Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Rất nhanh đã đến ngày tổ chức yến hội.
Tam hoàng tử là vị hoàng tử biết ăn chơi hưởng lạc nhất, cho nên yến tiệc do hắn tổ chức đều xa hoa và lộng lẫy, từ đầu đến đuôi đều ám thị cho việc tiêu tiền như nước.
Người được mời không chỉ là các vị hoàng tử, mà còn có một số quý tộc, các quý tộc cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tiếp xúc với những người trong hoàng tộc, nên đã chọn ra những đứa trẻ có độ tuổi thích hợp trong nhà, sửa soạn cho chúng và dắt theo đến buổi tiệc.
Cho dù các vị vương tử đều trầm mê chơi bời, nhưng nếu có thể thành công kết giao với một vị nào đó, thì lợi ích mà họ mang lại cho gia tộc khi trở thành vương tử phi sẽ khó mà tưởng tượng được.
Người người tươi cười nâng cốc chung vui, thật ra nội tâm lại mạnh ai nấy tính toán, Tam hoàng tử ngồi trên thượng tọa, mỉm cười tươi tắn nhìn mọi thứ trước mắt, đôi mắt màu trà nâu đục tăm tia bốn phía, vừa nhìn là biết không phải là bộ dạng làm việc nghiêm túc.
Quả nhiên, Tứ vương tử ngồi cạnh Tam vương tử lên tiếng trêu ghẹo nói: "Anh ba đã nhìn trúng quý công tử của nhà nào rồi? "
Mấy vị vương tử này nam nữ đều ăn, trong hậu viện đều là các mỹ nhân hàng thượng hạng, đối với họ mà nói, tính cách không quan trọng, thứ quan trọng là lớp da bên ngoài có đủ đẹp hay là không.
Nghe thấy lời trêu chọc của Tứ vương tử, Tam vương tử lúc này mới thu hồi tầm mắt, vừa hay bắt gặp tùy tùng đang bê đĩa thức ăn tinh tế lên, nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt, tay của Tam vương tử bắt đầu không thành thật mà sờ mó người ta, người tùy tùng bị sàm sỡ khiến cho gương mặt đang nhìn Kì Thời của hắn đỏ ửng lên.
Những người khác cũng đã nhìn thấy, tất cả đều mang vẻ mặt vi diệu mỉm cười, Tam vương tử hiển nhiên cũng đã nhận ra điều đó, hắn ta khựng lại rồi nhàm chán buông tay, ánh mắt không mặn không nhạt nhìn sang Kì Thời đang yên lặng ngồi đó.
"Cho dù là quý công tử của nhà nào, thì e là cũng chẳng xinh đẹp được bằng em năm, nói không chừng người ta không hề để mắt đến ta, mà trái tim đã có chỗ thuộc về luôn rồi. "
Chẳng trách lại có nhiều người trong yến tiệc mang theo thiện cảm với Ngũ vương tử đến như vậy, cho dù chỉ ngồi im trong góc, nhưng vẫn không che lấp được khí chất xuất trần (vượt ngoài thế tục) này, trong buổi tiệc đầy dục vọng như thế này, chỉ có cậu mang theo một thân không nhiễm bụi trần.
So với danh tiếng hôi thối của những vị vương tử khác, thì Ngũ vương tử là một sự tồn tại đặc biệt, thậm chí bởi vì lòng tốt của mình, mà cậu còn được người đời khen ngợi là mặt trời đang lên của vương quốc, người người đều biết Mặt Trời là dùng để ví với quốc vương.
Trong cả sảnh tiệc, có hơn phân nửa quý tộc đang rục rịch muốn làm thân với Kì Thời, chỉ là không hiểu tại làm sao mà mọi người chỉ bàng quan đứng nhìn, chứ không có hành động gì.
Tavin ngồi cạnh Kì Thời thấy những ánh mắt luyến mộ đó, thì liền hung ác trừng trở về, sau đó xoay đầu đáp lại những lời quái lạ của Tam vương tử: "Anh trai mới không thèm thích mấy người đó đâu! "
Tứ vương tử gõ nhẹ vành ly, lặng lẽ lôi kéo giá trị hận thù: "Một câu anh trai, hai câu anh trai, sao chẳng thấy Tavin gọi chúng ta là anh trai nhỉ? "
Tavin không hề che giấu sự chán ghét khi nghe thấy lời này: "Nghĩ thôi mà ta đã thấy kinh tởm rồi. "
Tứ vương tử bị nghẹn không nói nên lời.
