Cá tuyết có thân hình yếu ớt, kích thước mỗi con rất nhỏ, số lượng đông đảo thêm việc hắn cũng không vội, vô số xác cá bị hắn chặt đứt không ít, hắn từ tốn chặt tới chặt lui, cá tuyết dùng để luyện tập đều được hắn treo lên không trung.
“Ngoan ngoãn đứng qua một bên đi, cá tuyết bị em làm rớt hết rồi.” Vốn dĩ hắn treo từng dây cá tuyết thẳng hàng ngăn nấp, vì để thuận tiện lau dọn nên mỗi dây đều buộc tương đối lỏng lẻo, cú ngã của Phương Hoa khiến dây treo cá rơi lộn xộn hết.
“Xem ra chỉ có thể cắt bớt.” Cá tuyết năm đồng một cân, tổng cộng tiêu hết ba cân mười lăm đồng tiền, hắn định bụng sau khi luyện tập sẽ tận dụng làm món gì đó, bây giờ hoàn toàn nát bét.
Tư thế này của Phương Hoa thật đúng là khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, nó bị dây cá vướng lại treo trên không trung, quần áo bị lột hơn phân nửa, da thịt trắng nõn đều lộ ra ngoài, từng sợi dây mảnh siết lên làn da ửng đỏ, thịt bị dồn ép giống một cái bánh tét.
Không thể không nói tên nhóc này được trời xanh ưu ái, không chỉ xinh đẹp mà dáng người cũng hoàn mỹ.
Phương Dung không vội vã thả nó xuống ngay mà ngược lại cố ý tát một cái vào mông nó, khởi binh vấn tội.
“Hôm nay giáo viên gọi điện thoại về nhà, nói em trốn học, sao lại thế?” Trên thực tế không có cuộc gọi nào hết, nhưng dù sao cũng phải tìm cái cớ vì chính mình chứ.
Phương Hoa lắp bắp nói không nên lời.
“Xem ra thật sự trốn học.” Phương Dung lại đánh một cái, “Tuổi còn trẻ đã học thói xấu rồi, học hành cũng không nghiêm túc.”
Phương Hoa không giải thích, chỉ là khuôn mặt nhỏ hơi hồng, không biết bị trói hay bị hắn đét mông mà đỏ bừng.
“Em nói thật đi, tại sao lại trốn học, nói ra thì anh không đánh nữa.”
Phương Hoa không nói.
Không nói Phương Dung càng đánh, thú thật hắn cũng tò mò, ở trên mạng nói luyên thuyên đủ chuyện mà tại sao trước mặt hắn lại không dám nói.
Giải thích một câu sẽ chết à?
Chẳng lẽ giữa hai người thật sự có khoảng cách?
Phương Hoa không muốn nói với hắn nhưng lại tự nguyện nói với Đọc Tâm, cảm giác rất là đậu má.
Ngay cả một người ngoài hắn cũng không bằng?
“Nói hay không?” Hắn dùng thêm sức, liên tiếp mấy dấu bàn tay in đỏ trên mông Phương Hoa nhưng nó tuyệt nhiên không hé răng.
“Khi còn nhỏ em không như thế, trưởng thành rồi thì không cần anh nữa đúng không!” Dùng vũ lực không thành đành phải đánh bài tình cảm.
Phương Hoa quả nhiên trúng chiêu, giật giật thân mình kết quả càng bị trói chặt, “Không phải trốn học, là giáo viên cho phép.”
“Gạt ai.” Chỉ số thông minh của em khiến anh cảm lạnh cỡ nào em không biết sao?
“Thật mà.” Phương Hoa nóng nảy, vừa động đậy liền cắt đứt toàn bộ dây cá trói trên người, bởi vì dùng sức quá lớn khiến cả người phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn.
“……”
“Đứng lên rồi nói, anh không có giá như vậy.”
Phương Hoa nắm tay áo hắn dùng lực đứng lên, hình như thật sự động đến xương cốt, đầu gối có hơi mềm.
“Em không lừa anh mà.” Nó nói.
Chuyện này Phương Dung đã sớm biết, hắn thở dài đỡ Phương Hoa ngồi lên giường sau đó xốc ống quần lên để mình bôi thuốc.
Hai đầu gối đều đỏ, một bên chảy máu, nếu vải cọ xát sẽ đau nên hắn rộng lượng một hôm cho phép Phương Hoa ở trần, đương nhiên phải mặc quần lót.
