Nghe Thẩm Vân Hạ nhắc đến Đặng Tư Thành, Sở Mộ Bạch càng thêm tức giận. Anh ta tự hỏi rốt cuộc Thẩm Vân Hạ yêu hắn bao nhiêu mà lúc nào cũng quan tâm đến cảm nhận của hắn, còn anh thì không. Thẩm Vân Hạ vừa bước ra khỏi phòng, Sở Mộ Bạch đã ném vỡ ly thủy tinh trên bàn, thanh âm chát chúa vang lên ngay sau đó.
“Đặng Tư Thành, Đặng Tự Thành, tại sao suốt ngày lại là hắn chứ?”
“Thẩm Vân Hạ, cô được lắm, tôi sẽ khiến cho người cô yêu phải quỳ xuống van xin tôi.”
Sở Mộ Bạch tự nhủ, ngày mai khi thức dậy, việc đầu tiên anh làm là cho người giải quyết Đặng Tư Thành và cái công ty rác rưởi của hắn. Đêm nay, Sở Mộ Bạch không muốn nhìn bộ mặt như đưa đám của Joyce nên quyết định ngủ lại phòng khách.
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Hạ thay đồ chuẩn bị đi làm. Lúc đi ngang qua phòng đọc sách thì cô nghe thấy Sở Mộ Bạch nói chuyện ở bên trong. Vốn dĩ Thẩm Vân Hạ không có ý định nghe lén nhưng hắn có đề cập tới Đặng Tư Thành nên cô vô thức đứng lại.
“Cậu cho người xử lý công ty F cho tôi. Mua lại càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, em sẽ làm ngay.”
“Ngày mai, tôi hy vọng không thấy công ty đó đứng dưới cái tên Đặng Tư Thành nữa.” Sở Mộ Bạch ngông cuồng ra lệnh.
Nghe đến đó, Thẩm Vân Hạ vừa lo lắng vừa tức giận. Cô giận vì anh ta không nói lý lẽ, một mực dồn cô vào bước đường cùng. Ngược lại, Thẩm Vân Hạ cảm thấy có lỗi với thầy vì tại cô mà khiến công ty bị liên lụy.
Kết thúc cuộc gọi với trợ lý, Sở Mộ Bạch định đi xuống tầng một thì thấy có bóng dáng ai đứng ngoài cửa nghe lén. Không do dự, anh bước tới đó kéo cánh cửa vào trong thì thấy Thẩm Vân Hạ. Việc đầu tiên anh làm là tuyên bố với cô chuyện liên quan tới Đặng Tư Thành:
“Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Đặng Tư Thành với công ty của hắn đâu. Cô đừng mơ có thể khiến tôi thay đổi quyết định.”
Nhìn chòng chọc vào khuôn mặt anh tuấn của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ nói: “Anh còn là trẻ con à? Sao lại hành xử như thế?”
“Tôi không quan tâm cô nghĩ gì. Tóm lại, Sở Mộ Bạch này muốn thì sẽ làm cho bằng được, bất kể người đó là ai.”
Với vị thế của tập đoàn Sở thị ở trên thương trường, Sở Mộ Bạch có thể một tay che trời. Từ trước tới giờ, anh ta chưa ngần ngại khi đối diện với bất kỳ ai. Vì thế, lời của Sở Mộ Bạch nói ra không thể xem thường được.
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến thầy của tôi chứ?”
Thẩm Vân Hạ tiến lại gần, gân cổ lên chất vấn Sở Mộ Bạch. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn ngang ngược nói với cô: “Đây không phải là vấn đề liên quan hay không liên quan. Có trách thì trách Đặng Tư Thành không biết thân biết phận.”
“Anh…”
Thẩm Vân Hạ không dùng lý lẽ để nói chuyện với anh ta được, cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Do đó, cô liếc hắn một cái rồi định bỏ đi, tới công ty sẽ bàn bạc lại với Đặng Tư Thành. Dù sao, hai cái đầu vẫn hơn một cái đầu.
Nhìn bộ dạng tức giận của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vô cùng thích thú. Tuy nhiên, anh vẫn muốn giày vò Thẩm Vân Hạ thêm một chút nữa, trả thù việc cô dám đứng về phía người đàn ông khác trước mặt anh.
“Khoan đã!”
Sở Mộ Bạch lên tiếng, Thẩm Vân Hạ liền dừng bước. Những tưởng anh ta đã suy nghĩ lại về những lời cô nói, Thẩm Vân Hạ có chút hy vọng. Nhưng không, lời tiếp theo anh ta nói ra khiến cô muốn tặng cho Sở Mộ Bạch thêm một cái tát nữa vì độ khốn nạn của hắn.
“Anh lại muốn gì nữa đây?”
“Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ không động tới công ty của Đặng Tư Thành.”
Không còn cách nào khác, Thẩm Vân Hạ muốn nghe thử lời đề nghị của hắn: “Anh nói đi!”
“Chỉ cần cô rời khỏi công ty đó và vĩnh viễn không đi làm nữa, tôi sẽ buông tha cho Đặng Tư Thành và cái công ty nhỏ đó của hắn. Thấy sao, điều kiện rất tuyệt vời đúng không?”
Sở Mộ Bạch xỏ hai tay vào túi quần, cười nhếch mép với cô.
“Anh bị điên rồi à? Tại sao anh có thể đòi hỏi quá đáng như vậy chứ? Chẳng lẽ anh muốn tôi suốt đời phải ăn bám nhà họ Sở của anh sao?”
Từ lâu, Thẩm Vân Hạ đã nuôi ý định phải sống một cuộc sống tự lập. Do đó, cô mới quyết định đi học bổ túc, tìm một công việc yêu thích rồi lo cho hai đứa nhỏ. Sở dĩ cô cố gắng đến tận bây giờ chỉ vì không muốn làm con cờ trong tay người khác, để họ tự do điều khiển.
“Nhà họ Sở không ngại nuôi cô suốt đời. Còn cô không chịu thì thôi, để tôi nói với trợ lý đẩy nhanh tiến độ.”
Sở Mộ Bạch rút điện thoại từ trong túi áo ra, dùng nó để uy hiếp Thẩm Vân Hạ. Trước tình thế bắt buộc này, cô không muốn bản thân mình lại liên lụy người khác. Cuối cùng, Thẩm Vân Hạ cũng đồng ý với yêu cầu của Sở Mộ Bạch:
“Vậy thì… cứ làm theo lời anh nói đi.”
“Nộp đơn xin nghỉ việc đi, ngay hôm nay.”
Sở Mộ Bạch muốn cô chấm dứt hoàn toàn với Đặng Tư Thành, không cho Thẩm Vân Hạ có cơ hội gặp lại hắn nữa, dù chỉ một lần.