Sự thăm dò trong vô hình dùng hình thức của một trò hề để kết thúc, Kì Thời nhìn rượu trong ly, không có nói gì.
Trò đùa của các vương tử lui lại sau rèm, bắt đầu có người đang chầm chậm muốn bước đến đây, chỉ là ngay lúc này, tiếng của quan tùy tùng ngoài sảnh tiệc đã đánh thức thần trí của mọi người, ngay cả mấy vị hoàng tử cũng đã kiềm nén lại chút ít, bọn họ đứng dậy, cùng mọi người hành lễ.
"Tham kiến Mặt Trời của đế quốc. "
Mặt trời của đế quốc chính là quốc vương, Tam hoàng tử không kịp trở tay khi quốc vương vẫn luôn nghỉ ngơi do đau bệnh bỗng xuất hiện ở buổi tiệc nhỏ này, bởi vì mấy ngày trước hắn đã nhận được câu trả lời không đến tham dự của quốc vương, giờ đây bệ hạ đột nhiên xuất hiện, khiến Tam vương tử không khỏi tái mặt khi nghĩ đến thứ sẽ xuất hiện lúc sau.
Quốc vương ngồi lên ghế thượng vị, tuần sát một vòng bên trong sảnh tiệc, ánh nhìn chỉ rơi trên người Kì Thời khoảng vài giây, rồi chậm rãi rời đi, cất giọng nói: "Không cần đa lễ. "
Tuy nói vậy, nhưng có quốc vương ở đây, mọi người không khỏi có chút gò bó, đám quý tộc vốn còn muốn làm thân nay lại yên phận đứng ở một bên.
Ánh đèn của buổi đêm chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nhợt không chút màu máu ấy, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tam vương tử, quan tùy tùng bên cạnh quốc vương mở miệng hỏi ngay lúc này: "Nghe nói lúc Tam vương tử ra ngoài du ngoạn, đã may mắn bắt được một con nhân ngư? "
Tam vương tử nuốt nước bọt, dường như đang rất sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Thưa, thưa đúng vậy. "
Có được câu trả lời mà mình mong muốn, quan tùy tùng cười híp mắt, ngay cả quốc vương cũng dời tầm mắt, nhìn xuống giữa sảnh tiệc.
Quan tùy tùng theo hầu quốc vương bệ hạ đã lâu nên đã ngay lập tức hiểu ý, thẳng thắn nói ra lời: "Không cần để đó làm tiết mục áp chót nữa, tinh thần của bệ hạ chúng ta hiếm khi trở tốt một phen, Tam vương tử hãy đưa nhân ngư ra đây đi, cũng là để cho đám kẻ hầu người hạ được mở mang tầm mắt. "
Quốc vương yếu ớt ho khụ khụ cứ như sắp tiêu vong cũng nói vài câu: "Ta cũng đã rất lâu rồi không được nhìn thấy những thứ mới lạ như vậy. "
Không mang bộ mặt lạnh nhạt lúc gặp Kì Thời, quốc vương lúc này trông gầy yếu bệnh tật, khuôn mặt đôn hậu héo hon rãnh xương, nhìn phong phanh đến nỗi khiến người ta bỏ xuống phòng bị.
Nhưng sắc mặt của Tam vương tử vẫn tái nhợt như cũ, nghe quốc vương nói như vậy, hắn cũng hết cách, chỉ có thể bảo người xung quanh mang rương nước có chứa nhân ngư ra.
Khi bể nước cao hai mét xuất hiện trước mắt mọi người, thì sảnh tiệc bỗng chìm trong im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bể nước.
Chiếc đuôi màu sóng nước du đãng bên trong, nhân ngư không để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, chỉ cho người thấy chiếc gáy trắng nõn cùng với mái tóc màu vàng kim, chỉ với một bóng lưng như vậy thôi cũng đủ khiến cho lòng người dậy sóng.
Máu thịt của nhân ngư không có hiệu quả thần kì như giao nhân, tính công kích của chúng gần như bằng không, khuôn mặt xinh đẹp lại chính là xiềng xích trí mạng của chúng, một khi bị con người bắt được, thì chỉ có thể trở thành chim trong lồng phía sau hậu viện, hoặc là sẽ bị giam dưới chợ đen, bị người ta ép cho phải khóc suốt hòng thực hiện những hành vi thu mua ngọc trai vô độ.