Nói đến quần lót hắn liền nhớ tới Phương Hoa không bao giờ mặc quần lót, nhịn không được lại giáo dục một phen, “Em nhìn xem thời buổi này có ai không mặc quần lót không, tại sao em không thích mặc chứ?”
Còn khoét một cái lỗ trên quần lót, Phương Hoa mười phần ủy khuất, cọ tới cọ lui mới tròng quần lót vào.
Vừa mặc xong đã bị Phương Dung tát một cái, “Quần lót phải mặc cho đúng chiều.”
Khó trách đứa nhóc này không thích mặc quần lót, quần lót nam phía trước đều có một bộ phận nhô ra hình đầu đạn hoặc là có cái túi nhỏ, có thể thoải mái nhét chim vào, nó lại cắt đầu đạn thành cái lỗ nhét đuôi vào hoặc trực tiếp nhét đuôi vào trong túi nhỏ, ngược hướng ngược chiều như vậy có thể không khó chịu sao?
Quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Mấu chốt chính là vết cắt còn xiêu xiêu vẹo vẹo, lấy đi giặt cũng ngại nhìn thẳng, quần lót nhà ai mà cái nào cũng khoét một lỗ?
Thường ngày nó không thích mặc quần lót, nếu có mặc thì cũng chỉ mặc đối phó, hơn nữa trước kia giặt giũ đều sử dụng máy giặt, nhìn cũng không nhìn đã ném vào máy, bây giờ mọi thứ đều do Phương Hoa phụ trách, nếu không phải hôm nay nó mặc quần lót trước mặt hắn thì có khi đến mùa quýt năm sau hắn cũng không biết đặc sản quần lót khoét lỗ là của nhóc này.
Quần lót của đàn ông thường là quần tứ giác, không nhìn đằng trước thì không khác gì quần lót của nữ giới, bình thường hắn ngại nhìn chằm chằm phần hạ bộ của người khác, còn bây giờ á hả, thiếu chút nữa đã ** nhau thì nhìn một cái có làm sao.
Nó thường khoét lỗ ở phía sau quần lót, có lẽ nó phát hiện không mặc như vậy không tiện nên ra tay khoét thêm vài cái lỗ đằng trước nữa, đủ đảm bảo mặc kiểu gì cũng tiện.
Phương Hoa một ngày thay đồ hai ba lần, nhìn mãi cũng quen, mặt không đổi sắc cởi quần lót ra.
“Muốn làm gì thì làm đi.” Suy xét đến việc nó cắt cũng đã cắt, bây giờ có nói cái gì cũng muộn, hơn nữa cái đuôi kia đúng là một vấn đề nan giải, suốt ngày bị nhét trong quần, buổi tối về nhà vẫn nên thả rông.
Do mỗi ngày đều chết dí trong quần nên phần đuôi không được giãn cơ, lông cũng muốn héo, vốn dĩ màu sắc ban đầu là màu trắng ngả vàng nhưng giờ thì giống như đoá hoa khô héo, ngả hẳn sang màu vàng khè.
Chuyện này chắc không khác gì với sự chuyển màu của tóc lắm, phải bảo dưỡng tốt, nếu tóc mỗi ngày bị nhét vào quần áo cũng không thoải mái nổi, Phương Dung quyết định thay nó xử lý một phen.
Hắn kéo Phương Hoa đến toilet, lấy ghế cho nó ngồi, miễn cho đầu gối dính nước.
Sau đó múc một xô nước tắm đuôi cho nó, quá trình này không hề thuận lợi, Phương Hoa dường như không thích ứng kịp, cứ thích dùng đuôi cuốn lấy cổ tay hắn, người thì thành thật đoan chính ngồi còn cái đuôi thì nghịch ngợm ra trò, một chốc như vậy một lát như kia.
Mới nhấn đuôi vào nước đã nghịch nước văng tung tóe.
“Làm sao vậy?” Phương Dung thiếu chút nữa giữ không nổi.
“Nước hơi lạnh.”
Nước lạnh có liên quan gì đến việc em đỏ mặt không?
Phương Dung cho thêm chút nước ấm, thử độ ấm rồi mới tiếp tục, ai ngờ đâu cái đuôi kia còn phấn khích hơn.
“Lại làm sao?”
“Hơi nóng.”
