Edit: Kỳ Vân
“Xin lỗi?”
Mặc Hàm khẽ cười một tiếng.
Mắt thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người chơi vây lại xem, bang chủ cảm thấy thể diện của mình đã bị mất sạch.
Nhưng gã lại muốn độc chiếm bang phái nên phải mặt dày nói: “Đúng vậy, xin lỗi.”
Mặc Hàm không quan tâm gã, mà im lặng điều chỉnh trình độ cảm ứng của chuyện này với người xung quanh.
—— Trong trò chơi, nếu người chơi hai bên nổi lên tranh chấp. Và nếu một trong hai người chơi cố tình che dấu thì những người chơi xung quanh sẽ không thể nghe thấy họ nói gì.
Nhưng tất nhiên Mặc Hàm không định làm thế, hắn lợi dụng thần thú của bản thân làm âm thanh này phóng đại lên cho toàn bộ kênh thế giới nghe.
Mặc Hàm lại hỏi: “Xin lỗi cái gì?”
Bang chủ giờ phút này đã hơi không giữ được bình tĩnh, đại thần Mặc Hàm có ý gì đây?
Vậy… gã nên xin lỗi hay không nên xin lỗi?
Mặc Hàm nhìn bang chủ ngu ngốc trước mặt mình, lại bỏ thêm một chút mồi lửa vào.
“Anh xin lỗi là bởi vì anh lòng lang dạ sói, vứt bỏ chủ cũ?”
Trong lòng bang chủ kinh ngạc, xem ra đúng thật là Đường Tạ đi mách lẻo. Tranh chấp này trong bang phái, hầu như chỉ có tâm phúc của gã biết.
Mà tâm phúc của gã cũng sẽ không tự nhiên đi trêu chọc đại thần.
Huống chi khi loại bỏ Đường Tạ thì người được lợi chính là bọn họ!
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán được là do Đường Tạ mách lẻo thôi.
**
Ngay bây giờ trong lòng bang chủ chỉ có một ý nghĩ là muốn làm thịt Đường Tạ.
Có thể gã đánh không lại Đường Tạ.
Nhưng nếu cộng hết sức lực của toàn bang phái, có lẽ sẽ thắng được.
Lúc trước khi đuổi Đường Tạ đi, gã xác thật đã lo lắng đề phòng một thời gian, còn dùng một khoản tiền lớn để thuê mấy đại thần bảo vệ bang phái của gã. Sau này nhìn thấy Đường Tạ không có hành động gì nên gã cũng lười chú ý tới nữa.
Huống chi, nếu một mình Đường Tạ tới khiêu chiến bang phái của gã thì chứng tỏ Đường Tạ đang muốn tìm chết.
Vô cớ tàn sát người chơi trong cùng một bang phái, bản thân người chơi sẽ bị rớt cấp.
Nên gã chỉ cần chờ đến khi Đường Tạ rớt gần hết cấp, gã sẽ từ từ ép chết cô.
Cũng chỉ có đứa ngốc mới có thể lấy sức của một mình bản thân chống lại toàn bang phái.
**
Nhưng tình huống này đặt ở trên người Mặc Hàm thì lại không thích hợp.
Thanh kiếm trong tay Mặc Hàm chính là một cái bug rất lớn. Nó có thể trực tiếp đánh bọn họ trở về thôn Tân Thủ!
Hơn nữa cũng sẽ không làm chủ nhân của nó bị rớt cấp!
Quả thực là quá nghịch thiên!
Bang chủ tự hỏi một lúc lâu, cảm thấy bản thân vẫn nên chấp nhận chịu thua thôi.
Bang phái thành lập cũng không hề dễ dàng, gã ngồi lên chức bang chủ cũng không hề dễ dàng nốt! Lúc này ném một chút mặt mũi thôi thì có sao đâu?
**
Vì thế bang chủ tự giác nhẫn nhục lòng tự trọng nói: “Đúng, tôi lòng lang dạ sói, vứt bỏ chủ cũ.”
Giọng nói Mặc Hàm vang lên, ra lệnh: “Giải thích cho rõ ràng.”
Giọng hắn vốn đã rất lạnh lùng, bỗng nhiên nâng cao âm cuối, thật sự khiến người khác thấy rất áp lực.
Nhưng quần chúng ăn dưa xung quanh nhìn thấy tất cả lại đang cực kì hưng phấn!
Đại thần Mặc Hàm nói chuyện trong trò chơi!
Quá êm tai!
Trong lòng bọn họ hiện giờ chỉ muốn nhào lên người của đại thần thôi!
Mặt bang chủ đỏ lên, tức giận nói: “Mặc Hàm, cậu đừng khinh người quá đáng.”
Vừa dứt lời, bang chủ lập tức cảm giác được trên đầu mình hiện lên một tiếng sấm.
Sau đó chỉ trong nháy mắt người trong bang phái đã ỉu xìu xuống hết.
“Bang chủ, anh mơ ước vị trí của Đường Tạ thì cứ việc nói thẳng.”
“Đúng vậy, chúng tôi vì tiền nên mới giúp anh, bây giờ mắt thấy lại sắp bị đại thần đánh về thôn Tân Thủ…”
“Bang chủ, chúng ta xác thật đã đi lên bằng thủ đoạn không trong sáng gì, anh hãy nói ra hết đi.”
“Thật ra tôi cảm thấy trong bang phái có Đường Tạ rất tốt, nhiệm vụ như này một mình Đường Tạ cũng có thể hoàn thành được, còn dẫn theo toàn bang phái chúng ta đi thăng cấp.”
“Bang chủ, thừa nhận đi.”
“Đúng vậy, bang chủ, chúng tôi thật sự không muốn trở lại thôn Tân Thủ đâu!”