“Dì Nguyệt, có chuyện gì vậy?” Thời Sơ Thần nhân lúc Quách Nguyệt đi vào nhà bếp liền hỏi bà, “Chẳng phải đã nói anh ấy không ăn mấy thứ này rồi sao?”
“Còn không phải do bố cháu muốn đặc biệt chiêu đãi cậu ấy sao?” Quách Nguyệt nói tiếp, “Cháu lạ gì bố cháu nữa? Mấy hôm nay ở nhà đều xoắn xuýt cả lên, làm sao có thể để chồng tương lai của cháu dễ dàng qua cửa như thế?”
Thời Sơ Thần bĩu môi: “Bố cháu như này có hơi quá rồi không?”
Quách Nguyệt cười cô: “Vậy cũng không phải, đây là chuyện cả đời của cháu, nếu như cậu Đàm kia đến cửa ải này còn không qua nổi thì cũng quá kém cỏi rồi.”
Trông vẻ mặt Thời Sơ Thần cau lại, Quách Nguyệt không đành lòng: “Được rồi, được rồi, dì làm thêm cho cậu ấy hai món rau.”
Nghe dì nói xong, Thời Sơ Thần ngay lập tức nở nụ cười: “Dì Nguyệt thật tốt.”
“Ra ngoài, ra ngoài mau lên, ở đây nhiều khói dầu.” Quách Nguyệt đẩy cô ra ngoài, “Ra trông chừng bạn trai cháu đi, sắp bị bố cháu chuốc say rồi.”
Quách Nguyệt nói không sai, Thời Sơ Thần mới rời đi một lát, Đàm Lễ đã bị rót thêm hai chén.
“Đây là Mao Đài không phải nước sôi, sao hai người lại uống như vậy?” Thời Sơ Thần cầm chai trên bàn dốc ngược xuống, một chai đã cạn sạch, rượu tí tách tí tách nhỏ ra vài giọt.
“Cũng phải nhỉ.” Thời Đại Cường gật gật đầu, đứng dậy đi ra trước tủ rượu ở đằng sau, nhìn các loại rượu trên đó, cuối cùng mở bên dưới tủ lấy ra hai chai rượu trắng khá phổ thông, “Uống cái này.”
“…”
Đàm Lễ đã uống đến mức hơi ngà ngà, anh kéo tay Thời Sơ Thần nói: “Không sao, bác trai vui là được.”
Thời Sơ Thần biết tửu lượng của Thời Đại Cường, ông ấy về quê là người uống rượu không thua một ai, Đàm Lễ chắc chắn không phải đối thủ của ông.
Chu Thu Bình hoàn toàn không có ý muốn ngăn Thời Đại Cường lại, chỉ nhìn Thời Sơ Thần với vẻ mặt: Con thấy đấy, mẹ cũng bó tay.
Uống hết ba vòng, Thời Đại Cường mặt không biến sắc, Đàm Lễ mặc dù điềm tĩnh nhưng thông qua khuôn mặt hơi đỏ bừng của anh có lẽ đã uống đến hạn rồi, lúc nâng chén, cánh tay còn không vững như ban đầu.
“Đừng chỉ ăn thôi, cũng chẳng có mấy món cháu có thể ăn được, uống rượu đi.” Thời Đại Cường cầm chén gõ xuống bàn hai cái.
Đàm Lễ bỏ đũa xuống, lại rót đầy rượu.
Chỉ hai món rau xào đều bị anh ăn gần hết.
“Đứa con gái này của tôi, từ bé đến lớn chưa từng chịu khổ, nó muốn sao trên trời tôi đều có thể hái xuống cho nó.” Vừa chuyển chủ đề, ông tiếp tục nói: “Tất nhiên là con gái tôi sẽ không có yêu cầu vô lý như thế.”
“Bác trai, bác yên tâm, cháu đảm bảo tuyệt đối không để Sơ Sơ chịu khổ.”