“Má.” Phương Dung vung tay, “Không hầu hạ nữa, tật xấu đâu ra mà nhiều vậy.”
Phương Hoa vội giữ chặt tay hắn, “Không nóng không nóng, anh tiếp tục đi.”
“Thật?”
“Dạ.”
Phương Dung hoài nghi nhìn nó, ngồi xổm xuống tiếp tục tắm phần đuôi.
Thân là một loài động vật họ mèo, cái đuôi đương nhiên có thể điều khiển được, ví như điều chỉnh phương hướng hay đại loại vậy, đuôi của Phương Hoa mỗi ngày đều ở trong quần không được hoạt động, khó trách luôn trong tình trạng ể oải thiếu sức sống.
Dầu gội được thoa đều, Phương Hoa lại không tự chủ được dùng đuôi cuốn lấy cổ tay hắn, hơn nữa càng cuốn càng chặt, Phương Dung đánh một cái lên lưng nó, “Thả lỏng, không phải lấy mạng em.”
Hắn chú ý tới đuôi của Phương Hoa quả thật rất mẫn cảm, cứ như một bộ phận quan trọng liên quan tới sức sống, sờ một cái liền mềm, cơ thể mềm mại đổ gục tự động hiến dâng thân mình.
Hơn nữa còn thích lộ bụng, nghe nói đây là tư thế động vật thần phục chủ nhân, xem ra đứa nhóc này sớm đã thần phục hắn.
Cái đuôi dính nước lập tức rút nhỏ một vòng, thoạt nhìn nhỏ gầy mềm yếu, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, khiến tay hắn hằn vết đỏ.
Tựa như bản thân nó, rõ ràng gầy như vậy, thoạt nhìn yếu đuối như vậy, cố tình trong thân thể lại che giấu lực lượng khủng bố, không cẩn thận sẽ bị nhầm là giống cái.
Đương nhiên lí do chung vẫn là loài người không có giác quan mẫn cảm, ở quân khu Phương Dung đã chú ý tới, những Thú Nhân khác đều vô cùng tôn kính nó, có lẽ cảm nhận được trong thân thể nó có năng lực khủng bố, tự nhận nó là cường giả, từ tận đáy lòng thuần phục.
Khi Đại Thánh đối chiến với nó cũng là bất đắc dĩ, cưỡi lên lưng cọp khó lòng leo xuống toàn thây.
Những người khác miễn cưỡng cũng xem như lợi hại, ví như các đại thần trong Lôi Đài Vô Thượng đều có cái nhìn không giống nhau về nó.
Rốt cuộc tại sao vừa đến trước mặt hắn thì héo?
Nói đơn giản, ra đường là cá mập về nhà là cá con, trước mặt người khác là hổ trước mặt hắn là mèo, còn là loại muốn được an ủi muốn được vuốt ve âu yếm.
Cái đuôi bỏ vào chậu nước khiến lông nổi lềnh bềnh, thoạt nhìn rất đẹp mắt, khi lấy ra lại cuộn thành một đoàn nhỏ xíu cỡ bằng ba ngón tay.
Tắm một nửa đột nhiên Phương Hoa ồn ào muốn đi WC, Phương Dung đỡ nó đến bồn cầu đi nặng, tốc độ cũng mau, nhưng mà mùi thì hơi lạ.
Phương Dung tận lực bóp mũi, thúc giục nó nhanh lên.
“Vâng vâng.” Phương Hoa vâng lời, không vội dội nước mà ngược lại cúi đầu ngửi thử, sau đó bị mùi của chính mình làm cháng váng.
Phương Dung quăng một cái tát tới, “Em là cún sao? Thối muốn chết còn ngửi.”
Phương Hoa cũng không thèm để ý, chậm rì rì lau mông mặc quần.
Mùi thật sự quá nồng, Phương Dung phải tốc chiến tốc thắng, kì cọ nhanh gấp ba lần, cho đến khi bọt xà phòng trên đuôi sạch sẽ mới lấy khăn lông lau khô đuôi, sau đó vắt khô khăn treo trên mép giường.
Toàn bộ quá trình Phương Hoa mềm như bùn, thỉnh thoảng vẫy vẫy cái đuôi, cuộn thành vòng tròn xong lại duỗi ra, lặp đi lặp lại mấy lần tựa như ủy khuất lắm, cứ như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng bị ức hiếp.
