Mười mấy phút sau, Tề Nhiên mặc tây trang đen bước xuống, anh không cài cúc âu phục, cổ áo cũng tùy ý mở ra, để lộ vẻ tự nhiên và phóng khoáng. Tề Nhiên bước đến trước màn hình máy tính rồi dạo qua một vòng, sau đó tiện tay chỉnh lại ống tay áo một chút, dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía màn hình, hỏi: "Sao nào, đẹp trai không?"
Đám người hâm mộ ai ai cũng bị Tề Nhiên chọc đến khó thở, chỉ biết bất chấp mà gõ "đẹp trai đẹp trai đẹp trai”, góp thêm một viên gạch cho đội quân tin nhắn bay đầy màn hình, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Tề Nhiên hơi cười khẽ, trong mắt như một con suối gợn sóng, vô cùng dịu dàng. Anh tùy ý hàn huyên vài câu với người hâm mộ rồi cúi đầu kiểm tra hộp nhung trong tay. Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, tuy chiếc nhẫn không to lắm, thiết kế cũng không lạ mắt nhưng có vẻ cực kỳ đơn giản trang nhã. Tề Nhiên đưa tay sờ chiếc nhẫn kia một chút, môi nhếch lên, bấy giờ mới lộ ra vẻ mặt căng thẳng.
Bên kia, trên màn hình lớn vừa phát xong đoạn phim ngắn của mấy sao nữ được đề cử, ban tổ chức không chọn đoạn phim bùng nổ tình cảm được khen ngợi nhiều nhất mà hiếm thấy chọn cảnh cuối cùng trong cả bộ phim. Lưu Sở Họa mặc sườn xám, cúi đầu châm thuốc lá, cô kẹp điếu thuốc giữa ngón tay nhưng không hút mà chỉ lẳng lặng nhìn ánh lửa chớp tắt. Không biết tại sao, cô chỉ nghiêng người dựa vào tường đã tự nhiên sinh ra vẻ thướt tha hiếm thấy ở độ tuổi này. Ống kính kéo lại gần hơn, Lưu Sở Họa quay đầu, nhìn về phía thành phố, ánh mắt cô thâm thúy mà phức tạp, che giấu bi thương dưới vẻ mặt bình thản, hi vọng ẩn giấu dưới bi thương, tất cả đều hiện hữu trong một đôi mắt.
Đoạn phim kết thúc, host nở nụ cười kéo dài giọng, "Nữ diễn viên xuất sắc nhất đạt được giải thưởng Kim Lãng tối nay là..."
Ánh đèn lập tức tối xuống, đèn pha vòng quanh toàn trường thành một vòng tròn lớn.
"Lưu Sở Họa." Theo tiếng vỗ tay của đám người đứng ngoài vang lên, đèn pha thoắt cái chiếu lên người cô.
Lưu Sở Họa hơi ngẩn người, sau đó rất bình tĩnh đứng dậy, mặt mày tươi cười ôm lấy người bên cạnh.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp đã bị bình luận của đám người hâm mộ chiếm đầy từ lâu.
"A a a, tui biết ngay Họa Họa sẽ giành được giải thưởng mà, chị chính là niềm kiêu ngạo của bọn em."
"Ha ha, Họa Họa nhận thưởng xong thì mau về nhà đi, thiếu gia đã sẵn sàng để cầu hôn chị rồi."
"Kích động quá, tui cũng không biết tui đang kích động cái gì nữa."
"Ha ha ha, phu nhân thì chinh chiến sa trường bên ngoài, còn thiếu gia thì ở nhà lo lắng chờ đợi."
"Tiếp theo, thiếu gia sẽ cầu hôn trực tiếp, cầu hôn trực tiếp đó. Họa Họa có thể nhận thưởng thật sự quá tốt rồi, thế nhưng chừng nào lễ trao giải mới kết thúc vậy?"
Bọn họ quậy một trận như vậy xong lập tức thu hút sự chú ý của khán giả đang theo dõi lễ trao giải qua mạng, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, rất nhiều người qua đường chạy sang kênh trực tiếp của Tề Nhiên, đồng thời mở website chuẩn bị hóng trước, thậm chí đã mở bài viết trên các diễn đàn giải trí lớn, mở hình thức bình luận điên cuồng.
—— Cực kỳ đặc biệt, Tề Nhiên cầu hôn trực tiếp, địa chỉ đây, mau tới vây xem.
—— A a a a a, Họa Họa thành công nhận được vòng nguyệt quế ảnh hậu, rốt cuộc cũng chờ được ngày hôm nay!
—— Cho nên Tề Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng để cầu hôn vào ngày tiểu tỷ tỷ nhận được giải thưởng sao?
—— Ừ, đến đánh cược nào, mọi người cảm thấy Tề Nhiên có thể cầu hôn thành công hay không?
—— Thật sự cảm thấy bọn họ là đôi tình nhân ngọt ngào nhất xứng đôi nhất trong giới giải trí, tiểu sinh đầu tiên nhận được giải thưởng ảnh đế và tiểu hoa đầu tiên nhận được giải ảnh hậu trong thế hệ trẻ.
Đương nhiên, Lưu Sở Họa không biết những điều này, cô nhấc làn váy tiến lên đài nhận thưởng, nhận cúp rồi bắt tay khách quý trao giải và host, tiếp theo phát biểu trước ống kính, mở miệng dưới gánh nặng bản thân, "Ban đầu trước khi tôi đến đây đã giao hẹn trước với Tề Nhiên rồi, khi nào tôi nhận được giải ảnh hậu thì anh ấy sẽ cầu hôn khi đó. Lúc nãy khi ngồi bên dưới tôi vẫn đang suy nghĩ, nếu lần ngày không nhận được giải thì đúng lúc hưởng ứng lời kêu gọi kết hôn trễ sinh con trễ của quốc gia, có thể kéo dài hôn lễ sau này mấy năm thì kéo dài mấy năm."
