Vừa đi ra khỏi phòng, Thẩm Vân Hạ nhớ lại lời nhờ cậy của Đặng Tư Thành nên đành nén cảm xúc của mình lại, quay vào nói với anh một lời:
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không? Tôi sẽ đợi anh ở phòng bên cạnh.”
“Được.” Sở Mộ Bạch không biết Thẩm Vân Hạ lại có chiêu trò gì, tuy nhiên anh cũng tò mò muốn biết. Từ nãy đến giờ, anh nhìn thấy Joyce khóc lóc ỉ ôi nhưng bản thân vẫn lạnh lùng hỏi:
“Em hết bệnh rồi à?”
“Em…” Đột nhiên nhớ ra bản thân còn đang diễn kịch, Joyce trở nên lắp bắp.
“Mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi. Không khỏe thì gọi anh, anh cho người đưa em tới bệnh viện.”
Khi Sở Mộ Bạch nối gót theo Thẩm Vân Hạ ra ngoài, Ngô Thần Thần cũng tận dụng cơ hội chuồn khỏi nhà họ Sở. Lúc thấy hồ ly tinh quyến rũ chồng mình đi ngang qua, Joyce nhìn cô ta một cái sắc lẹm rồi nói:
“Chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu.”
Đã có gan lên giường với Sở Mộ Bạch thì đương nhiên, Ngô Thần Thần cũng có sự chuẩn bị trước. Nếu không chừa đường lui cho mình, ắt hẳn cô ta khó mà sống sót được ở tập đoàn Sở thị. Ngô Thần Thần không hề tỏ vẻ lo sợ, cười khẩy trước bộ dạng yếu đuối của Joyce rồi hiên ngang bước đi. Nhìn thấy vẻ mặt láu cá của Ngô Thần Thần, Joyce như ngồi trên đống lửa:
“Cứ đợi đó đi, tôi sẽ cho người giết cô. Chỉ có người chết mới không thể động tới Sở Mộ Bạch của tôi được.”
Cánh cửa đóng sầm lại, Joyce từ từ đứng dậy rồi trở về phòng. Thật lòng cô muốn xem hai người kia nói gì với nhau nhưng sợ bị Sở Mộ Bạch bắt gặp, Joyce không thể giải thích được.
Vào trong căn phòng trống, Thẩm Vân Hạ ngồi xuống ghế sofa, thở ra một hơi dài thườn thượt. Ấn tượng của Sở Mộ Bạch trong mắt cô ngày càng xấu, nếu không muốn nói là hết đường cứu vãn. Không hiểu vì sao mỗi lần cô chủ động tìm gặp Sở Mộ Bạch để nói về công việc thì đều có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Đã yên phận ở chung dưới một mái nhà, cô không muốn đôi co hay đối mặt với Sở Mộ Bạch nữa. Đơn giản là bởi vì, Thẩm Vân Hạ cô mệt rồi. Mệt đến mức không còn tha thiết quan tâm đến chuyện ai đúng ai sai, kể cả bản đồ tình trường của anh.
“Sao, tìm tôi có chuyện gì?”
Ngồi đối diện với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vẫn làm như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Thẩm Vân Hạ thì khác, cô cần chút thời gian để bản thân bình tĩnh hơn. Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vân Hạ mới ngỏ lời:
“Tôi muốn nói chuyện công việc.”
“Công việc?”
Sở Mộ Bạch bật cười chế giễu, khóe miệng hơi nhếch lên. Đến giờ phút này, người như Thẩm Vân Hạ vẫn còn đủ tâm trí để bàn đến chuyện công việc sao? Với lại, anh vẫn chưa hiểu mình với Thẩm Vân Hạ trong công việc thì liên quan gì đến nhau. Cũng phải, rõ ràng là Thẩm Vân Hạ không có tình cảm với anh nên việc Sở Mộ Bạch lên giường với người phụ nữ khác cũng không làm cô bận tâm. Đúng là hành động của cô ngoài sức tưởng tượng của anh.
“Hình như… anh đang có ý định mua công ty F đúng không?”
“Chuyện này thì liên quan gì tới cô? Với lại, tôi không muốn nói chuyện đó.”
“Nhưng mà, ý tôi là…” Thẩm Vân Hạ nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng thuyết phục Sở Mộ Bạch chú ý tới lời mình nói nhưng liền bị anh gạt phắt đi.
Sở Mộ Bạch bắt chéo chân, giơ một tay lên trước mặt cô, tỏ ý từ chối: “Dù cô nói gì thì tôi cũng không muốn nghe đâu. Hay là… chúng ta nói về chuyện lúc nãy đi.”
Sở Mộ Bạch thật sự muốn biết, trái tim của Thẩm Vân Hạ sắt đá đến nhường nào. Nếu không phải vì có tình cảm với anh, tại sao Thẩm Vân Hạ lại tìm cách leo lên giường của anh, mang theo hai đứa con đến nhà họ Sở sinh sống mà không chịu bỏ nó đi? Không phải vì yêu thì là gì?
Dựng thẳng lưng, Sở Mộ Bạch hơi ngả người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Vân Hạ. Anh muốn xem để cô tức điên lên, trả thù việc khiến mình bẽ mặt tại khách sạn hôm nay.
“Anh đúng là bị điên rồi. Nếu không phải nhờ thầy Đặng Tư Thành nhờ cậy, còn lâu tôi mới hạ mình ngồi nói chuyện với anh. Sở Mộ Bạch, anh là cầm thú đội lốt người.”
“À… thì ra là vậy. Chắc tôi phải cảm hơn hắn ta vì nhờ có hắn mà cô mới chủ động tới tìm tôi nhỉ? Thẩm Vân Hạ, có bao giờ cô xem lại mặt mình dày đến cỡ nào không? Đã có chồng rồi còn lăng nhăng ở bên ngoài. Người phụ nữ thấp kém như cô mà cũng có tư cách nói chuyện với tôi sao?”
Thẩm Vân Hạ tức giận liền đứng phắt dậy, tạt ly nước trên bàn vào người anh: “Sở Mộ Bạch, tôi nói cho anh biết, trước khi sỉ nhục tôi thì anh cũng phải tỉnh táo xem lại bản thân mình đi. Tôi trong sạch nên không có gì phải sợ. Anh đó, anh mới là kẻ lang chạ.”
“Cô đang làm cái quái gì vậy hả?” Bị nước hắt lên ướt hết áo quần, Sở Mộ Bạch nhìn Thẩm Vân Hạ như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Tôi vừa giúp anh tỉnh táo đó. Nghe đồn sau khi làm chuyện đó, con người ta dễ bị mụ mị lắm.”
Thẩm Vân Hạ đùng đùng bỏ đi, để lại Sở Mộ Bạch trong bộ dạng vô cùng khó coi.