“Thẩm Vân Hạ, nếu cô chịu nhận lỗi, tôi có thể bỏ qua.”
Hơn ai hết, Joyce hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ cô ta định vin vào chuyện này để khiến cho Thẩm Vân Hạ biết điều mà rút lui. Nhưng trái với mong muốn của Joyce, Thẩm Vân Hạ vô cùng cứng đầu.
“Đừng giở trò trước mặt tôi nữa. Phiền phức!”
Sở Mộ Bạch mới ra ngoài nghe điện thoại, vừa bước vào đã thấy hai người họ cãi lộn. Thấy vị cứu tinh của mình tới, Joyce thuận nước đẩy thuyền, vu oan cho Thẩm Vân Hạ. Chứng kiến người mình yêu phải chịu uất ức, Sở Mộ Bạch càng thêm tức giận.
Đối diện với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ thừa biết anh là người không nói lý lẽ với cô. Trừng mắt nhìn Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vung tay định đánh cô thì Thẩm Vân Hạ cầm đống yến sào quăng xuống đất, tuyên chiến với anh:
“Sở Mộ Bạch, anh đúng là có mắt như mù.”
“Cô nói gì vậy hả?” Bị chửi thẳng mặt, Sở Mộ Bạch càng thêm tức tối.
Bao nhiêu uất ức bị dồn nén lâu nay, Thẩm Vân Hạ tiện thể trút hết lên người anh ta: “Sở Mộ Bạch, có bao giờ anh chịu dùng đầu óc của mình suy nghĩ chưa? Từ lúc tôi bước vào căn nhà này cho tới giờ, bất kể chuyện gì anh cũng mặc định tôi là người sai mà không chịu tìm hiểu rõ ràng. Với lại, anh tin Joyce thì hỏi tôi làm gì nữa, tôi có nói gì anh cũng vô dụng. Bấy nhiêu đó đủ rồi, tôi sẽ dẫn Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi, hai người muốn làm gì thì làm.”
Vốn dĩ cô biết rằng biệt thự này không hợp với mình, rời đi chỉ là chuyện sớm muộn. Điều cô hối tiếc nhất chính là tin lầm Sở Mộ Bạch, cứ tưởng anh dù ghét cô nhưng vẫn sẽ nói lý lẽ. Nào giờ lý lẽ của Sở Mộ Bạch chính là lời nói của Joyce, chỉ cần cô ta mở miệng, chuyện gì anh cũng cho nó là đúng. Vậy thì, kết thúc tại đây thôi.
Trong lúc Joyce còn chưa kịp vui mừng thì Sở Mộ Bạch đã lập tức phản đối: “Không được.”
“Đây không phải là điều anh muốn sao?”
Thẩm Vân Hạ nuốt nước mắt vào trong, uất ức hỏi Sở Mộ Bạch. Ngay lập tức, anh đáp lời: “Tôi không muốn để hai đứa nhỏ phải theo cô chịu khổ. Nếu cô muốn thì đi một mình, để Tiểu Thành và Tiểu Nặc lại.”
“Không đời nào.”
Thẩm Vân Hạ dứt khoát khẳng định, đồng thời chế giễu anh: “Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh là một ông bố tốt. Vậy mà có ngờ đâu, bố mẹ vừa đi, ngay cả con mình cũng không cho ăn cơm.”
Sở Mộ Bạch thẫn thờ vài giây, nhớ lại lời mình nói với quản gia. Anh chỉ bảo không cần phục vụ, để Thẩm Vân Hạ tự thân vận động, ngoài ra không có ý bảo buộc họ phải bỏ đói hai đứa nhỏ. Trong căn nhà này, ngoài anh ra, chỉ có một người có thể làm chuyện đó. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch cần kiểm chứng lại.
“Cô nói dối.”
“Tự cho mình là thông minh thì hãy dùng đầu mà suy nghĩ đi.”
Thẩm Vân Hạ đem cơm lên phòng, để lại Sở Mộ Bạch với Joyce ở đó. Để trút giận, cô đạp nát đống yến sào rồi bước qua. Tối đến, Joyce nghĩ cách khiến Sở Mộ Bạch thay đổi ý kiến. Vì vậy, khi chỉ có hai người, cô ta bắt đầu nũng nịu:
“Anh muốn em sống ở đây mà không được yên sao?”
Joyce mở lời, nhắc khéo đến chuyện của Thẩm Vân Hạ.
“Đây là nhà em, em cứ ở thôi, có gì đâu mà lo nghĩ nhiều.” Nằm bên cạnh Joyce, Sở Mộ Bạch tranh thủ xem lại mấy bản báo cáo của công ty.
“Nhưng cứ vậy em không thể yên tâm dưỡng thai được. Bây giờ anh chọn đi, một là em, hai là mẹ con Thẩm Vân Hạ.”
Sở Mộ Bạch đang tập trung giải quyết việc ở công ty, vậy mà Joyce cứ làm anh phân tán. Thấy Joyce bắt đầu ngang ngược, Sở Mộ Bạch khó chịu ra mặt: “Em đừng nói linh tinh nữa được không?”
“Em không biết đâu. Anh không thương mẹ con em nữa à?”
Joyce vừa mếu máo vừa đặt tay lên bụng, tỏ vẻ đáng thương.
Sở Mộ Bạch thấy phiền, lạnh lùng nhìn Joyce. Biết anh không hài lòng, Joyce liền im bặt, không dám đả động gì tới chuyện đó nữa.
“Anh qua phòng sách làm việc rồi ngủ ở đó luôn. Em cứ ngủ đi.”
Rời khỏi giường, Sở Mộ Bạch mở cửa đi ra ngoài. Thấy Sở Mộ Bạch lạnh nhạt với mình, Joyce lại càng căm ghét Thẩm Vân Hạ nhiều hơn. Không có cách nào trị được cô, Joyce tìm cách trút giận lên đầu hai đứa nhỏ. Tuy nhiên, cần có một cơ hội thích hợp.
Sở Mộ Bạch đi ngang qua phòng Thẩm Vân Hạ, thấy cô đang ru hai đứa con ngủ. Trong phút chốc, anh dừng lại quan sát mấy mẹ con họ. Thường ngày anh chỉ thấy điểm xấu của cô, nay phải thừa nhận Thẩm Vân Hạ rất thương hai đứa nhỏ. Vừa bất giác mỉm cười, Sở Mộ Bạch liền thức tỉnh, nhanh chân rời khỏi đó.
“Mày đúng là bị điên rồi?”
Trong tích tắc, Sở Mộ Bạch tự suy xét bản thân mình.
Ở phòng sách, Sở Mộ Bạch đã giải quyết xong việc nhưng không có ý định trở lại phòng của Joyce. Qua sự việc ngày hôm nay, anh bắt đầu nghĩ nhiều hơn về lời Thẩm Vân Hạ nói. Rốt cuộc, Thẩm Vân Hạ là người như thế nào?