“Tủi thân cái gì.” Nhìn vẻ mặt nó Phương Dung lại tát thêm một cái, “Người nên giận không phải là anh sao?”
Tên nhóc này còn rụng lông, hại hắn một miệng đầy lông.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa là Thất Tịch, em muốn quà gì?” Thất Tịch cũng coi như là Lễ Tình Nhân, mọi năm hắn không tặng quà cho người khác bởi lẽ hắn không muốn cố gắng duy trì mối quan hệ nhưng năm nay hắn cũng phải sành điệu hơn.
“Dạ?” Phương Hoa sửng sốt một chút, nó được thả ra đã hơn một năm, liều mạng theo đuổi sự nghiệp nên nào hiểu được Thất Tịch là gì, “Thất Tịch là cái gì ạ?”
“Sao nói nhảm nhiều vậy.” Phương Dung có chút ngượng ngùng, “Muốn cái gì thì nói, không muốn thì thôi.”
“Muốn.”
“Muốn cái gì?”
“Kẹo que vị sữa bò.”
“……” Yêu cầu thấp quá đáng, hoài bão đâu? Uớc mơ đâu?
“Đổi cái khác, có thể muốn thứ gì lớn hơn.”
“Muốn một cái áo mới thật lớn, màu hồng phấn.”
“Em là thiếu nữ à?” Còn muốn một cái thật to, “Đổi cái khác.”
“Vậy……” Phương Hoa cẩn thận ngẫm nghĩ, “Muốn một xấp quần lót khoét lỗ.”
“……” Không phải anh vừa mới mua quần lót mới sao? “Đổi đi.”
Cái này không được cái kia không được, Phương Hoa thật sự không nghĩ ra, đột nhiên nhớ tới một thứ đã từng thấy trên mạng có thể làm quần áo biến mất.
Chính là cái loại “thú vui” độc đáo, một chiếc khăn tắm ngâm nước nóng sẽ khiến quần áo in trên đó tự động biến mất, cái sót lại chính là cơ thể trần truồng của nhân vật được in trên khăn tắm, còn được in theo yêu cầu, nếu Phương Dung cũng……
“Nghĩ cái gì? Cười đáng khinh quá.”
Phương Hoa mở quang não, tìm được kiểu khăn tắm đó, “Em có thể muốn cái này không?”
Khăn tắm có hình in là mỹ nhân thời cổ đại, mỗi người đều xinh đẹp khí chất, phía dưới còn có hướng dẫn sử dụng.
Phương Dung kéo xuống nhìn một chút, cái khăn tắm này rất sáng tạo, một khi đụng phải nước ấm sẽ tự động bốc hơi quần áo, chính là cái loại cởi sạch sành sanh.
Đàn ông mà, nhiều ít có ý tứ đó, dù sao ý dâm một chút cũng không xa lạ, Phương Dung suy xét một chút liền đáp ứng, “Vậy cái này đi.”
“Thật ạ?” Phương Hoa trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh hỉ, “Thật sự mua cho em ạ?”
“Ừm.” Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, tốn hai mươi ba mươi đồng mà thôi, có thể mua một món quà khiến nó vui vẻ.
“Thật ra em chỉ muốn anh, cái này có thể tặng liền á.”
“……” Phương Dung lập tức đỏ mặt, “Mơ đẹp nhỉ.”
Tuy hắn cự tuyệt nhưng vẫn đặt việc này trong lòng, nếu thật sự tìm không thấy món quà này thì chỉ có nước làm vậy.
Tặng quà quả thật là một chuyện rất phiền toái, cái này không thể đưa cái kia không thể tặng, trên cơ bản tặng những thứ hữu dụng hằng ngày đều không ổn, tặng cái khác lại vô dụng, Phương Dung càng âu sầu.
Hắn là người thực tế, bảo hắn mua chocolate cứ cảm thấy lãng phí, đồ quý mà không hữu dụng, mua làm gì?
Ăn mấy ngụm là xong, rõ khổ.
Ban đầu hắn định tặng dầu gội sữa tắm, như vậy hai người đều có thể dùng, còn có thể dùng thật lâu, nhưng nghĩ lại thì ai lại tặng quà Thất Tịch như thế bao giờ?
Có lẽ do gần đây huấn luyện nhiều, ban ngày hay buổi tối đều vất vả, đế giày của Phương Hoa bị mài mòn rất lớn, tặng một đôi giày còn thực tế hơn.
