Thân thể loã lồ trong mong đợi đâu?
Nó thất vọng cầm khăn tắm trở về, bộ dáng uể oải ỉu xìu.
Phương Dung còn trêu chọc nó, "Thế nào? Món quà đó có vừa lòng không?"
"Không vừa lòng, những người mẫu minh họa đều không mặc quần áo, tại sao anh lại mặc?" Phương Hoa nhắc tới hình in.
"Không phải là vì muốn tốt cho em sao, còn tuổi nhỏ không lo học hành, chỉ biết giở trò." Phương Dung ôm ngực, "Quà Thất Tịch của anh đâu?"
Phương Hoa ngây người, "Còn phải tặng quà cho anh sao?"
"Em nói đi?" Dáng vẻ này chắc chắn là không chuẩn bị quà, suýt chút nữa Phương Dung đã kìm lòng không nổi mà đánh nó.
"Cái đó...... Bây giờ chúng ta đi ra ngoài chơi đi? Em hứa sẽ ngoan mà, trời vẫn còn sớm." Buổi tối đúng là thời điểm lý tưởng để đi chơi vì thời tiết không oi bức như ban ngày, đêm Thất Tịch đương nhiên phải ra ngoài giải trí mới biết được cơm chó có vị gì chứ.
Nó còn biết đền bù, Phương Dung gật gật đầu, "Cũng được."
"Chúng ta đi thôi." Lại nói tiếp hai người ở chung một chỗ lâu như vậy nhưng trước nay đều không nghĩ tới việc ra ngoài đi dạo, chủ yếu là giờ giấc sinh hoạt không khớp, tới lúc muốn ra ngoài đi dạo cũng đã vào khuya, nhiều nhất chỉ là ra ngoài cửa hàng dạo một vòng.
Khó có được ngày cùng nhau đi ra ngoài, Phương Hoa nhiều ít có chút hưng phấn, không biết vì cái gì Phương Dung cũng có chút chờ mong, mấy năm trước là chó độc thân một mình trải qua đêm Thất Tịch, năm nay lại có thêm một người.
Hơn nữa mặt mũi người nọ cực kỳ xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, so với hắn còn bé người hơn, nhìn tư thế này hắn chính là công Phương Hoa là thụ, quá ư là xuất sắc, càng miễn bàn ra ngoài có bao nhiêu mặt mũi.
Đương nhiên nếu hắn xem nhẹ các hành động không lãng mạn cùng đủ loại hành vi ấu trĩ của Phương Hoa.
"Anh thích hồ lô ngào đường kia không?"
"Không thích."
"A, vậy em tự đi mua đây."
A, vậy em tự đi mua đây.
A, em mua.
Em tự mua.
Mua cho bản thân?
Đậu má anh nói không ăn thì em thật sự không mua, có phải ngốc hay không?
Anh ăn hay không ăn là chuyện của anh, em mua hay không mua là chuyện của em, ngay cả mua em cũng không mua vậy anh ăn cái gì?
Nếu không phải biết tính tình của nó thì sớm muộn gì người bình thường cũng giận dỗi, một chút tự giác cũng không có.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, chưa đi được bao lâu liền đổ một lớp mồ hôi, thể lực tiêu hao rất nhiều nên khát nước không chịu được, ấy vậy mà tên nhóc này cũng không biết mua hai chai nước, đây chính là thời điểm vàng để chia tay trong truyền thuyết đúng không!
Người bình thường chắc hẳn cho rằng đến một chai nước nó cũng không chịu bỏ tiền, trên thực tế là do nó có quá nhiều dị năng, đông ấm hạ mát, trong thân thể trữ một lượng nước lớn, trong tình huống bình thường sẽ không khát.
Nhưng khổ cho Phương Dung, cùng nó đi dạo phố quả thực là tra tấn, nhưng hắn tuyệt đối không nói, hắn muốn nhìn xem tên nhóc này có tự giác không.
Phương Hoa giữ chặt tay hắn, còn dùng đuôi quấn trên cổ tay hắn.
Tối nay nó mặc quần áo mới mua, có thể thả đuôi ra ngoài, sơ mi trắng kết hợp cùng quần màu vàng nhạt, mặc vào xinh đẹp dễ thương, thoạt nhìn như cậu nhóc hàng xóm vừa đẹp vừa bám người.
Nhưng mà cái hành vi này......
