Người đi rồi, Sở Mộ Bạch dìu Joyce nằm xuống:
“Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ kêu người dọn chỗ này và tìm người khác chăm sóc cho em.”
“Dạ!”
Thực tình Joyce muốn hành hạ Thẩm Vân Hạ thêm nữa, bởi cô ta vẫn thấy chưa đủ. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, chuyện này e rằng không thể nào tiếp tục được. Không sao, chỉ với một Thẩm Vân Hạ nhỏ bé, Joyce đủ tự tin mình có thể ném cô ra khỏi đây.
Trở về phòng, Tiểu Nặc lau nước mắt cho mẹ. Cậu hỏi: “Mẹ có đau lắm không?”
“Mẹ không sao. Hai đứa học bài rồi ngủ đi nhé!”
“Vâng ạ!”
Màn đêm buông xuống, Thẩm Vân Hạ thao thức không ngủ được. Hết xoay người sang trái, cô lại quay người sang phải, cứ thế trằn trọc suốt một đêm dài. Thẩm Vân Hạ không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, đành cố gắng đến cùng vậy. Sở Mộ Bạch, Joyce – hai người đúng là cá mè một lứa, cô nghĩ.
Không ngủ sâu giấc, Thẩm Vân Hạ bước xuống giường khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng. Hôm nay là ngày cô làm lễ tốt nghiệp ở lớp tại chức, cần phải ăn mặc chỉnh tề một chút. Dù ngoại hình của cô có phần nặng nề, Thẩm Vân Hạ vẫn muốn mình xuất hiện trong bộ dạng tươi tắn nhất. Thời gian qua cô đã học hành vô cùng chăm chỉ, bản thân Thẩm Vân Hạ luôn tự hào về điều đó.
Sau khi người làm đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi học, Thẩm Vân Hạ mới bước chân ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang. Tình cờ gặp Sở Mộ Bạch cũng đi làm, cô nhìn anh một cái rồi lướt qua.
Trong suy nghĩ của mình, Sở Mộ Bạch luôn thấy Thẩm Vân Hạ xuất hiện với gương mặt nhợt nhạt không son phấn, nhiều đốm tàn nhang lộ rõ, ăn mặc thì lôi thôi, lếch thếch, chẳng khác nào một người phụ nữ bán hàng rong. Thế mà hôm nay Sở Mộ Bạch hơi sững lại, bất ngờ trước sự thay đổi của cô. Tuy nhiên, anh chẳng bận tâm nhiều nên cũng không hỏi, huống hồ Joyce đang ở cùng anh trong căn nhà này.
Ở buổi lễ tốt nghiệp của lớp tại chức, Thẩm Vân Hạ là người duy nhất đạt thành tích giỏi trong suốt thời gian học, được ưu tiên sắp xếp việc làm. Sau ngày hôm nay, đợi khi mọi thủ tục hoàn tất, cô đã có một công việc ổn định cho riêng mình, yên tâm chăm lo cho hai đứa con. Là bạn chung lớp với cô, Ngô Thần Thần khó chịu ra mặt, bức xúc vì mình mãi chỉ là người thua kém. Để vùi dập tương lai của Thẩm Vân Hạ, Ngô Thần Thần bắt đầu phao tin đồn. Thông tin thất thiệt đó nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người.
“Bình thường thấy cô ta cũng siêng năng, chăm chỉ. Hóa ra là không phải, cái mác học giỏi là dựa vào thầy Đặng Tư Thành mà thôi.”
“Người ta không có nhan sắc thì người ta dùng thủ đoạn, có gì mà bất ngờ.”
“Đúng là một bước trèo cao. Không biết họ đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi nhỉ?”
Các đó không xa, đứng sau tấm rèm, Ngô Thần Thần cười đắc ý: “Thẩm Vân Hạ, để tao xem lần này ai cứu được mày đây?”
Chiều hôm đó, sau khi giải quyết xong việc ở công ty, Sở Mộ Bạch về nhà đưa Joyce đi dạo, sẵn tiện đón hai đứa nhỏ.
Thấy Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi ra, Sở Mộ Bạch tới dắt tay hai đứa con thì nghe mọi người xì xào, bán tán:
“Không ngờ Thẩm Vân Hạ lại người như vậy?”
“Có khi nào Thẩm Vân Hạ bị hãm hại không? Tôi thấy cô ấy với thầy Thành đâu có hành động gì đặc biệt.”
“Không lẽ người ta làm chuyện đó trước mặt cậu sao? Đã gian díu thì phải lén lút chứ?”
Nghe được tin này, Sở Mộ Bạch tức giận, máu nóng dồn lên mặt. Joyce thấp thoáng biết được tin Thẩm Vân Hạ bị đồn qua lại với thầy giáo của mình, không kiềm lòng được mà đắc ý: “Xem ra… ngay cả đến ông trời cũng giúp tôi.”
Đưa hai đứa nhỏ lên xe, Sở Mộ Bạch đi thẳng về nhà, gương mặt sắc lạnh vô cùng đáng sợ. Dẫu bản thân anh không có tình cảm gì với cô nhưng một khi đã bước chân vào nhà họ Sở, Thẩm Vân Hạ cũng nên biết điều mà giữ thể diện cho anh. Trong suốt quãng đường trở về nhà, Joyce không nói thêm câu gì, lẳng lặng chờ vở kịch hay sắp bắt đầu.
Mặc cho tin đồn đã lan ra, Thẩm Vân Hạ vẫn không có ý định giải thích. Cô học bằng thực lực, bản thân không làm chuyện gì sai trái nên không phải hổ thẹn. Sau khi nhận bằng tốt nghiệp lớp tại chức xong, cô trở về nhà, đâu hay biết một cơn bão nữa lại nổi lên.
Cô vừa bước chân vào phòng, Sở Mộ Bạch để đi theo sau, đóng sầm cửa lại và bắt đầu chất vấn:
“Thẩm Vân Hạ, chuyện cô và Đặng Tư Thành là sao? Cô có biết thế nào là liêm sỉ không hả?”
“Tôi không làm gì khuất tất nên không có trách nhiệm phải giải thích với anh. Không ngờ là tin đồn lan nhanh thật, người đưa tin hẳn là đang vui lắm.”
Thẩm Vân Hạ không biết kẻ đó là ai, cũng chẳng để ý. Với cô, Đặng Tư Thành chỉ là thầy, không hơn không kém.
“Người phụ nữ lăng nhăng, thiếu đạo đức như cô không có tư cách làm dâu nhà họ Sở, làm mẹ của hai đứa nhỏ.” Sở Mộ Bạch lên tiếng sỉ vả, khinh thường cô.
Thẩm Vân Hạ tiến lại gần, chỉ tay vào ngực anh rồi khẳng định:
“Người lăng nhăng và thiếu đạo đức nhất ở đây là anh, không phải tôi.”