Tra trên mạng thì hắn phát hiện không thể tặng giày, vì nó có ý nghĩa là muốn đối phương rời đi, ngoài ra còn không được tặng dù, tặng dù sẽ ly tán.
Khó khăn chồng chất, cái này không thể tặng cái kia cũng không thể tặng.
Chẳng lẽ thật sự muốn hắn trao thân?
Ngẫm lại rất ngượng ngùng được chưa?
Thật sự ngoại trừ dầu gội sữa tắm, hắn còn có thể tặng cái gì?
Chẳng lẽ thật sự tặng một xấp quần lót khoét lỗ?
Phương Dung cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc Phương Hoa muốn cái gì?
Yêu cầu của Phương Hoa rất đơn giản, từ đầu đến chân cũng chỉ có quần áo giày dép, dầu gội sữa tắm, hiện tại phát hiện lông ở đuôi hay rối nên mọi ngày phải chải gọn gàng, nếu không thì tặng một chiếc lược đi?
Để nó chải lông mỗi ngày.
Tặng lược thì phần lễ quá không đàng hoàng, dù sao cũng là tiết Thất Tịch, không tốn mấy trăm đồng không ra tay.
Tặng hoa tươi gì đó tuyệt đối không làm, thanh thiếu niên ham chơi đủ thứ, vừa không thực dụng vừa không sống lâu, mới mấy ngày đã khô héo còn không bảo vệ môi trường.
Chủ yếu chính là giá mắc!
Phương Dung tuyệt đối không tặng hoa hay tặng chocolate.
Nếu không thì mua một bộ quần áo?
Phương Hoa hình như không đặc biệt thích bộ nào, chỉ cần nhất định phải rộng thùng thình còn lại không quan trọng, nó sợ nhất là loại bó sát khiến cả người khó chịu, đây cũng là lí do nó không muốn mặc quần lót.
Dựa theo ý nó không mặc quần áo là tốt nhất, trạng thái thoải mái nhất chính là mỗi ngày đều thoát y.
Loại trang phục nó thích nhất đại khái là váy, nhưng một giống đực không biết ăn nói như nó sẽ nhận đủ ánh mắt và sự chỉ trỏ của người khác, Phương Hoa là đàn ông, sao có thể để người khác nói ra nói vào.
Tính tới tính lui, thôi thì trước tiên thỏa mãn nguyện vọng của nó vậy, tiết Thất Tịch không đặt nặng vấn đề quà cáp sang hèn đắt rẻ, hợp ý là vui nhất, mà điều khiến Phương Hoa vừa ý nhất chính là……
Hắn mở quang não tìm loại khăn tắm nước nóng, liên hệ chủ tiệm thương lượng in hình.
Chủ tiệm bảo hắn download một phần mềm để thử nghiệm.
Sử dụng máy quét để trải nghiệm, tốt nhất nên quét đa dạng tư thế, cuối cùng chọn cái đẹp nhất rồi nhấn xác nhận hình ảnh.
Phương Dung nhìn một chút, phần mềm công năng rất toàn diện, một mô hình nam nhân bày ra đủ loại tư thế có trước có sau, gợi cảm câu dẫn.
Vì để thuận tiện cho người mua bắt chước, khi chụp ảnh bắt buộc phải tạo dáng, bởi vì là mô hình thực tế ảo nên quần áo cũng là loại mô phỏng, trước tiên chụp cho đẹp rồi gắn quần áo mô phỏng vào, hắn loã thể sẽ kết hợp với quần áo mô phỏng đó.
Tư thế tạo kiểu vô cùng đa dạng, điểm chung là cái nào cũng mắc cỡ, có hai chân mở rộng, có dẩu mông cong eo, còn có vuốt ve cơ thể.
Nhìn thôi cũng xấu hổ, ai dám tạo dáng mà chụp.
Phương Dung chọn mãi, cuối cùng chọn cái tư thế không quá thô bạo trực tiếp, là dáng vẻ ngồi trên ghế, đôi tay đặt trên đầu gối, thoạt nhìn rất có khí thế.
Đêm xuống, hắn xách theo cái ghế đi ra ngoài, ngồi trong toilet cởi quần áo.
Nói là máy chiếu không bằng nói là máy quét, màn hình ảo có một cái camera nhắm ngay thân thể hắn rà quét tới lui, hắn cố gắng giữ nguyên trạng thái.