Đi bộ mà bàn tay cứ lắc qua lắc lại y hệt trẻ con, hơn nữa còn dùng đuôi cuốn lấy cổ tay hắn, thoạt nhìn tựa như đứa nhóc không muốn xa mẹ vậy.
Không cẩn thận liền biến thành bà mẹ già, trong lòng Phương Dung đủ loại khổ não.
Thất Tịch ấy à, show ân ái ấy à, nhất định không thể thiếu chuyên mục ăn đêm bên lề đường, cùng nhau ăn vặt nói chuyện phiếm, quan trọng hơn là uống chút nước cứu mạng.
"Vì sao chỉ mua một chai nước?"
"......" Đang chuẩn bị tính tiền, Phương Dung nghe mà trong lòng một vạn câu chửi tục vút nhanh qua.
Muốn show ân ái cũng khó như vậy, không nói lời nào sẽ chết hả!
"Em muốn cái này." Phương Hoa chỉ vào một ly trà sữa nói với chủ quán.
Đây là một cửa hàng mặt tiền chuyên bán trà sữa, milkshake cùng các loại đồ uống khác.
Bên trên còn có đồ trang trí đẹp mắt, loại nào cũng có, còn có loại thức uống kết hợp với kem.
Phương Hoa chịu không nổi loại dụ hoặc này nhất, nhịn không được chỉ vào milkshake kem.
"Nếu uống vào đau bụng thì anh cũng mặc kệ đấy." Đáng giận nhất chính là nó chỉ gọi một phần.
Rốt cuộc em quăng người yêu ở phương nào?
Dù ngoài miệng anh không nói thì em cũng nên nói anh ăn đi ăn đi mà, kết quả một câu cũng không nhả, dù ra sao cũng gọi đúng một phần.
Sự thật cuối cùng chính là, "Cơ thể em tốt lắm, không sợ đâu, anh không cần uống, sẽ đau bụng đó."
......
Trong tình huống này, trước tiên nên tẩn nó một trận rồi hẵng suy nghĩ xem uống hay không uống đúng không?
Cũng may nó chưa quên phải tặng quà cho Phương Dung, tiền cũng chuẩn bị đầy đủ, kế bên gian cửa hàng có nhiều quầy quán khác, bên cạnh là chợ đêm bán đủ loại quần áo.
Phương Dung nhìn trúng một bộ đồ, hắn không phải kiểu người thích phối quần áo nên bộ hắn ưng ý vừa khéo là một bộ hoàn chỉnh.
Chủ tiệm thúc giục hắn mặc thử, nếu đẹp thì mua còn không thì thôi, không có áp lực tâm lý.
Phương Dung quyết đoán cầm đi thử, vừa chuẩn bị vào phòng thử đồ liền thấy Phương Hoa đột nhiên chen tới, "Em cũng vào."
Trong tay nó cũng cầm một bộ có kiểu dáng tương tự, ý muốn cùng Phương Dung thử đồ, cuối cùng nó cũng thông minh được một lần, biết show ân ái là như nào rồi.
Phương Dung để nó vào chung, thuận tay khóa cửa từ bên trong, hắn cởi áo ra thử một chút, cái áo mới này rất vừa người, vải dệt mát mẻ thoải mái giống như có tác dụng thấm hút mồ hôi.
Phòng thử đồ nào cũng có gương, hắn nhìn một chút, cũng không tệ lắm, mặc vào trông trẻ mấy tuổi.
Bởi vì thích áo nên hắn cởi quần chuẩn bị mặc thử.
Bên này vừa cởi quần đột nhiên Phương Hoa bên kia kéo quần lót của hắn.
"Sao anh không có lông?" Nó ngây người chốc lát, nó muốn vào cùng chính là muốn nhìn Phương Dung thay quần áo, đến nỗi cái bộ quần áo kia thật sự chỉ là thuận tay lấy.
"......" Nếu không phải hôm nay là Thất Tịch thì hắn đã sớm tát bay nó rồi.
Không đánh nó dính tường thì không dừng tay.
"Xoay người sang chỗ khác, không được nhìn." Phương Dung ra lệnh.
"Dạ."
Uy nghiêm của hắn vẫn còn, Phương Hoa ngoan ngoãn xoay người, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái.
"Dùng tay che mắt lại, không được quay đầu, đếm số tới mấy chục mới được quay lại."