Những năm gần đây, giao nhân và nhân ngư gần như phải đối diện với sự tuyệt chủng, nên việc Tam vương tử có thể bắt được một con nhân ngư trưởng thành cũng thật rất hiếm, hơn nữa nó còn có đuôi màu xanh biển và mái tóc vàng kim y như Ngũ điện hạ.
Quần chúng khó tránh thốt ra tiếng kinh ngạc.
Liếc thấy mọi người không phát hiện ra điều gì bất thường, Tam vương tử âm thầm thở phào, nhưng chỉ thấy quốc vương bệ hạ vốn đang yên tĩnh ngồi trên thượng tọa đột nhiên đi lên phía trước, tiếp cận bể nước.
'Nhân ngư' nổi trên mặt nước chạm mắt với quốc vương, ánh mắt lướt qua sự sợ hãi và hoảng loạn, co rúc lại ở trong góc.
Nhìn nhân ngư trốn trong góc, không ngửi được mùi quen thuộc, huyết dịch trong cơ thể ông ta sôi sục, làn da ẩn dưới lớp áo nổi lên từng miếng vảy đen, mùi hôi tanh sắp tràn ra đến nơi, cánh tay vốn đã khô héo của quốc vương nổi đầy gân xanh, ông ta ngay lập tức với lấy ngọn đèn trên bàn đập vào bể kính, rương nước không bị vỡ, thế là ông ta đưa tay ra lôi kéo sợi xích đang trói buộc nhân ngư.
Xích sắt được cố định trên eo của nhân ngư, quốc vương nhìn thì ốm yếu nhưng lại bộc phát sức mạnh kinh người, ông ta lôi 'nhân ngư' kia ra khỏi bể nước, khi 'nhân ngư' ngã nhào ra đất, ông ta liền rút thanh trường kiếm bên hông ra, đâm vào phần hông của nhân ngư.
Máu tươi ồ ạt tuôn đầy sàn, 'nhân ngư' đau đớn hu hu hức hức, trong miệng thốt ra tiếng nói của loài người, hắn đang kêu cứu, cái đuôi xanh biển xinh đẹp đã sớm xuất hiện khe hở do giãy dụa, để lộ ra một đôi chân ở bên trong.
Động tác của quốc vương quá nhanh, tất cả mọi người đều không ai phản ứng lại kịp, chưa gì ông ta đã vạch trần nhân ngư giả tạo này, sảnh tiệc vốn huyên náo chợt tĩnh lặng vô cùng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Ngay khi nhìn thấy nhân ngư bị trường kiếm đâm trúng, thì sắc mặt của Tam vương tử còn trắng hơn cả mặt giấy, hắn nhũn cả chân, xông qua quỳ gối bên chân quốc vương: "Vua cha, bệ hạ, xin hãy nghe con giải thích! ! "
Những binh lính mà Tam vương tử phái đi quả thật đã dò la được tung tích của nhân ngư và giao nhân, chỉ là đại dương bao la nguy cơ bốn bề, con tàu thăm dò đó còn chưa kịp cập bến thì đã bị sóng lớn nuốt chửng.
Lo sợ sẽ bị quốc vương trừng phạt và trách tội, và vừa muốn kiếm thêm cho bản thân chút danh dự và tiếng tăm, nên Tam vương tử đã ra lệnh cho thuộc hạ tìm về một người có dung mạo tuyệt trần để giả làm nhân ngư, dù sao thì sau bữa tiệc, nhân ngư này cũng sẽ được chuyển về hậu viện của hắn, ai mà biết được nó là nhân ngư giả hay thật.
Nhưng chẳng ngờ, chỉ với một cái liếc mắt, quốc vương đã nhìn thấu sự thật.
Nhìn Tam vương tử đang quỳ bên chân, quốc vương không thể đè nén được sự bạo động trong nội tâm, ông ta đá một phát lên lồng ngực của Tam vương tử, bàn ăn nghiêng đổ, Tam vương tử vừa nãy còn vui cười nói chuyện gió trăng, giờ đây đang hộc máu nằm co giật trên sàn.
Một kiếm hạ xuống đã kết liễu sinh mệnh của nhân ngư giả kia, quốc vương sai người nhốt Tam vương tử vào trong ngục lớn, sau đó sải bước rời đi.