Nói đến đây, giọng nói cô mang theo chút vui vẻ, "Quả nhiên các thầy cô bình phẩm vẫn khá yêu thương anh ấy, không đành lòng thấy anh ấy đợi quá lâu nên tôi mới có may mắn được mọi người ưu ái. Nói một cách kiêu ngạo thì, từ ngày đầu tiên tôi ra mắt, lần đầu tiên diễn trước ống kính, cái cúp này..." Lưu Sở Họa giơ cúp lên, sau đó hôn lên nó, "Chính là mục tiêu của tôi, là mơ ước cả tôi, tôi luôn hướng về nó mà cố gắng, bây giờ cuối cùng cũng đạt được mong muốn. Nhưng tôi hi vọng đây không phải giới hạn mà là khởi đầu mới, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, mãi mãi cố gắng, hi vọng mỗi tác phẩm sau này đều có thể mang đến niềm vui mới cho mọi người."
Sau bài phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải không tính là quá theo lệ thường, bấy giờ Lưu Sở Họa mới bắt đầu cảm ơn đoàn làm viên và nhân viên liên quan như thường lệ, sau đó mới kết thúc bài phát biểu, không có nước mắt kích động, cũng không có giọng nói run rẩy, từ đầu tới cuối, cô bình tĩnh, tự tin lại chói mắt.
Gần như vào khoảnh khắc host gọi tên Lưu Sở Họa, tất cả các phương tiện truyền thông trên mạng đã đồng loạt đăng tin tức cô nhận được giải thưởng cuối cùng, dẫn đến một đợt sóng thảo luận ngay tức khắc. Chưa đợi mọi người bình tĩnh lại, tin tức Tề Nhiên sẽ cầu hôn trực tiếp cũng theo đó công bố, lập tức thu hút sự chú ý của một đám người qua đường hóng hớt nữa, chỉ chốc lát sau, lượng người xem trên kênh trực tiếp của Tề Nhiên đã đạt đến một trăm năm mươi vạn, chính thức phá vỡ kỷ lục, thể hiện cái gì gọi là phong thái đỉnh cấp lưu lượng với mọi người.
Sau gáy mỗi nhân viên công tác của nền tảng trực tiếp đều đổ mồ hôi, hoặc mở thêm server dự phòng, hoặc thiết lập phân luồng người xem, khó khăn lắm mới giữ trực tiếp được mượt mà, dây cung trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng, bảo vệ được tiền thưởng tháng này.
Tề Nhiên đã chuẩn bị xong, vô cùng buồn chán mà ngồi trước máy tính, tin nhắn bay đầy màn hình cứ lướt qua mà không đợi anh nhìn rõ, anh có chút mệt mỏi chống tay đỡ đầu, ánh mắt hơi ngơ ngác.
Lập tức tin nhắn bay trên màn hình đồng loạt đổi thành "A a a a a, đáng yêu quá."
Sau khi Lưu Sở Họa nhận phỏng vấn vài câu đơn giản thì đã đi, tin tức của các phóng viên đều cực kỳ nhanh nhay, tất nhiên biết rõ tin bên phía Tề Nhiên đang chuẩn bị cầu hôn, hiếm khi không dây dưa, vô cùng thấu hiểu mỉm cười nhìn cô đi xa.
Trong xe, Lưu Sở Họa lấy điện thoại ra mở trực tiếp, gương mặt của Tề Nhiên xuất hiện trên màn hình ở khoảng cách gần, tuấn tú khiến người ta hoa mắt choáng váng. Có lẽ có người hâm mộ nhân cơ hội này hỏi thăm về chuyện giữa bọn họ, anh cực kỳ vui vẻ mà thấp giọng kể, giọng nói dịu dàng, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
"Nói tới hình tượng sụp đổ, cô ấy mới gọi là hình tượng sụp đổ được chứ? Mấy người không biết đâu, lúc mới quen cô ấy cực kỳ dụ dàng, cả ngày tươi cười nhẹ nhàng, nói chuyện cũng giọng điệu ấm áp lời nói nhỏ nhẹ đó..."
Anh còn chưa dứt lời đã có vài tin nhắn bay phản bác "Bây giờ Họa Họa vẫn rất dịu dàng mà", "Rõ ràng vẫn luôn rất dịu dàng được không".
Tề Nhiên bày vẻ mặt đắc ý "Đám người phàm tục mấy người không hiểu gì cả", giải thích: "Đó là vì diễn xuất của cô ấy tốt, cô ấy không biết mình bá đạo bao nhiêu, thoạt nhìn từ trước đến nay không nổi giận, đợi đến khi bạn muốn hôn cô ấy liên tục ba bốn lần, sau đó bị cô ấy mỉm cười từ chối thì bạn mới phát hiện thì ra cô ấy đang tức giận."
Tề Nhiên vừa nói xong, giương mắt nhìn màn hình muốn tìm tán thành, kết quả trên màn hình toàn là "Muốn hôn cô ấy liên tục ba bốn lần", "Haha, muốn hôn cô ấy liên tục ba bốn lần", "Thiếu gia thật thẳng thắn, muốn hôn cô ấy liên tục ba bốn lần".
Lưu Sở Họa mặc lễ phục rất đắt tiền, cả người thả lỏng dựa vào lưng ghế, không nhịn được cười cong cả mắt.