"Dạ." Nó đứng trong góc, mặt đối tường, dùng hai cánh tay che đôi mắt, cái đuôi đánh vòng vòng lạng quạng, yên lặng đếm mấy chục số ở trong lòng.
Phương Dung mặt không đổi sắc mặc quần vào, mặc cả bộ quần áo rất có tinh thần, hơn nữa phối hợp rất tốt, điểm trừ chính là màu sắc của chiếc quần hơi sáng mà hắn lại làm ở phòng bếp, chưa nghĩ tới khả năng đi du lịch hay dạo chơi để diện bộ này, nếu làm dơ thì sẽ phí tiền mua lắm.
Đương nhiên đây là hắn của trước kia chứ còn hiện tại hắn có vô vàn dị năng, nấu cơm không đụng tay, ngoài ra còn có đủ các tiện ích khác, nếu không có trở ngại thì mua?
Lại nói tiếp năm nay đã trôi qua hai mùa, nếu không mua quần áo mới cho bản thân thì cũng kẹt xỉ quá mức, đấy không phải là tiết kiệm chân chính nữa rồi, bình thường mua quần áo mới là chuyện cần thiết.
Nếu không thì hỏi ý kiến của Phương Hoa?
Phương Dung bảo nó xoay người, "Này, em thấy thế nào? Đẹp không?"
"Khó coi." Che quá kín mít, cái gì cũng không nhìn được.
Nó đi ra ngoài cầm một cái áo ba lỗ lại đây, "Cái này đẹp."
Cái áo đó có phần ngực trong suốt, màu sắc là màu vàng cứt.
"...... Biến giùm." (ー_ー)!!
Không biết tiêu tiền cứ việc nói thẳng, vất vả đi xa dạo cửa hàng một lần lại chỉ cho hắn mua áo khoét ngực.
Còn là màu vàng cứt.
Không cho hắn mua hắn liền muốn mua, dọc đường đi gây mất hứng còn chưa đủ sao, bộ quần áo mà hắn thích dù phải liều chết cũng mua cho bằng được.
"Anh thích cái này, em đi tính tiền hay anh đi?" Thật ra tài khoản của hai người đã liên kết, ai đi đều giống nhau cả, đều trừ tiền cùng một tài khoản.
"Em đi ạ." Phương Hoa có chút thất vọng, đi đường cũng sa sút tinh thần, dạo này trong đầu nó suốt ngày chỉ nghĩ loại chuyện đen tối.
"Chúng ta về nhà đi." Mua quần áo mới khiến Phương Dung rất vui vẻ, cảm giác mới mẻ còn vương vấn mà đã đòi về.
"Sớm quá vậy?" Mới 10 giờ.
"Bằng không còn có thể chơi cái gì?" Trời nóng như vậy, nghĩ không ra.
"Thì đi dạo xung quanh đó!" Phương Hoa chỉ vào nơi xa có bán bóng bay hoạt hình, bề ngoài vẽ các nhân vật tỉ mỉ chân thật như đưa hồn vào từng bước vẽ, đủ mọi màu sắc sặc sỡ lôi kéo sự hấp dẫn của các bé, "Em đi mua hai cái."
"Em là con nít sao?" Phương Dung không kịp ngăn cản thì nó đã mua hai cái trở về, một cái vẽ hình mèo một cái hoạ cụ chuột, hơn nữa còn cột bóng bay mèo lên cổ tay hắn, bóng bay chuột cột lên cổ tay mình.
"Anh là mèo, em là chuột."
"Vì sao anh là mèo, em là chuột?" Phương Dung hứng thú hỏi.
"Bởi vì mèo vờn chuột lần nào cũng không bắt được."
Phương Dung đá một cước qua, "Em đang ám chỉ anh không thông minh bằng em?"
Phương Hoa cũng không phản bác, cẳng chân ăn mấy cú đá nó chỉ cho là tình thú.
Trong thành phố nhìn không rõ ánh trăng, chỉ có ánh đèn lấp lánh.
Hai người đùa giỡn dọc đường hướng đến WC, đến nơi Phương Hoa tháo bóng bay chuột trên cổ tay đưa cho hắn, "Anh cầm giúp em với, em đi vệ sinh."
"Được." Suy xét đến việc đây là nơi công cộng, Phương Dung đặc biệt dặn dò nó, "Nhớ rõ đi tiểu phải đứng thẳng, tiểu xong nhớ rửa tay."
"Dạ." Phương Hoa vẫy vẫy tay, đi vào WC.