Bên cạnh là nam nhân mô phỏng dáng vẻ với vẻ mặt tươi cười tự tin, Phương Dung tận lực bắt chước để mình cũng có vẻ tự tin.
Sự thật là nhìn khung cảnh chỗ hắn vui không nổi, nhưng không sao, chỉ cần mình ráng vui thì không ai cản được hết, kết quả khuôn mặt trong ảnh chụp xuất hiện đủ mọi cảm xúc khó tả.
“Má, cái phần mềm gì đâu, chụp mình xấu quá.” Phương Dung bực tức, hùng hổ tắt quang não mặc quần áo vào, “Mình cũng không đến nổi tệ mà chụp ra mắt xéo môi lệch, không chụp không mua nữa.”
Phần khó nhằn lại đến, chọn quà thật sự quá khó, hắn chọn không ra.
Phương Dung thở dài, lại cởi quần áo ra, “Thôi, nhẫn nhịn một chút là được.”
Cái này miễn cưỡng có thể xem như tình yêu đậm sâu khó lòng chia cắt, tình thú mênh mông, chứng tỏ hắn với máy quét chưa tới mức ghét nhau như chó với mèo.
Chụp thì chụp đi, tuy nhiên nếu chụp phía trước thì cần xử lý một chút, phía dưới người mẫu nam trơn bóng nhẵn nhụi còn hắn thì có một nhúm lông, nhìn có vẻ thiếu chuyên nghiệp.
Phương Dung dùng dị năng khống chế lưỡi dao xuyên qua khe cửa tiến vào phòng, bởi vì gần đây thường xuyên luyện tập dị năng nên khá lưu loát.
Hắn thường luyện tập di chuyển đồ vật linh tinh hay các vật dụng nhỏ nên chuẩn bị rất nhiều.
Ngày thường đều dùng dị năng, độ chính xác thuộc mức tương đối, bây giờ đột nhiên tự mình động thủ, một khi không cẩn thận sẽ cắt phải da thịt, làn da phía dưới yếu ớt lập tức chảy máu.
Mệt quá trời quá đất, tất cả chỉ vì một tấm ảnh.
Trong lòng Phương Dung một trăm phần trăm không muốn, tuy nhiên vẫn chịu đựng cạo sạch lông, thoạt nhìn sạch sẽ hơn nhiều.
Cơ thể hắn cũng đạt chuẩn, chụp lên cũng coi như ra dáng ra hình.
Tư thế hắn mô phỏng chính là một người đàn ông ngồi trên ghế mở rộng hai chân, eo cong lên, trước ngực nhìn không sót thứ gì, phong cảnh giữa hai chân cũng như ẩn như hiện, ở hơn ăn tiền chính là biểu tình, phải thật thỏa mãn thật gợi cảm.
Trong lúc chụp ảnh hắn luôn cử động nên camera không bắt được khuôn mặt, nếu bắt được cũng là vẻ mặt căng cứng không tự nhiên, áp lên người quá khó coi, thành ra cái tư thế này chụp mãi không xong.
Chụp liên tiếp mười mấy tấm rốt cuộc có một tấm nhìn tạm ổn, với hắn mà nói chính là sự cổ vũ to lớn, chụp thêm cũng không ưng ý tấm nào, cuối cùng quyết định chọn tấm này.
Đằng sau còn có vài tư thế, hắn thử một chút nhưng cảm giác không đúng lắm, mấy cái tư thế này không phải ám chỉ cho Phương Hoa hắn muốn ấy ấy sao?
Quá ngượng ngùng.
Có vẻ hắn thực sự phải bỏ qua vụ quà cáp rồi.
Không được không được, đã đồng ý thì phải giữ lời, không thể giống như ý nguyện của nó thì miễn cưỡng cũng phải có ‘tiểu kinh hỉ’.
Nhưng rốt cuộc phải tặng cái gì mới được?
Vì chuyện này hắn tự hỏi bản thân hai ngày, đến cả chủ tiệm cũng thúc giục hắn, chỉ còn hai ngày nữa là đến Thất Tịch, ngày lành không thể bỏ lỡ.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, tùy tiện chụp một tấm ảnh gửi qua, để chủ tiệm in hình đóng gói gửi sản phẩm sang.