Sảnh tiệc nhuốm máu, quốc vương sau khi bị bệnh liền trở nên vui buồn bất thường, bạo ngược tàn nhẫn, khiến người khiếp sợ.
Lúc mà quốc vương rời đi, hình như Kì Thời đã gặp phải ảo giác, cậu nhìn thấy phần da lộ ra sau gáy của quốc vương xuất hiện một vài miếng vảy đen.
Cũng không biết có thật sự là ảo giác hay không.
Bởi vì chuyện nhân ngư giả, mà Tam vương tử của vương quốc Colla đã bị giam cầm trong lao ngục, đám quý tộc không dám tiếp cận nguồn cơn tội lỗi này, ngay cả mốc nối quan hệ và chuyện vương tử phi bọn họ cũng không dám nghĩ đến nữa, ai nấy lần lượt quay trở về nhà.
Vẫn là giữ lại cái mạng quan trọng hơn.
Gần đến giữa đêm, Kì Thời về đến cung điện, cậu không đi tắm rửa rồi nằm lên giường nghỉ ngơi như thường ngày, trong đầu Kì Thời toàn là lớp vảy đen trên da của quốc vương mà cậu đã nhìn thấy trong bữa tiệc.
Cậu có thể khẳng định, đó không phải là ảo giác.
Kì Thời có một suy đoán lớn mật.
Thay một bộ đồ dạ hành (đi đêm) gọn nhẹ, Kì Thời yêu cầu hệ thống tra xét nơi có mùi ẩm ướt nặng nề nhất trong cả vương cung.
Hệ thống: 【Là ở trong tẩm điện của quốc vương. 】
Kì Thời thuận theo chỉ dẫn của hệ thống, lần mò đến được tẩm điện của quốc vương.
Gian phòng trống rỗng không có hơi thở của sự sống, ngay cả người vốn nên nghỉ ngơi trên giường ngay lúc này cũng biến mất tăm.
Kì Thời đi vào nội thất (căn phòng bên trong nữa), cậu nhìn thấy một lối đi ngầm bên cạnh tủ sách.
【Nơi mà hệ thống tra xét được đang ở bên dưới, nơi đó không chỉ có mùi ẩm ướt mà còn có cả mùi chết chóc nồng đậm, khí tức mục rữa bao trùm cả vương cung, hơn phân nửa là từ chỗ này bay ra. 】
Kì Thời đi vào trong. Lối đi bên trong thông đạo dưới tầng hầm rất chật hẹp, chỉ đủ để một người đi qua, đèn đuốc hai bên lối đi phát ra ánh sáng màu u lam, ngọn lửa mạnh đến mức dường như sẽ không bao giờ vụt tắt.
Kì Thời tiếp tục đi đến chỗ ngọn đuốc cuối cùng, làn gió mằn mặn lướt qua gò má, hơi ẩm phả thẳng lên mặt.
Cậu mò mẫm đến được một gian phòng trong bóng tối mờ ảo ở một ngả rẽ, và thứ bên trong đã thu hút sự chú ý của Kì Thời.
Trong không gian tĩnh lặng đến chết người, tiếng cắn xé và nuốt dịch thể trở nên đặc biệt nổi bật, Kì Thời ẩn giấu bản thân mình trong một góc phòng, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên giá hành hình bên trong căn phòng, có treo một sự tồn tại nửa người nửa cá không rõ là giao nhân hay là nhân ngư, mùi hôi thối tởm lợm ngập tràn cả không gian, hiển nhiên thứ đó đã chết từ rất lâu, mà trên mặt đất, có một con người trông như dã thú đang nằm rạp ở đó, toàn thân phủ đầy vảy đen, nơi vốn là chỗ của đôi chân lại biến thành một cái đuôi có hình thù quái gở, con quái vật đó đang há to mồm nhai nuốt mớ thịt, vùi đầu vào trong cái bát.
Đột nhiên, nó như phát hiện ra thứ gì đó, lập tức nhìn sang nơi mà Kì Thời đang ẩn nấp.
Kì Thời cố nín thở lùi về sau, có một cỗ khí tức quen thuộc chợt ôm lấy cậu từ đằng sau, khiến cho động tác của Kì Thời đột ngột dừng lại.
Hơi ẩm của biển bao bọc lấy Kì Thời, âm giọng trầm khàn vang vọng bên tai, Kì Thời trở nên run rẩy bởi chủ nhân của giọng nói này.
"Tìm được em rồi... "