Vị trí của WC ở góc khuất cho nên tầm mắt bị thu hẹp, Phương Dung tay trái cầm bóng bay trẻ em chơi đùa, trên tay còn buộc thêm quả bóng bay khác, tay phải cầm quần áo mới mua đi tới đi lui đợi trước cửa WC.
Đã mười phút trôi qua, đi nặng cũng không lâu như vậy, không phải Phương Hoa rớt xuống bồn cầu rồi chứ?
Vốn dĩ hắn có tính kiên nhẫn rất tốt nhưng trong thời tiết nóng nực khó tránh khỏi nóng nảy, "Em xong chưa?"
Trong WC hình như chỉ có mình nó, nửa ngày không gặp nổi một bóng ma.
Phương Dung dừng chân, vừa chuẩn bị xoay người đến WC tìm thì miệng đã bị người lạ từ phía sau che lại, trong lòng bàn tay còn mang theo hơi ẩm, hiển nhiên mới từ trong WC ra, một cánh tay khác đặt trên cổ hắn kéo hắn vào WC.
Tư thế vô cùng thuần thục tự nhiên, tựa như đã làm vô số lần.
Phương Dung từng ở quân khu cũng coi như có học võ, trước tiên buông bóng bay rồi dùng khuỷu tay đánh mạnh về người phía sau.
Hiển nhiên người nọ có mười phần kinh nghiệm, trực tiếp dùng lòng bàn tay chặn đòn công kích của hắn.
Bóng bay trôi dạt trên không trung, chậm rãi bay xa.
Phương Dung đỡ lấy cánh tay kia, cong lưng bày ra tư thế quăng ngã qua vai, đáng tiếc người nọ sớm đã nhìn ra ý đồ của hắn, bất động thanh sắc tiếp tục hóa giải thế công, hơn nữa còn gia tăng tốc độ túm chặt hắn vào trong WC.
Xung quanh hoang vắng không có cái gì có thể lợi dụng, tâm Phương Dung lạnh đến cực điểm.
Hơn nửa người bị người nọ ép sát vào, chỉ có hai đùi còn khả năng hoạt động, hắn có thể cảm giác được người phía sau lùn hơn hắn, bằng không hắn cũng không bị ép đến mức không thẳng eo nổi.
Lùn hơn hắn?
Phương Dung dường như nghĩ tới cái gì, "Phương Hoa!"
Phương Hoa không nói lời nào, thẳng thắn kéo hắn tới phòng đầu tiên trong WC rồi đóng cửa lại, hơn nữa còn đè hắn lên két nước bồn cầu mới chịu mở miệng nói chuyện.
"Là em." Giọng nói còn mang vẻ ủy khuất, "Em muốn làm anh quá, phải làm sao bây giờ?"
"Muốn thì sao không bình tĩnh nói chuyện, ầm ĩ như thế này để làm gì?" Toàn bộ cơ thể Phương Dung dán trên tường, bị nó ôm cứng trên két nước bồn cầu, đè nặng lên người không cho đi, bây giờ không khí hắn hít vào cũng không thông.
"Em sợ anh không đồng ý." Một bàn tay của Phương Hoa nắm lấy cánh tay hắn, cả người dựa sát vào, hạ thân sưng to đáng sợ, "Em rất khó chịu......"
Nó cọ xát cái đó trên mông Phương Dung, dọa hắn cho rằng nó muốn dùng vũ lực, toàn bộ mông đều run run, "Quần áo còn ở bên ngoài, phải đi nhặt trước."
"Không sao." Phương Hoa khó có khi cự tuyệt hắn, "Anh có thể dùng dị năng nhặt về."
Nó dùng hạ thân đỉnh đỉnh về phía trước, "Thật sự rất khó chịu, em rất muốn."
Đều là đàn ông, tất nhiên là hắn hiểu, Phương Dung nhẫn nại khuyên nó, "Ở chỗ này người đến người đi, trước tiên anh dùng tay giúp em trước, về nhà lại nói được không?"
"Không muốn." Phương Hoa so với hắn còn kích động hơn, "Em muốn ngay hôm nay ngay bây giờ, anh cho em có được không?"
Nó dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện với hắn, Phương Dung nhất thời không chống đỡ nổi.
"Mẹ nó sợ em luôn." Hắn dùng dị năng nhặt quần áo về treo trên móc treo ở cửa phòng WC, "Có mang bao không?"