Ngày Thất Tịch đã tới, bởi vì chờ mong nên cả ngày Phương Hoa luôn đứng ngồi không yên, kích động ngủ không yên, làm cái gì cũng không dễ chịu, đến cả khoá huấn luyện cũng không có hứng tham gia. Nó nói với giáo viên phải đi huấn luyện, nói với huấn luyện viên phải đi học, thành công tránh thoát hai người, sau đó về nhà nói với Phương Dung ngày Thất Tịch được nghỉ.
Phương Dung đã lâu không đi học, nhớ mang máng hình như ngày Thất Tịch sẽ được nghỉ, dù sao học sinh cũng phải thả lỏng tinh thần mà, đãi ngộ siêu tốt, cộng thêm Phương Hoa trái dối phải gạt nên hắn không hỏi thêm.
Hắn không lấy quà ra sớm, một hai phải chờ tới buổi tối khiến Phương Hoa chờ sốt ruột mới lấy quà ra.
Chủ tiệm biết hắn muốn tặng quà cho người yêu bèn đóng gói vô cùng cao cấp vô cùng có tâm, thắt nơ con bướm tận ba lớp.
Tổng cộng hắn mua hai món quà, một món to một món nhỏ, Phương Hoa quyết định mở món quà nhỏ trước.
Quả nhiên giống với tưởng tượng của nó, chính là khăn tắm nước nóng, mặt trên là hình Phương Dung mặc quân trang khí phái xuất chúng, có một phen phong vị khác hẳn ngày thường.
Không thể không nói loại khăn tắm này vô cùng hợp ý nó, bởi lẽ hình ảnh trên khăn cùng với người thật rất giống nhau, cầm trên tay yêu thích không rời.
Mặc quân trang đã đẹp như vậy, cởi quần áo càng……
Mới nghĩ thôi đã chảy máu mũi.
Phương Dung ở trong lòng nó vẫn luôn là người đẹp nhất, chẳng qua Phương Dung không biết mà thôi.
Nó gấp không chờ nổi muốn cầm khăn tắm đến toilet trải nghiệm nhưng Phương Dung không cho, một hai phải bắt nó mở món quà còn lại ra xem mới thả nó đi.
Một món quà khác không cần phải nói chính là quần áo, cố ý dựa theo sở thích của nó để mua, đảm bảo tiêu chuẩn rộng thùng thình, tuyệt đối không có cảm giác trói buộc.
Hơn nữa trên mông có một cái lỗ, cái này mới là mấu chốt, đây là kiểu quần áo chuyên dành cho Thú Nhân.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát đạt, tư tưởng mọi người cũng thoát hơn nhiều, nhìn thấy Thú Nhân cũng không kinh ngạc.
Quả thật bình thường ra cửa ngẫu nhiên sẽ đụng mặt vài Thú Nhân, dù sao bọn họ cũng quá đặc biệt, người nào người nấy cao như ngọn núi, liếc mắt một cái là có thể phân biệt.
Trên màn ảnh hay phim truyền hình cũng sẽ xuất hiện một ít diễn viên Thú Nhân, họ có rất nhiều fans.
Tóm lại đây là một xã hội hài hòa, mọi người ở chung cũng hài hòa.
So sánh với quần áo, hiển nhiên Phương Hoa càng thích khăn tắm hơn, tùy tiện qua loa vài câu rồi lập tức ôm chậu rửa mặt chạy vào toilet, “Em đi tắm rửa.”
Ngày thường lười biếng bỗng nhiên hưng phấn bừng bừng chủ động đi tắm, nguyên do trong đó khỏi nghĩ cũng biết.
“Đi đi.” Phương Dung vẫy vẫy tay, một chút cũng không thèm để ý.
Phương Hoa tung ta tung tăng chạy đến toilet, chuyện thứ nhất chính là nhanh chóng mở nước nóng khiến khăn tắm ướt nhẹp, khăn tắm chịu sức nóng quả nhiên dần dần phai màu, Phương Dung loã thể cũng dần dần hiển lộ.
Cổ, ngực, eo, bụng, phía dưới là……
Là…… Đùi cùng cẳng chân.
Bé chim đâu?
Nơi tư mật – chỗ cần che vô cùng kín mít, một chút cũng không nhìn ra.
Phốc, Phương Hoa thổ huyết, thiếu chút nữa té xỉu trong WC.
Bị hố rất thảm.