Trước mắt hơn một triệu người, từ cửa nhà Tề Nhiên truyền đến tiếng mở cửa xột xoạt, trong lòng mọi người giật mình một cái, hưng phấn khó nói nên lời.
Tề Nhiên vèo một cái đứng dậy, cả người đều hơi căng thẳng, vô thức hắng giọng một cái, bấy giờ mới quay đầu đi vài bước, bóng lưng to lớn chặn hết cả camera.
Vì vậy, hơn một trăm vạn người xem chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn màn hình đen xì, chỉ có thể nghe thấy giọng cười của nữ truyền tới từ nơi không xa, "Chờ lâu lắm rồi hả?"
Mọi người càng thêm bất mãn, bắt đầu đồng loạt bình luận.
"Mau tránh ra đi, che camera rồi."
"Thiếu gia, cảm giác ống kính xuất sắc của anh đâu!!!"
"Nè nè nè, đừng có nói là để tui xem màn hình đen cả quá trình cầu hôn đó."
"Tuyên truyền giả dối, nên khiếu nại."
"Em về sớm thế, ăn cơm chưa?" Giọng nói của Tề Nhiên nghe ra ngược lại rất bình tĩnh, anh tiến về phía trước hai bước, nhưng vẫn chắn cả người Lưu Sở Họa.
"Không đành lòng để tiểu thiếu gia nhà em ở nhà đợi quá lâu." Lưu Sở Họa vòng qua anh, thò tay vén mái tóc xoăn xõa tung của mình qua một bên, nghiêng đầu tháo hoa tai, sau đó dừng bước, nhẹ nhàng "Ồ" lên một tiếng, hơi khom người nhích lại gần camera, mỉm cười chào hỏi khán giả đang điên cuồng bình luận, "Thì ra camera ở đây à, chúc mọi người buổi tối tốt lành."
Rất nhiều người còn đang đăm chiều trong động tác lơ đãng vừa rồi của cô, chỉ cảm thấy vừa quyến rũ vừa duyên dáng, bấy giờ gương mặt đó đột nhiên phóng đại trên màn hình, quả thực là một cú đánh trí mạng bằng vẻ đẹp.
Tốc độ lướt qua của tin nhắn bay trên màn hình lại tăng thêm mấy phần, khen cô xinh đẹp, nói lời hay ý đẹp giúp Tề Nhiên, tỏ rõ anh cực khổ chuẩn bị quần áo thế nào, kiên nhẫn của bọn họ đã đến cực hạn, rất nhiều người đều không đợi được muốn xem hiện trường cầu hôn.
Lưu Sở Họa cười khẽ, xoay người nghiêng đầu một cái, Tề Nhiên đang chuẩn bị móc nhẫn ra lúng túng khựng lại, rồi rụt về.
Một tay cô chống lên bàn, ngược lại rất không chú ý camera trên máy tính, ngoắc tay với Tề Nhiên một cái, "Người cả thế giới đều biết anh muốn làm gì rồi, còn giấu gì nữa!"
Một chút căng thẳng vì giọng điệu quá mức tùy ý của cô mà lập tức biến mất không còn bóng dáng, Tề Nhiên đứng đờ ra một chút, rồi lại móc nhẫn ra, từng bước đi về phía cô. Tề Nhiên mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó nhưng rồi chẳng nói một lời, chỉ lẳng lặng mở hộp nhẫn ra, nói khẽ: "Em có bằng lòng không?"
Khán giả không nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Sở Họa lúc này, chỉ biết cô lập tức gật đầu.
Đèn có vẻ đã được chỉnh thành độ sáng thích hợp nhất, rồi chiếu tới từ góc độ thích hợp nhất, khiến đôi mắt đen kịt kia của Tề Nhiên trông lấp lánh như ánh sao.
Ánh sáng lập lòe trong mắt anh, khán giả không biết rằng đó là vì đèn quá sáng, hay là vì anh quá vui mừng mà rưng rưng.
Tề Nhiên lấy nhẫn ra, đeo vào tay Lưu Sở Họa, sau đó hôn mấy cái vụn vặt lên đầu ngón tay cô.
"Từ hôm nay trở đi, em chính là vợ anh." Giọng điệu dường như còn có chút đắc ý.
Lưu Sở Họa mấp máy môi, "Ừm."
Một trăm năm mươi vạn người xem: ... Cái quỷ gì đây, vậy là xong rồi hả?
Quá qua loa đó!
"Tui mặc kệ, tui muốn đánh giá kém!"
"Hai người làm vậy là đầu voi đuôi chuột đó, tốn hai ba tiếng trong phòng thay quần áo, thế mà cầu hôn có mười giây đã xong rồi."
"Tỏ tình đâu, hôn đâu, tui không chịu."
Tề Nhiên tranh thủ liếc camera, khóe miệng nhếch lên, lại nhìn vào hai mắt Lưu Sở Họa, "Anh còn có rất rất nhiều lời muốn nói, anh âm thầm nói với em."