Không mang thì hắn có cớ để cự tuyệt, dù sao cũng không vệ sinh.
"Có mang." Trên mặt Phương Hoa vui vẻ.
Hiển nhiên nó đã sớm chuẩn bị, không biết ai bày mưu cho nó nữa, mẹ nó người khổ chỉ có Phương Dung hắn.
Tư thế hiện tại của hắn là hai chân mở rộng mặt đối tường, một bàn tay bị Phương Hoa kéo về phía sau, bàn tay còn lại đỡ tường, mông ngồi trên két nước bồn cầu, hai đùi treo lơ lửng chỉ có thể dùng mũi chân miễn cưỡng chạm mặt đất, tư thế này thật đúng là đau khổ.
"Em có thể nhìn mông anh được không? Em muốn nhìn......" Phương Hoa một bên cởi quần hắn một bên nói, ngữ khí nghiêm túc không giống đùa giỡn.
Phương Dung đỏ mặt, cởi cũng bị em cởi rồi, còn hỏi cái rắm á.
Đầu tiên Phương Hoa cởi quần hắn ra, sau đó cởi quần lót, cuối cùng từ trong túi lấy ra một bình nhỏ lắc lắc, "Chủ tiệm nói thoa cái này vào thì khi quan hệ sẽ không đau, anh nhịn chút nha, em thoa cho anh."
"Không cần thoa......" Muốn ** thì trực tiếp ** đi, làm nhiều động tác tra tấn như vậy làm gì?
Hai đùi treo trong không trung mang đến cảm giác khó chịu mất thăng bằng, hơn nữa cảm giác tê rần nhanh chóng áp đảo tâm trí hắn.
"Để em thoa giúp anh, không thoa sẽ đau lắm." Phương Hoa dùng ngón tay trực tiếp ra vào nơi nhạy cảm, một tay khác cẩn thận vặn nắp bình lấy chút thuốc lên tay.
Thuốc thoa này mềm dính như keo, lại lành lạnh, tựa như có tác dụng tiêu sưng giảm đau, khi bôi lên Phương Dung lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.
Nơi đó cho tới bây giờ chưa bị người nào sờ qua, ấy vậy mà bị nó trực tiếp thọc vào, còn thoa thuốc vào bên trong.
Phương Hoa không vội, từng chút từng chút dùng một ngón tay rồi thêm một ngón tay khuếch tán thuốc thoa giúp hắn.
Đoán chừng qua ba bốn phút mới lấy tay ra ngoài, dùng cây gậy nóng nổi của mình thay thế vị trí.
"Em muốn vào." Nó còn nhắc nhở Phương Dung.
"Muốn vào thì vào nhanh đi." Phương Hoa liền đi vào, ngay tức khắc hắn cảm thấy xúc giác không đúng, "Không phải nói có mang bao sao? Mau đi ra."
Phương Hoa không rút ra, hưởng thụ từng chút đâm rút vào mông hắn, động tác của nó vừa nóng nảy vừa dữ dội, một bàn tay của Phương Dung căn bản không giữ thăng bằng nổi, Phương Hoa cũng không nắm mãi không buông tay còn lại của hắn mà thả ra, hắn phải dùng cả hai tay đỡ lấy vách tường mới không ngã xuống đất.
Phương Hoa là Thú Nhân, thân thể cường tráng như trâu như hổ, lần đầu tiên nếm được hương vị sắc dục khó lòng ngăn cản ham muốn, hận không thể làm hắn ba ngày ba đêm.
Phương Dung không chịu nổi, đưa tay muốn sờ cái đuôi của nó, sờ đuôi nó sẽ mềm.
Phương Hoa giống như nhìn ra tâm tư của hắn, giấu cái đuôi ở phía sau, cũng không nói gì mà tập trung đỡ lấy cơ thể hắn đâm rút mãnh liệt.
Thoạt nhìn nó yếu đuối mong manh nhưng sức bền lớn đến dọa người, Phương Dung cho rằng nó đã thoả mãn rồi nhưng trên thực tế nó chỉ mới làm nóng người mà thôi.
Làm đến mức chân Phương Dung không trụ được nữa, tư thế này thật sự quá mỏi, hai chân tách ra cọ xát vào vách tường khiến đầu gối hắn đau vô cùng, mông cũng đau đến lợi hại.
"Từ từ đã, chúng ta đổi tư thế đi, tư thế này mệt chết." Phương Hoa còn chưa mệt, ngược lại đã khiến hắn mệt chết.
