Dịch+ edit+ beta: Nhi (
[email protected])
Kì Thời tìm được con tàu dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, gần như vừa ngoi đầu lên ở gần đó, thì những binh lính tuần tra liền phát hiện ra cậu ngay.
Khi vương tử tóc vàng kim mắt xanh lam đậm ngoi lên giữa mặt biển, bọn họ còn ngỡ là nhân ngư, dù sao thì chỉ có nhân ngư mới có thể có được sắc đẹp mê hoặc lòng người đến vậy, mãi đến khi Kì Thời lộ hết mặt ra thì bọn họ mới hốt hoảng, đây là vị vương tử đã mất tích từ rất lâu.
Kì Thời lên được tàu, phòng của cậu không có ai động vào, sau khi cậu vào buồng tắm thay bộ đồ ướt ra, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Cậu tiến lên mở cửa, khuôn mặt lo âu của thị vệ trưởng liền có phần an tâm hơn không ít, gã đặt tay lên vai hành lễ với Kì Thời, trong lời nói mang theo ý tự trách nặng nề: "Pesci không thể bảo vệ chu toàn cho vương tử điện hạ, khiến điện hạ rơi vào hiểm cảnh, vẫn mong điện hạ trách phạt. "
Pesci là đang nói đến đợt tấp kích ban đầu của giao nhân, khi những người xung quanh bị tiếng ca mê hoặc, và Kì Thời thì mất tích ngay lúc đó.
Con tàu của bọn họ dường như không gặp phải thương vong gì, chỉ có tung tích của Kì Thời là không thể tìm kiếm được, biến mất không thấy tăm hơi, Pesci tìm kiếm trên biển suốt mấy tháng mà cho đến gần đây thì mới có được tin tức về hành tung của Kì Thời.
Khi được biết vương tử không hề xảy ra chuyện gì, thì thị vệ trưởng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy vương tử không có bất cứ thương tổn nào, Pecsi tự biết bản thân đã thất trách nên quyết định dùng cái chết để đền tội.
Kì Thời lắc đầu: "Đây không phải là lỗi của ngươi. "
Kẻ gây ra tất cả mọi chuyện là vương tử Gaia của Golokby, nếu không phải do hắn ta bắt lấy giao nhân nhỏ, rồi còn muốn lấy máu của nó để thực hiện mưu đồ trường sinh bất lão, thì cũng sẽ chẳng xảy ra nhiều chuyện về sau đến như vậy.
Kì Thời kịp lúc xoay chuyển chủ đề, để tránh cho thị vệ trưởng lại rơi vào vòng vây tự trách, cậu hỏi: "Tình hình trong triều ra sao rồi? "
Bị chuyển đổi chủ đề như vậy, thị vệ trưởng cũng không tiếp tục chìm trong ăn năn hối lỗi nữa, gã vực dậy tinh thần đem những thông tin tình báo đã dò la được trong thời gian gần đây báo cáo cho Kì Thời: "Tình hình sức khỏe của quốc vương bệ hạ không được tốt cho lắm, lúc vừa bắt đầu thì tham ngủ dị thường, những vị vương tử điện hạ khác cũng đã ngấm ngầm có hành động, âm thầm bồi dưỡng các thế lực bên cạnh mình, hòng lôi kéo các đại thần. "
"Thần đã dựa theo lời điện hạ nói trong thư, xoa dịu dân chúng, thu nhận quân khởi nghĩa, hơn nữa cũng đã truyền tin tức cho những người khác, bảo họ phải để tâm đến động thái của các vị điện hạ, hiện giờ vẫn chưa có gì khác lạ, chỉ là Tam điện hạ có truyền lời ra ngoài rằng sẽ tổ chức một buổi yến hội, và cũng đã gửi thiệp mời cho điện hạ người. "
Pecsi lấy thiệp mời trong lòng ra đưa cho Kì Thời: "Tam điện hạ còn nói, những người mà ngài ấy phái đi đã tìm ra được dấu vết của giao nhân và nhân ngư, nên đã nhờ bệ hạ hạ chỉ gọi điện hạ về nước, bệ hạ cũng đã ưng thuận, đến lúc đó hy vọng điện hạ sẽ vui lòng đến dự. "
Tính thêm Kì Thời, thì quốc vương có bốn vương tử, sáu công chúa, phần lớn các công chúa đều đã được gả đi, còn hậu cung của các vị vương tử đều có một vài người, duy chỉ có Kì Thời là giữ thân trong sạch, hậu viện trống rỗng không có một ai.
Không biết là do quốc vương hồ đồ vô dụng, hay là do làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên tất cả báo ứng đều đổ hết lên đầu đời sau của mình, mấy vị hoàng tử trước đều không ra gì, ăn chơi hưởng lạc thứ gì cũng nhiễm phải, trông như những tên côn đồ ở các vùng quê.
So sánh như vậy, thì sự tồn tại của Kì Thời liền trở nên đặc biệt, Kì Thời xếp hàng thứ năm, khi tiếng tăm và danh vọng của Ngũ hoàng tử điện hạ càng ngày càng cao trong lòng đám bình dân quý tộc, thì cũng là lúc quốc vương sản sinh ra nghi kị, lo sợ con trai sẽ đoạt ngôi ngồi lên hoàng vị, nên quốc vương mới đuổi Kì Thời đi ra biển truy bắt giao nhân theo lời xúi giục của những kẻ khác.