Cứ thế, mọi người càng không chịu, nhao nhao trách anh để mọi người đợi lâu như vậy, kết quả là đút có hai ba miếng cẩu lương, thật quá đáng.
Lưu Sở Họa nhìn đôi mắt sáng trong của anh, đột nhiên mở miệng, "Làm sao bây giờ, muốn hôn anh."
Mọi người lập tức từ trời râm sang nắng ấm, còn chưa kịp khen quả nhiên vẫn là Lưu Sở Họa có cố gắng, đã thấy ánh mắt Tề Nhiên thay đổi, bước một bước về phía trước, đưa tay ôm eo cô, đè về phía cô mà hôn.
Lúc này Lưu Sở Họa hơi nghiêng người, nhắm mắt lại tiếp nhận. Trực tiếp lập tức nổ tung, màn hình toàn là "A a a a a a", mọi người vội vàng chụp màn hình, quay video, vui quên trời đất.
Lúc tâm trạng kích động của bọn họ lên tới đỉnh điểm, chỉ thấy khóe miệng Lưu Sở Họa phảng phất cong lên, vươn ngón tay vừa được mang nhẫn lên, bọn họ trơ mắt nhìn bàn tay kia cách màn hình ngày càng gần, sau đó màn hình trở thành một vùng tăm tối.
"A a a, tức điên rồi, tui muốn quăng điện thoại."
"Đôi vợ chồng nhỏ này hơi quá đáng rồi đó!"
"Không phải chứ, cầu hôn trực tiếp mà còn che ống kính, phạm quy!"
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh mờ ám khi răng môi chạm nhau, ngón tay đặt trên camera của Lưu Sở Họa hơi giật giật, khiến cả màn hình run bần bật theo, tất cả người xem dường như cũng run rẩy theo.
Ổn định lại tinh thần, hình như còn nghe thấy tiếng thở dốc hơi ồ ồ của Tề Nhiên, nụ hôn của anh hơi kịch liệt, Lưu Sở Họa nhẹ nhàng ưm một tiếng, không biết là vì sung sướng, hay là vì bất mãn.
Âm thanh nhỏ vụn vang lên liên tiếp không ngừng, mọi người nhìn chằm chằm màn hình đen xì không chớp mắt, nghe đến mức mặt đỏ đến tận mang tai.
Màn hình đen dùng một tiếng va chạm khe khẽ mà chấm dứt, hình như Lưu Sở Họa không rảnh để bận tâm đến bọn họ nữa, đành phải nhẹ nhàng lộn ngược camera, màn hình sáng trở lại, tầm nhìn từ mặt bàn gỗ, kéo dài đến ghế sofa và cánh hoa hồng dưới đất cách đó không xa, sau đó, không có sau đó nữa.
Nếu không phải trước đó có những âm thanh mờ ám kia, thậm chí đại đa số mọi người còn hoài nghi màn hình của mình bị lag.
"A." Lưu Sở Họa rên một tiếng, nói khẽ bên tai Tề Nhiên, "Chúng ta lên lầu đi."
Tay của Tề Nhiên trượt xuống cách eo cô vài centimet, "Sao vậy, xấu hổ à?"
Lưu Sở Họa cắn nhẹ lên môi anh một cái, hiếm thấy mà không phản bác.
"Vậy thì lên lầu đi." Tề Nhiên bịn rịn hung hăng hôn môi cô một cái, bấy giờ mới ôm ngang cô lên, bước lên lầu.
Lưu Sở Họa cười khẽ hai tiếng, "Lễ phục bị anh làm cho nhăn nheo rồi, rất đắt đấy."
Đó là câu nói cuối cùng mà khán giả theo dõi trực tiếp đêm đó nghe thấy, sau đó không còn tiếng động nữa, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Về phần tắt trực tiếp, Tề Nhiên đã sớm quẳng chuyện này lên chín tầng mây.
Chuyện đêm đó anh mở trực tiếp cả đêm khiến người ta tức cười, trong lúc trực tiếp thì người đến người đi, mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, còn những hàng triệu khán giả đang trò chuyện trên đó.
Cho đến khi Lưu Sở Họa mặc áo ngủ rộng thùng thình từ trên lầu bước xuống, còn buồn ngủ mà lướt qua camera, mọi người mới lần nữa kích động, chẳng qua là, vẫn chưa đợi bọn họ gọi bạn, chúc mừng sự kiên trì hoặc may mắn của mình thì Lưu Sở Họa đã quay đầu nhìn về phía này, sau đó hơi nhíu mày, đi về phía bọn họ.
"A, tôi đã nói mà, cảm giác hình như đã quên chuyện gì đó." Hình như cô cũng có chút ngoài ý muốn, "Vẫn còn nhiều người như vậy, mọi người vất vả rồi, nhưng thật xin lỗi, tôi phải tắt trực tiếp rồi."
Cô lờ đi mấy vấn đề đáng xấu hổ chạy trên màn hình, chỉ nhẹ giọng an ủi mọi người vài câu, sau đó tắt trực tiếp, vào phòng bếp rót ly nước rồi lại lên lầu.