"Không được, anh sẽ đánh em." Nó mơ hồ cầu xin nói, "Về nhà rồi đánh được không ạ?"
Phương Dung trừng nó một cái, "Em xem bây giờ anh còn sức à? Nhanh lên, bằng không không cho làm nữa."
Hắn kẹp chặt mông, quan hệ xác thịt là chuyện của hai người, nếu hắn không muốn thì dù Phương Hoa có đánh chết hắn cũng không làm tiếp được.
"Không cần kẹp chặt như vậy, sắp bị anh kẹp ra nước tiểu rồi." Phương Hoa rút ra, xoay người hắn lại mặt đối mặt, tư thế này càng thêm xấu hổ, rốt cuộc nó muốn làm gì?
Nên đánh nó một trận đúng không?
Thân là lần đầu tiên, Phương Dung cũng rối rắm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng mắt hơn một phút có thừa, vẫn là Phương Hoa chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, nhắm mắt hôn môi hắn, thấy hắn không từ chối càng dùng sức hôn.
"Anh mở miệng ra, trong phim nói hôn phải dùng lưỡi mới thoải mái." Phương Hoa một lần nữa nâng hai chân hắn lên, đâm vào.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Phương Dung xoay mặt đi, lần đầu tiên mà đã có khẩu vị nặng, về sau còn lợi hại cỡ nào?
Phương Hoa có chút thất vọng nhưng nó cũng không cưỡng cầu, tự mình thay đổi tư thế tiếp tục đâm vào rút ra, ngày thường đều phải lén lút giở trò đồi bại còn hôm nay nó trực tiếp giáp mặt thân mật gần gũi, nhất định phải ăn cho đủ, dù sao sau khi về nhà cũng bị đánh.
Nó luôn hôn mãi một chỗ khiến cổ Phương Dung bị sưng tấy.
Phương Dung đẩy nó, "Đổi chỗ hôn đi."
Tất nhiên hắn luôn nghe thấy đủ loại âm thanh xấu hổ lúc ngủ, bây giờ còn không bằng giả bộ ngủ nữa, nhưng với cái tư thế xấu hổ này hắn không có biện pháp giả bộ ngủ.
"Đừng nhúc nhích, hình như bên ngoài có người." Phương Dung ngừng thở, kẹp chặt eo nó không dám lộn xộn.
Ở trong WC nhấp nhô gì đó vốn dĩ đã đủ mắc cỡ rồi, giờ mà có người ở bên ngoài nghe được thì không phải muốn hắn thăng thiên sao?
Phương Hoa đã đến cực khoái, căn bản không khống chế được, "Nó không nghe lời, làm sao bây giờ?"
Có lẽ do đỉnh đến chỗ sâu bên trong, giọng nó có chút khàn khàn lại cách cực gần, hơi nóng thổi vào tai Phương Dung ngứa ngáy khác thường.
"Nhịn một chút sẽ chết hả." Phương Dung không dám lớn tiếng, bộ dáng hai người giống như yêu đương vụng trộm bị ông chồng số khổ bắt tại trận vậy.
"Nhịn một chút." Phương Hoa ra dáng ra hình vỗ vỗ vai hắn, tựa như đang an ủi hắn.
"Ừm." Sau cùng Phương Dung cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ tới Phương Hoa có nhiều sức lực như vậy, trâu bò không chịu nổi, không chú ý đã làm một giờ 40 phút.
Không khoa học.
Người bình thường trụ được ba mươi bốn mươi phút đã vip lắm rồi.
Cùng lắm chỉ hơn một giờ mà thôi.
Vậy mà tên nhóc này kiên quyết chơi tới một giờ bốn mươi phút hơn, lúc này vẫn chưa bắn, nhìn dáng vẻ còn phải hăng say hơn mười phút nữa mới kết thúc.
Hơn mười phút sau......
"Không phải em nói sắp xong rồi sao?" Phương Dung lúc này thật sự chịu không nổi nữa, hắn bị treo ở không trung, tay chân không chạm đất, điểm tựa duy nhất chính là nơi tư mật đang bị Phương Hoa đâm rút liên tục.
Phương Hoa ra sức đỉnh vào nơi sâu nhất, đâm thêm bảy tám lần nữa, từ két nước bồn cầu làm tới trên bồn cầu, lại từ trên bồn cầu đỉnh đến két nước.
