Không trực tiếp đối đầu được với Thẩm Vân Hạ, Joyce quay sang trút giận lên người hai đứa con của cô. Mới được thầy Đặng Tư Thành giới thiệu công việc nên Thẩm Vân Hạ đã đi làm từ sớm, để Tiểu Thành, Tiểu Nặc ở nhà chơi.
Nhân lúc người làm đều bận bịu với công việc trong nhà, Joyce nói với Tiểu Thành, Tiểu Nặc:
“Hai đứa ra đây với cô!”
Bọn chúng không biết Joyce định làm gì mình, chỉ ngoan ngoãn đi theo ra sau nhà. Nhìn trước nhìn sau, Joyce không thấy ai bèn ra tay với hai đứa nhỏ. Cô ta dùng roi đánh chúng, khiến bọn trẻ sợ hãi mà cô rúm người lại, khóc nức nở. Lúc này trời đã về chiều, Thẩm Vân Hạ cũng xong việc sớm nên trở về nhà. Lúc nào phòng, cô lớn tiếng gọi:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc!”
Gọi hai ba lần như thế, không thấy bọn trẻ đâu, Thẩm Vân Hạ cuống quýt đi tìm. Ra tới nhà sau, cô nghe tiếng trẻ con khóc, đứng trước mặt chúng là Joyce. Thấy vậy, Thẩm Vân Hạ tức giận chạy tới, giật lấy cây roi ném sang một bên:
“Cô bị điên à?”
“Mẹ ơi! Mẹ!” Tiểu Thành, Tiểu Nặc ôm chầm lấy cô, khóc rống cả lên.
Nhìn bộ dạng thảm hại của ba mẹ con họ, Joyce đắc ý ra mặt. Khoanh tay lại đứng đó, Joyce nói: “Trẻ con hư thì phải dạy dỗ lại. Nếu không… chúng lại giống ai kia, không biết thân biết phận.”
“Tôi không cho phép cô đụng đến hai đứa nhỏ. Có gì thì nói chuyện với tôi, đừng làm hại người vô tội.”
“Cô đúng là một người mẹ hiền thật đó nhưng mà… tôi cứ thích bắt nạt chúng thì sao?” Joyce giở thói hóng hách, ngang ngược. Trong mắt cô ta, ba mẹ con của Thẩm Vân Hạ chỉ là những người ăn bám nhà họ Sở, không hơn không kém. Do đó, chỉ cần muốn trút giận, cô ta lại lôi họ ra làm trò tiêu khiển.
Được mẹ bảo vệ, hai đứa trẻ còn khóc to hơn. Thanh âm đó vượt ra bên ngoài không gian nhỏ hẹp, vọng tới tai Sở Mộ Bạch. Nghe tiếng khóc, anh chạy lui sau nhà.
Thấy thoáng thấy bóng dáng của Sở Mộ Bạch xuất hiện, Joyce làm bộ ngã ra đất. Thấy tình nhân của mình nhăn nhó mặt mày tỏ vẻ đau đớn, Sở Mộ Bạch càng thêm sốt ruột. Anh chạy lại đỡ cô dậy, chăm chú quan sát tình hình:
“Em không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Em không sao.” Nở một nụ cười gượng gạo, Joyce lắc đầu. Tiếp đó, cô ta nhìn Thẩm Vân Hạ rồi nói: “Thẩm Vân Hạ, cô biết tôi đang mang thai sao còn xô tôi ngã? Tôi…”
Joyce còn chưa nói hết câu, Sở Mộ Bạch đã quay sang tát cô một bạt tai.
“Bốp!”
Bị Sở Mộ Bạch đánh, Thẩm Vân Hạ không kịp trở tay liền ngã lăn ra đất. Một bên má của cô dần dần nóng lên, kèm theo đó là cảm giác bỏng rát đến mức xây xẩm mặt mày.
“Mẹ!”
“Mẹ ơi!”
Tiểu Thành và Tiểu Nặc thấy mẹ bị đánh liền chạy tới ôm mẹ, dùng vòng tay nhỏ bé để bảo vệ Thẩm Vân Hạ. Thấy ba mẹ con của họ ôm chầm lấy nhau, Joyce lại thêm phần đắc ý.
“Bố là người xấu.”
“Tại sao bố lại đánh mẹ? Cô ấy mới là người đánh bọn con mà.”
Hai đứa trẻ lại khóc toáng lên, nhìn Sở Mộ Bạch với ánh mắt chán ghét. Đứng bên cạnh Sở Mộ Bạch, Joyce ra sức thanh minh.
“Anh đừng tin lời bọn nhỏ nói, em không đánh bọn chúng bao giờ. Tất cả chuyện này đều do một mình Thẩm Vân Hạ bày ra cả, em không có, em…”
Joyce nói như sắp khóc tới nơi, giọng điệu vô cùng thảm thiết, oan ức. Sở Mộ Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản thân vô cùng băn khoăn. Lúc này Thẩm Vân Hạ từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Bạch với ánh mắt căm thù, vằn lên những tia đỏ. Chưa bao giờ Sở Mộ Bạch thấy cô nhìn mình với ánh mắt này, đột nhiên sững người lại.
“Sở Mộ Bạch, anh muốn đưa Joyce về đây sống, tôi cũng có thể làm ngơ. Anh muốn làm gì cũng được, tôi không bận tâm. Nhưng mà có chuyện này tôi phải nói, không ai được phép đụng đến hai đứa con tôi, nghe rõ rồi chứ?”
Lấy tay gạt đi giọt nước mắt chưa kịp khô, Thẩm Vân Hạ đưa hai đứa con rời khỏi đó. Nhìn cô bước đi, Sở Mộ Bạch có chút lưỡng lự, không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì.
“Mình về phòng thôi anh, em hơi mệt.”
“Ờ!”
Đưa Joyce về phòng, Sở Mộ Bạch vẫn thẫn thờ, không thoát khỏi ánh nhìn phút cuối Thẩm Vân Hạ dành cho mình. Rốt cuộc chuyện này là sao? Sự thật đằng sau chuyện này là như thế nào?
Đêm hôm đó, Sở Mộ Bạch không sao chợp mắt được. Không chỉ riêng anh, Thẩm Vân Hạ cũng không sao ngủ yên được. Dỗ Tiểu Thành, Tiểu Nặc ngủ rồi, Thẩm Vân Hạ nằm thao thức nhìn lên trần nhà. Đưa tay sờ một bên má, Thẩm Vân Hạ nhớ đến thái độ của Sở Mộ Bạch lúc đó. Không rõ phải trái đúng sai, anh ta đã một mực quy chụp cho cô là người có lỗi, còn nhẫn tâm nhìn thấy hai đứa con mình bị bắt nạt mà không nói một lời nào. Sở Mộ Bạch, anh có còn là người không hả?
Màn đêm buông xuống trên con phố dài, trong một ngôi nhà, có hai người vẫn trằn trọc trên chiếc giường của mình.