“Vân Hạ… Anh có thể đưa em đi, tại sao em lại không đi với anh, anh yêu em mà…”
“Không, Tử Sách, đừng bỏ mặc em, em sẽ đi với anh…”
Thẩm Vân Hạ giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra khắp cơ thể, hai hàng nước mắt giàn giụa đọng lại hai bên thái dương.
Bốn năm rồi…
Ngần ấy thời gian trôi qua, tưởng chừng như cuộc sống chật vật, khiêm nhường và phụ thuộc đến chán chường này đã bào mòn sạch sẽ tình cảm và ký ức của cô về Lê Tử Sách, thế nhưng, cô đã lầm.
Đêm nay lại là một đêm Thẩm Vân Hạ trằn trọc khó ngủ. Cô tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng lặp đi lặp lại lần thứ bao nhiêu cũng chẳng rõ. Chỉ là, cảm giác chia lìa đau đớn và tủi nhục kia vẫn còn giày xéo trái tim cô, khiến cho bốn năm qua, cô chưa từng có một giấc ngủ an yên.
Lê Tử Sách, hắn vẫn còn xuất hiện trong tâm trí cô hàng ngàn lần, trong giấc mơ của cô hàng ngàn lần.
Thẩm Vân Hạ cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh mình, chút ấm áp hiếm hoi len lỏi vào trong tâm hồn chằng chịt vết thương của người phụ nữ trẻ. Thẩm Vân Hạ mỉm cười, cố lau sạch những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt mình rồi tự an ủi bản thân.
Dù sao đi nữa, cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình, cô còn phải chăm sóc cho hai đứa trẻ và cha mẹ mình.
Hôm nay là cuối tuần, như thường lệ, Thẩm Vân Hạ sẽ đưa hai đứa nhỏ sẽ đến nhà bà nội chơi một chuyến. Sau khi giúp hai con thu dọn đồ đạc, chính mình cũng thay quần áo tươm tất một chút, Thẩm Vân Hạ liền đưa hai đứa trẻ xuống cổng khu chung cư. Nơi đó, một chiếc Bentley bóng loáng, sang trọng đã đợi sẵn từ bao giờ.
Thẩm Vân Hạ tiến lại gần chiếc xe, cùng lúc đó, người phụ nữ lớn tuổi trên xe cũng bước xuống. Bà là n Hiểu Cầm, mẹ ruột của Sở Mộ Bạch và cũng là bà nội của hai đứa trẻ. Từ ngày trở thành con dâu trên danh nghĩa của nhà họ Sở, Thẩm Vân Hạ luôn dành cho n Hiểu Cẩm một sự tôn trọng nhất định, bà cũng chưa hề vô cớ làm khó làm dễ cô.
n Hiểu Cầm bước xuống xe, mỉm cười nhìn Thẩm Vân Hạ rồi ôm lấy hai đứa trẻ. Hai đứa trẻ cũng quý bà nội, thay nhau hôn lên má bà. Sau khi đưa hai đứa trẻ lên xe, n Hiểu Cầm đột nhiên thở dài mấy tiếng. Thấy vậy, Thẩm Vân Hạ liền hỏi:
“Mẹ, hình như tâm trạng mẹ không được tốt phải không ạ?”
n Hiểu Cầm có chút khó xử mà nhìn Thẩm Vân Hạ, sau đó bà ngập ngừng đáp:
“Cũng không phải mẹ không vui, chỉ là… chuyện là… Mộ Bạch, nó vừa về nước rồi.”
Thẩm Vân Hạ mở to mắt nhìn mẹ chồng, cảm giác sợ hãi và hoảng hốt bắt đầu xâm chiếm cơ thể cô. Những năm qua tuy rằng cuộc sống của cô không quá tốt, nhưng dù sao cũng dễ thở hơn. Giờ đây, nếu Sở Mộ Bạch trở về, không phải cô sẽ đối mặt với anh mỗi ngày hay sao? Nghĩ đến đó thôi, trong lòng Thẩm Vân Hạ đã cảm thấy vô cùng áp lực.
Thế nhưng, đứng trước mặt n Hiểu Cầm, Thẩm Vân Hạ vẫn giữ thái độ bình thản như cũ, cô đè nén cơn bão trong lòng mình, mỉm cười nói với mẹ chồng:
“Vâng ạ. Vậy ba bà cháu chơi vui nhé mẹ, con… còn chút việc nhà ạ.”
Nói rồi, Thẩm Vân Hạ cúi đầu lễ phép chào n Hiểu Cầm, sau đó liếc nhìn hai con một chút mới ngoảnh mặt đi vào khu chung cư.
Trở về nhà, Thẩm Vân Hạ cứ suy nghĩ mãi không thôi, cho đến tận đêm, cô vẫn không thể thôi nghĩ đến chuyện Sở Mộ Bạch đã trở về. Thẩm Vân Hạ đứng trước gương, buồn chán và thảng thốt nhìn lại hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình. Trước đây, cô từng là hoa khôi trường đại học, được biết bao người ngưỡng vọng, theo đuổi. Thẩm Vân Hạ cũng ý thức được rằng bản thân mình có nhan sắc, lại có vóc dáng không hề tầm thường.
Thế nhưng cô của hiện tại thực sự rất thảm! Thẩm Vân Hạ đưa tay sờ sờ lên bụng mình, nơi đó bèo nhèo mỡ sau đợt sinh con, cánh tay và bắp chân cũng không còn thon gọn. Đáng sợ nhất chính là khuôn mặt tái nhợt, đầy vết tàn nhang, đôi mắt trũng sâu vì nhiều đêm mất ngủ, quầng thâm rõ rệt, cả người toát ra vẻ chán chường, mệt mỏi và không còn sức sống.
Thẩm Vân Hạ nhìn tấm hình Sở Mộ Bạch mới chụp gần đây được đăng trên mạng xã hội, anh vẫn phong độ, đẹp trai, kiêu ngạo và sang trọng như một vị vương tử. Bốn năm qua, hình như thời gian càng khiến cho người đàn ông kia thêm thành thục và quyến rũ. Sự đối lập giữa anh và cô càng khiến cô thương cảm chính mình. Chỉ mới bốn năm, cô hoa khôi giảng đường ngày nào đã trở thành một bà mẹ bỉm sữa đầu bù tóc rối. Cuộc sống nghiệt ngã và cuộc hôn nhân không tình yêu này thực sự đã cướp đi hạnh phúc và tuổi thanh xuân của cô.
Thẩm Vân Hạ nghĩ ngợi một hồi, chợt nhận ra mình đã bỏ bê bản thân trong suốt mấy năm qua. Cô không thương chính mình thì ai có thể thương cô được nữa? Nghĩ như vậy, Thẩm Vân Hạ liền lôi đống mỹ phẩm đã xếp vào ngăn tủ từ lâu, lấy ra một hũ mặt nạ và bôi lên mặt.
Ting!
Chuông cửa vang lên, Thẩm Vân Hạ đoán chừng hai đứa nhỏ đã quay trở lại. Cô chạy ra mở cửa đón con, thì bất ngờ nhận ra người đứng ở đó không phải hai con trai của cô, mà là Sở Mộ Bạch.