đừng hòng cô nhân nhượng.
“Sở Mộ Bạch, anh nghe cho rõ đây, bốn năm trước, chính anh đã bỏ lại tôi bụng mang dạ chửa lên phi cơ ôm ấp tình nhân, nói đi là đi suốt bốn năm không hề quan tâm đến hai đứa trẻ. Anh soi lại lương tâm của mình xem liệu anh có đáng mặt làm cha hay không?”
Thẩm Vân Hạ vừa nói vừa rơi nước mắt, nghĩ đến con, nghĩ đến thân phận mình, bao nhiêu tủi hờn cô đều trút hết lên Sở Mộ Bạch.
“Bốn năm qua, trong khi anh thoải mái vui vẻ ở nơi nào đó, tôi phải vừa làm cha vừa làm mẹ, tàn tạ đến không ra con người. Vì con, tôi chấp nhận hi sinh tất cả mọi thứ, còn anh, anh làm được cái gì cho con?”
Thẩm Vân Hạ không nhịn được mà rơi lệ, nước mắt giàn giụa chảy xuống hai bên má đang dính lớp mặt nạ đất sét nhão nhão trên mặt cô. Sở Mộ Bạch đã quen nhìn các nữ minh tinh, người mẫu đẹp như hoa như ngọc, chợt thấy khuôn mặt Thẩm Vân Hạ lúc này thực sự “đáng sợ”.
“Cô còn không mau đi rửa mặt đi, trông gớm chết đi được!”
Thẩm Vân Hạ lúc này mới nhớ ra bản thân còn đang đắp mặt nạ, liền hoảng loạn chạy vào toilet. Cô gấp gáp chạy đi, nên vô tình va phải máy lọc nước, khiến bình nước đổ ra, tràn lan cả sàn nhà. Thẩm Vân Hạ đành nhịn đau, vừa khóc vừa lau chùi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt mình, Sở Mộ Bạch lại càng thêm khinh thường Thẩm Vân Hạ. Cô có thể nghe thấy tiếng cười nhạo báng của anh ngay cả khi không ngoái lại nhìn anh.
Một lát sau, Thẩm Vân Hạ cuối cùng cũng rửa sạch lớp mặt nạ nhão nhoét trên khuôn mặt mình. Cô bước vào phòng ngủ của hai đứa trẻ, chợt nhìn thấy Sở Mộ Bạch đang ngồi trên chiếc giường nhỏ nhắn, lật xem những quyền truyện tranh đủ màu sắc mà bọn trẻ thường hay xem. Ánh sáng màu vàng hắt lên khuôn mặt với những đường nét nam tính của anh. Cảnh tượng đẹp như một bức tranh, nhưng đối với Thẩm Vân Hạ, vẻ đẹp kia hoàn toàn lạnh lẽo.
Sở Mộ Bạch nghe tiếng bước chân của Thẩm Vân Hạ thì ngay lập tức đứng dậy, cao giọng nói với cô:
"Cô ký giấy đi, con tôi nuôi, chúng ta đường ai nấy đi. Mấy năm qua cô làm Sở thiếu phu nhân cũng quá thoải mái rồi, đó đã là ân huệ của tôi đối với cô. Còn nếu cô không ký, chúng ta gặp nhau ở Tòa, để tôi xem xem ả đàn bà vô dụng, hèn kém như cô sẽ có bao nhiêu phần thắng."
"Khốn kiếp!"
Thẩm Vân Hạ lúc này mới ý thức được rằng bản thân quá thua thiệt so với Sở Mộ Bạch giàu có và quyền thế. Cô tức giận xông đến, hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt nhìn Sở Mộ Bạch đầy sự căm ghét. Cô thực sự muốn đánh chết gã đàn ông này!
Thấy Thẩm Vân Hạ giận dữ lao đến, Sở Mộ Bạch cười khẩy rồi xoay người tránh né bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó hất cô ngã trên giường.
"Ả béo kia, nếu cô còn dám láo xược thì đừng trách tôi tàn ác. Tôi không đánh cô chỉ vì không muốn làm bẩn tay mình mà thôi!"
Nói rồi, Sở Mộ Bạch lạnh lùng bước ra khỏi nhà, tiến về phía thang máy. Thẩm Vân Hạ bàng hoàng, đau đớn đến tê tâm liệt phế. Cô òa khóc chạy theo anh, níu tay anh lại mà nói:
"Sở Mộ Bạch, anh không được đi, anh phải đưa hai đứa nhỏ về đây. Chúng nó không thể không có mẹ chăm sóc! Anh nói đi, khi nào thì con tôi mới được đưa trở về?"
Nhìn dáng vẻ sồ sề, xấu xí của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch càng cảm thấy ghê tởm và chán ghét. Anh hất tay cô, mặc kệ cô ngã xuống đất rồi khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Vân Hạ nhịn đau, cố lết theo Sở Mộ Bạch rồi níu lấy ống quần của anh. Chuyện đến nước này, cô đành rũ bỏ tự tôn của bản thân mà cầu xin anh.
"Sở Mộ Bạch, tôi chấp nhận ly hôn, nhưng coi như tôi cầu xin anh đừng mang con của tôi đi. Anh nhìn xem, tôi vì sinh hai đứa nhỏ mà phải phẫu thuật, nguy kịch đến tính mạng, trên người còn vết sẹo rất lớn. Tôi không màng sống chết mà sinh ra bọn trẻ, đời tôi xem như tan nát rồi, tôi chỉ còn chúng nó mà thôi. Xin anh hãy rủ lòng thương…"
Sở Mộ Bạch không thèm liếc nhìn người đàn bà khốn khổ đang nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, anh tung chân đạp vào người Thẩm Vân Hạ, nhếch miệng cười đầy khinh miệt.