“Hừ, mồm miệng đàn ông là con quỷ lừa gạt.” Thời Đại Cường phủ định anh.
“…Bố, bố uống nhiều rồi.” Thời Sơ Thần gắp cho ông một chút thức ăn.
“Cậu theo đuổi con gái tôi mấy tháng?” Thời Đại Cường phớt lờ cô, tiếp tục hỏi Đàm Lễ.
Đàm Lễ bỗng nhiên nghẹn ứ, suy cho cùng anh chưa theo đuổi cô một ngày nào.
“Con gái à, người đàn ông chưa trải qua khó khăn thì làm sao biết trân trọng chứ?” Thời Đại Cường nói với Thời Sơ Thần, “Con xem, bố theo đuổi mẹ con rất lâu, cảm thấy không hề dễ dàng thì mới trân trọng mẹ con như vậy.”
Đàm Lễ cố gắng để bản thân tỉnh táo: “Bác trai…Cháu nhất định sẽ trân trọng Sơ Sơ như bác trân trọng bác gái ạ.”
Thời Đại Cường vẫy vẫy tay: “Lời đàn ông mà tin được thì con heo nái cũng biết trèo cây!”
“Bố…” Thời Sơ Thần không thể tiếp tục nhìn ông oán hận cá nhân còn kéo bản thân mình vào.
“Đừng uống nữa, thật sự nhiều quá rồi.” Thời Sơ Thần liếc nhìn Đàm Lễ, rồi lại liếc nhìn bố mình, “Bố, bố cũng uống ít thôi.”
“Để bố con uống đi, hôm nay uống không say thì bố con sẽ cứ áy náy mà không qua được cái vực này.” Chu Thu Bình không muốn ngồi lại cùng họ uống rượu, chuẩn bị về phòng xem phim, bà nói với Thời Sơ Thần: “Mẹ bảo dì Nguyệt dọn một phòng khách rồi, tối nay để Đàm Lễ ngủ ở đây đi.”
“Ngủ ở đây sao? Hời cho nó rồi.” Thời Đại Cường nói thầm, sau đó lại rót cho Đàm Lễ một chén rượu, “Cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích Xuân Nhất ở điểm gì?”
Đàm Lễ uống hết chén rượu, nhắm mắt lại, nghĩ đến câu hỏi của Thời Đại Cường sau đó lắc đầu hỏi lại một câu: “Đậu Hà Lan(*)? Cháu có thích nó đâu.”
(春早 là Xuân Nhất, đồng âm với Xuân Tảo, đậu hà lan 春藻)
“Bụp.” Thời Đại Cường nghe vậy liền đập chén rượu xuống bàn.
Thời Sơ Thần lập tức giữ đầu anh để anh nhìn mình: “Em, em, em, Thời Xuân Nhất là em, là em, tên của em trước đây là Thời Xuân Nhất.”
“Hả?” Đàm Lễ nhìn khuôn mặt cô, mỉm cười nói: “Thời Xuân Nhất? Cái tên này hay thật.” Nói xong mổ nhẹ lên môi cô một cái.
Thời Đại Cường nghe thấy Đàm Lễ khen cái tên Thời Xuân Nhất hay, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt bắt đầu hơi thả lỏng. Nhưng khi thấy anh hôn Sơ Thần trước mặt mình, ông nóng máu đến mức muốn cầm tri rượu đập vào đầu anh.
Đàm Lễ vẫn nhìn Thời Sơ Thần mà nói: “Cô ấy xinh đẹp, cháu thích, cô ấy hiểu chuyện, cháu cũng thích, cô ấy im lặng hiểu chuyện, cháu vẫn thích, tất cả của cô ấy cháu đều thích.”
“Này, vậy sau này có một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện, hiểu chuyện không đi gây thị phi, cậu cũng sẽ thích sao?”
Ánh mắt Đàm Lễ hơi mơ màng, đầu lắc như chiếc trống bỏi: “Không ạ, dù có ai xuất hiện đều không phải là Thời Sơ Thần, cháu chