Trời vừa sáng, Thẩm Vân Hạ đã phải qua phòng Joyce để dọn dẹp vệ sinh. Nhìn thấy cô phải luồn cúi trước mặt mình, Joyce đắc ý nói: “Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi. Thật sự thì tôi cũng không muốn làm phiền người khác nhưng anh ấy đã nói thế nên tôi không dám từ chối. Anh ấy bảo phụ nữ đang mang thai phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Joyce nằm trên giường, vừa xoa bụng vừa quan sát thái độ của Thẩm Vân Hạ. Hiếm khi có cơ hội sai khiến cô ta, Joyce phải tận dụng.
“Không sao!”
Thẩm Vân Hạ lạnh lùng đáp lời, thực lòng không cam tâm nhưng phải cố nhịn. Lời cô đã nói, nhất định cô sẽ thực hiện.
“À tối nay tôi muốn ăn canh gà hầm thuốc bắc, phiền cô chuẩn bị nhé!”
“Tối sẽ có.”
Sắp xếp mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, Thẩm Vân Hạ bước ra khỏi phòng. Nhìn bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của Thẩm Vân Hạ, Joyce thích thú ra mặt.
“Thẩm Vân Hạ, cô muốn đấu với tôi sao? Đừng có mơ!”
Thẩm Vân Hạ thừa biết món canh bổ đó phải hầm suốt mấy tiếng đồng hồ, bản thân cô bắt buộc ngồi canh lửa, không được đi chỗ khác. Rõ ràng Joyce muốn nhân cơ hội này để hành hạ cô, khiến cô chán nản mà rời khỏi nhà họ Sở. Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đâu chưa đủ để đá chân cô ra khỏi đây. Joyce dường như quá xem thường cô rồi.
Gần sáu giờ tối, Thẩm Vân Hạ đem canh bổ lên cho Joyce. Sau khi gõ cửa, cô bước vào, đặt tô canh bổ lên bàn.
“Của cô đây.”
Nhìn tô canh nghi ngút khói, Joyce khẽ nhăn mặt. Cô ta vốn dĩ không muốn ăn, chỉ nổi hứng sai khiến Thẩm Vân Hạ mà thôi. Lúc này, Joyce tìm cách làm khó dễ Thẩm Vân Hạ:
“Có thể múc ra chén giùm tôi được không?”
“Ừ!”
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vân Hạ kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng, làm theo lời cô ta nói. Khi canh được múc ra chén, Joyce giả vờ nhận lấy rồi làm đổ xuống, nước bắn lên chân Thẩm Vân Hạ khiến cô nhíu mày.
“Xin lỗi nhé, tôi bất cẩn quá!”
Thẩm Vân Hạ hậm hực trong lòng, định rời đi ngay lập tức. Lúc này Joyce nghe thấy tiếng bước chân, biết Sở Mộ Bạch đã về nên tương kế tựu kế:
“Thẩm Vân Hạ, tôi không ngờ cô lại là một người như vậy. Nếu cô không muốn giúp tôi thì cứ nói, tại sao phải tìm cách hãm hại tôi chứ?”
Joyce uất ức nói, giọng điệu vô cùng uất ức, nước mắt chực trào ra ngoài. Sở Mộ Bạch đi vào thấy chén canh bị vỡ dưới sàn, nước chảy lênh láng, Joyce xuýt xoa giữ chặt mu bàn tay mình liền tức tốc chạy đến:
“Em không sao chứ?”
Sở Mộ Bạch rất quan tâm Joyce, Thẩm Vân Hạ như biến thành người thừa trong căn phòng này.
“Chắc em bị phỏng rồi. Em đau quá!”
“Đợi anh một chút, anh lấy thuốc bôi cho em.”
Sở Mộ Bạch đẩy Thẩm Vân Hạ sang một bên, mở hộp thuốc y tế ra tìm thuốc phỏng bôi lên bàn tay của Joyce. Thấy người yêu của mình bớt đau được một chút, anh quay sang chỉ trích Thẩm Vân Hạ:
“Không phải cô đã cam đoan là sẽ chăm sóc cô ấy sao? Bây giờ thì tôi không biết là cô đang chăm sóc hay hại mẹ con cô ấy nữa. Thẩm Vân Hạ, tại sao cô lại độc ác như thế chứ?”
Hai mắt Sở Mộ Bạch đỏ ngầu, cơn giận bốc lên tới đỉnh đầu, anh đứng dậy tát cô một bạt tai xem như cảnh cáo.
“Bốp!”
“Thẩm Vân Hạ, nếu cô còn dám để xảy ra những chuyện như thế này nữa thì không chỉ đơn giản là một cái tát đâu.”
Đối với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch dường như vẫn không cần lý lẽ. Bất kể là trong trường hợp nào, mọi lỗi lầm đều thuộc về cô. Nếu anh ta đã không có niềm tin ở cô như vậy, Thẩm Vân Hạ cũng không cần khách khí. Vơ lấy ly nước trên bàn, Thẩm Vân Hạ điên tiết đập luôn nó xuống đất, vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng ra xung quanh:
“Sở Mộ Bạch, anh đừng có thấy tôi hiền mà quá đáng. Tôi đã làm gì để anh nhục mạ hết lần này đến lần khác chứ? Ngay từ ban đầu nếu anh không yên tâm thì tự mình đi mà chăm sóc, đừng bắt tôi làm những chuyện dư thừa như vậy.”
“Cô…”
Sở Mộ Bạch một lần nữa vung tay tát cô một bạt tai. Thẩm Vân Hạ choáng váng, người nghiêng ngả như muốn ngã xuống sàn, xây xẩm mặt mày, nước mắt lăn dài trên má. Bao nhiêu tủi nhục cô đã chịu đựng, vậy mà ngay cả một câu nói công bằng cũng không có.
Thanh âm chát chúa vang lên, Tiểu Thành và Tiểu Nặc chạy về về phía phòng của Joyce, thấy mẹ bị bắt nạt liền ùa tới:
“Bố là người xấu, cô ta là phù thủy. Tại sao hai người lại ức hiếp mẹ con chứ?” Tiểu Thành luống cuống nói, dùng ánh mắt chán ghét nhìn hai người trước mặt.
“Đúng rồi, bố là người xấu.” Tiểu Nặc vừa nói vừa khóc ré lên, Sở Mộ Bạch bất lực im lặng, đành quay mặt đi chỗ khác. Thấy bộ dạng khó xử của anh, Joyce bắt đầu lo lắng cho tương của mình. Nếu cứ để hai đứa nó ở trong căn nhà này, thể nào tài sản nhà họ Sở cũng thuộc về chúng, Joyce đinh ninh là như thế. Tạm thời chưa nghĩ ra được cách để đối phó, Joyce đành tỏ vẻ thông cảm, nói đỡ cho Thẩm Vân Hạ.
“Thôi đi anh, chắc cô ấy không cố ý đâu Đừng vì em mà khiến mọi người không được vui, em không sao.”
Bộ dạng giả tạo của Joyce khiến Thẩm Vân Hạ ghê tởm, cô nói với hai đứa con:
“Chúng ta về phòng thôi!”
Ra khỏi phòng Joyce, Thẩm Vân Hạ đóng cửa sầm một cái như để trút giận. Cũng tốt, từ này cô không phải hầu hạ ai nữa.