Bởi vì đau nên hắn không ngừng tránh, càng lui về sau Phương Hoa càng hăng, một phòng WC nho nhỏ đều bị hai người quậy tới quậy lui.
Giá treo quần áo thiếu chút nữa bị hắn bẻ gãy, đau quá sức chịu đựng, chạy mấy ngàn mét cũng không mệt nhọc như vậy.
Mấu chốt chính là phía sau vừa nóng vừa rát, không chỉ nơi bị Phương Hoa đâm đau mà cổ cũng bị nó cắn lung tung, cảm giác tê rần chết lặng cực điểm, trận này làm xong ít nhất phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một tháng.
Cảm giác cứ như mới đi cắt trĩ đã bị đưa sang khoa giải phẫu giày xéo, tràn đầy bi thương.
"Lần này thật sự xong mà." Phương Hoa vẫn còn sức, liên tục thực hiện loại vận động tiêu tốn thể lực cao lâu như vậy nó cũng có chút ăn không tiêu, hô hấp hơi loạn.
Đương nhiên chỉ là hơi mệt thôi, nó chính là kiểu dãi nắng dầm mưa ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ cũng không thành vấn đề, mới qua mấy tiếng đồng hồ nhằm nhò gì?
"Tốt nhất không được gạt anh." Bị lừa một lần, Phương Dung quyết định hỏi thời gian, "Còn mấy phút nữa?"
"Mấy phút?" Phương Hoa cảm thấy thời gian không thể tính như vậy, "Không phải mấy giờ sao?"
"Rút ra cho anh!" Phương Dung đẩy nó, "Thêm mấy giờ nữa thì anh chết thật đấy."
Hắn không muốn, điều kiện môi trường và mọi thứ đều quá kém, nếu như được nằm trên giường thoải mái tận hưởng cộng thêm Phương Hoa có kỹ thuật chuyên nghiệp thì chơi mấy canh giờ đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện thực đang nói hắn có nguy cơ chết vì dâm dục đó.
"Ra nhanh lên." Hắn kích động bắt đầu sử dụng sức lực yếu ớt, phía sau đột nhiên kẹp chặt lấy Phương Hoa.
Phương Hoa kêu lên một tiếng liền bắn ra.
Vốn dĩ có thể kiên trì mấy giờ, nhưng không được rồi.
Nó có chút oán niệm, không phải chủ tiệm nói càng lâu càng tốt sao?
Tại sao Phương Dung không giống như lời ổng nói?
Phương Dung thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cũng bắn rồi.
Thật sự thiếu chút nữa muốn cái mạng già của hắn, hoàn toàn không có chuẩn bị liền lâm trận, còn làm lâu như vậy.
"Bắn rồi còn không rút ra?"
Phương Hoa không muốn, chôn trong cơ thể hắn nũng nịu.
Phía sau là một nơi dễ rút dây động rừng, Phương Dung bực tức đá nó ra, vừa dùng sức thì mông không tự chủ được co rút một trận.
Phương Hoa kêu lên một tiếng, vẻ mặt đưa đám, "Bị anh kẹp chặt, chảy nước tiểu rồi."
Quả nhiên có một dòng nước nóng hổi theo chỗ kết hợp chảy vào cơ thể hắn, Phương Dung mắng to, "Em cái tên chết tiệt này, còn là con nít ba tuổi sao?"
Hắn kẹp chặt mông để hỗn hợp khó tả kia không chảy ra, "Mau ôm anh đến bồn cầu."
Phương Hoa ngoan ngoãn bế hắn lên, xả lũ xong mới rút gậy th*t ra đặt người lên bồn cầu.
Hai người vừa tách ra lập tức có một cổ chất lỏng chảy ra.
Hồng, trắng, vàng, đủ loại màu sắc trộn lẫn thoạt nhìn ghê tởm đến cực điểm.
"Xoay người qua chỗ khác, tự anh biết xử lý." Phương Dung lao lực rút khăn giấy lau sạch cơ thể, tứ chi mềm nhũn, tay còn bị rút gân, động tác rửa mông cũng trở nên gian nan vô cùng, còn phải chú ý đến Phương Hoa đứng bên cạnh, đợi hắn xử lý sạch sẽ xong cõng hắn trở về.
Phương Dung không từ chối nhưng hắn không yên tâm, "Đưa bộ quần áo kia đây, anh có cảm giác hình như chảy máu rồi."