Mặt biển nhìn như êm đềm tĩnh lặng, nhưng trên thực tế thì lại hiểm nguy trùng trùng, nếu thất bại thì sẽ chôn thây bụng cá, nếu thành công thì quốc vương sẽ có một giao nhân tươi sống để nuôi nhốt, dù đường nào thì cũng không phải chịu thiệt.
Bàn tính như ý này, gõ lạch cạch trong đầu ông ta.
Kì Thời nhận lấy thiệp mời, mở ra, nhìn sơ tấm thiệp, trên đó không có viết gì cả, chỉ nhắc Kì Thời mười ngày sau nhớ đến yến tiệc đúng giờ, lúc đó sẽ có kinh hỉ.
Kinh hỉ gì cơ, Kì Thời lo lắng buổi yến tiệc này sẽ lại có thêm thứ gì đó to tát, nhưng trên tấm thiệp chỉ có bấy nhiêu chữ, thật sự không thể nhìn ra thêm thông tin gì khác nữa.
Pecsi hỏi: "Điện hạ muốn từ chối sao? Hay là ngài vẫn chưa muốn trở về? "
Kì Thời: "Phải trở về. "
Không những phải quay trở về, mà Kì Thời còn phải ngồi lên bảo tọa chí cao vô thượng đó, chỉ có như vậy thì mới có thể uốn nắn thế giới quan vặn vẹo của vị diện này để bảo vệ giao nhân.
Vừa nghĩ đến Sesser, Kì Thời liền khó tránh khỏi thất thần, có thể là do khoảng thời gian này luôn có giao nhân bầu bạn bên cạnh, cho nên giờ phút này cậu có chút không quen khi bên cạnh không còn ai.
Lúc nãy khi tắm nước nóng, Kì Thời cũng đã rửa sạch một số đồ đạc, cơ thể cũng đã khôi phục lại mùi thảo mộc tươi mát, mùi của giao nhân cũng đã nhạt đi không ít.
Cậu đã rời khỏi mặt biển được một lúc rồi, con tàu cũng đang khởi hành, họ đã sớm rời khỏi phạm vi cái tổ, Kì Thời tính thời gian, cậu cảm thấy có lẽ bây giờ giao nhân đã phát hiện ra cậu không còn ở đó nữa.
Kì Thời nghĩ giao nhân là sẽ tức giận hoặc phẫn nộ, nhưng thật kì lạ, giá trị hận thù vẫn giữ nguyên ở vạch đó, không tăng lên, cũng chẳng hạ xuống.
Kì Thời đá bay những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình, đem hết sự chú ý đặt lên chuyện trước mắt, cậu dặn dò thị vệ trưởng: "Để tránh phát sinh những chuyện ngoài ý muốn, chúng ta nên nhanh chóng trở về. "
Thị vệ trưởng tán thành.
Gã không tiếp tục nói gì nữa, bởi vì vẻ mệt mỏi đã hiện lên quá rõ ràng trên gương mặt của Kì Thời, Pesci chỉ đáp lời vài câu rồi liền rời đi, gã cũng không gặng hỏi Kì Thời đã đi đâu trong khoảng thời gian vừa qua, mà nhường lại không gian để cho Kì Thời nghỉ ngơi.
Kì Thời vừa đặt lưng lên chiếc giường êm ái, thì toàn bộ sự nhức mỏi liền ập đến, dường như cậu sẽ chìm vào cơn buồn ngủ ngay lập tức.
Khoảnh khắc yên bình như thế này rất ít khi có được khi ở dưới đáy biển, cho dù không làm gì cả, thì giao nhân vẫn sẽ tiến đến, dùng đuôi quấn lấy chân của cậu, chờ sau khi Kì Thời nghỉ ngơi xong thì sẽ áp sát lại đòi hôn hôn, rồi sẽ lại kéo cậu chìm vào đáy sâu dục vọng.
Hơn nửa thời gian đầu, cơ thể của Kì Thời quả thật ăn không tiêu, chỉ có điều, khi cùng giao nhân va chạm, hôn môi, làm tình, thì dường như có một cỗ mị lực mê người làm cho thần hồn của Kì Thời trầm mê, ngày tháng cứ như thế khắn khít thân mật mà trôi đi, không có một chút khắc chế nào, đợi đến khi nhận ra cơ thể của Kì Thời không ổn thì giao nhân mà nhẹ nhàng thêm chút.
Kì Thời sờ bụng mình, phần bụng bằng phẳng vẫn còn chút hơi căng, nhưng mức độ đã giảm đi nhiều.
Mang thai thì không thể rồi đấy, nhưng khi nhớ đến dáng vẻ của bé giao nhân, Kì Thời cảm thấy nếu mình cũng có mang một bé giao nhân có đôi mắt lạnh lẽo, có cái đuôi nhỏ luôn cuộn vào lòng mình như Sesser, thì đứa bé đó chắc chắn là sẽ rất đáng yêu.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Kì Thời bất giác cong nửa khóe miệng, sau đó dần say giấc trong tiếng gió biển, sóng biển êm đềm, khi say ngủ trên chiếc đệm êm, Kì Thời dường như ngửi được vị mặn của biển cả, giống như mùi của giao nhân vậy.
Cậu càng ngủ sâu hơn nữa.