Edit: Kỳ Vân
Nếu bây giờ bang chủ còn không ra mặt nói chuyện, nhóm trưởng lão của một bang là bọn họ đây rất có khả năng sẽ bị hạ gục trong chớp mắt.
Cuối cùng thì người này chính là đại thần mà.
Hơn nữa cho dù có cộng hết sức lực của tất cả bọn họ thì vẫn không thể đấu lại kiếm của đại thần được.
Có lẽ lúc trò chơi thiết lập về thượng cổ thần kiếm này cũng không bao giờ có thể nghĩ tới đại thần sẽ dùng nó để đi “đồ sát bang phái.”
Và người sử dụng thanh kiếm này còn là Mặc Hàm.
Nhưng cho dù là công ty game hay là người chơi thì họ cũng đều không có ý kiến gì, nhất trí tán thành.
Lúc đó suy nghĩ trong đầu của rất nhiều fan cuồng chính là:
[Cho dù có bị Mặc Hàm dùng thanh kiếm này hạ gục trong nháy mắt, bọn họ cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.]
**
“Anh Mặc Hàm.”
Vẻ mặt của Mặc Hàm không thay đổi gì, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Mặc Hàm: “Xin lỗi chúng ta không thân.”
Nói bóng gió chính là đừng có gọi tôi là anh.
Từ khi mới bắt đầu chơi trò chơi tới nay, bang chủ vẫn luôn là người thuộc dạng tiêu tiền như nước.
Lúc nào cũng có một đống người đi theo phía sau nịnh hót.
Không ai dám nói thẳng mấy câu như vậy trước mặt gã.
Gã lập tức giận dữ: “Mặc Hàm, cậu muốn thế nào đây?”
“Không quen nhìn thấy người lòng lang dạ sói, tôi hơi ngứa tay.”
Ngay lúc này trong bang phái có một em gái kêu lên: “Wow, quá đẹp trai!”
(Dân: Mọi người có thể nghĩ tới biểu cảm wow của Ngu Thư Hân =))
Sau đó cô nàng lập tức bị bạn trai mình đá cho một cái: “Em nói cái gì?”
Em gái đáp lại: “Em thích Mặc Hàm đấy thì làm sao?!”
Mặt bạn trai cô nàng tức khắc trắng bệch đi.
“Cho dù có bị Mặc Hàm giết, em cũng cam tâm tình nguyện.”
Những lời này không phải nói trong trò chơi mà là khi cô đang ở nhà của bạn trai chơi game nói ra.
Nhưng cho dù là như thế, anh bạn trai cũng rất tức giận.
“Chúng ta chia tay đi!”
“Hừ, chia tay thì chia tay!”
“Em!”
“Bà đây xem xong Mặc Hàm giết hết đám người này sẽ đi!”
**
Những người khác nhìn thấy câu trả lời của Mặc Hàm, trong lòng lập tức trở nên run rẩy.
Làm sao Mặc Hàm biết được những chuyện này?
Chẳng lẽ là nhân yêu kia nói cho Mặc Hàm?
Nhưng không phải có người nói đã nhìn thấy cảnh Mặc Hàm mang theo người kia đụng vào vách núi giống như khi Titanic đụng vào tảng băng tan nát hết rồi ư?
Thế chắc đây chính là cách làm qua loa của nhân yêu kia rồi.
Nhưng tại sao hắn lại đến đây báo thù cho nhân yêu kia?!
**
Những người này thật ra đều đoán sai, Trần Mặc đi tra tư liệu nên mới biết bang phái này là một tay Mộng Nhã thành lập nên.
Sau này, bọn họ lại lấy lý do Mộng Nhã không biết lãnh đạo mà trục xuất cô khỏi bang phái.
Lần này vừa lúc hắn lại nhìn thấy hình ảnh bọn họ nhục nhã Mộng Nhã.
Thù mới hận cũ nối tiếp nhau, làm sao không tính cho được.
Trần Mặc có thể không tức sao?
Mộng Nhã thì sao cũng được, cô cảm thấy mình không biết bọn họ nên cũng không quan tâm tới bọn họ nói gì.
Nhưng Trần Mặc lại vô cùng không đồng ý với quan điểm của cô.
Kiếm trong tay hắn vừa động đậy, bang chủ bên kia lập tức quăng mất thể diện nói: “Đại hiệp, có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?”
Lúc kiếm của Trần Mặc đã xác định được mục tiêu thì cho dù họ có chạy đằng trời thì cũng trốn không thoát.
Cho nên hắn có rất nhiều thời gian khiến cho bọn họ phải hối hận.
“Hửm? Hiểu lầm?”
Bang chủ vừa nghe hắn hỏi lập tức cảm thấy có hi vọng: “Chúng tôi với nhân yêu kia… À không phải, là Đường Tạ, chúng tôi không có khúc mắc gì với nhau cả.”
“Ừ.”
Bang chủ tức khắc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, đại thần chính là đại thần.
Chắc chắn sẽ không so đo với những người nhỏ bé như bọn họ đâu.
Nhưng ngay sau đó, bang chủ và đám người trưởng lão nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Bởi vì, Mặc Hàm nói: “Vậy việc tôi giết các người cũng chỉ là… hiểu lầm mà thôi.”
Hắn thong thả ung dung thả một quả bom xuống, giống như không phải là đi giết người.
Mà là đi đánh đàn vậy.
Bởi vì chỉ có đàn cổ ưu nhã mới có thể xứng đôi với giọng nói của hắn.
Mặt bang chủ từ đỏ lại chuyển sang trắng, rồi lại từ từ đổi qua tím.
Bang phái này thành lập không hề dễ dàng, nếu không phải có Mộng Nhã thì cho dù gã có nhiều tiền tới cỡ nào cũng không thể làm bang phái phát triển tới quy mô như bây giờ được.
Gã thật sự luyến tiếc cứ như vậy mà trắng tay.
“Đại thần, chúng tôi đồng ý xin lỗi Đường Tạ.”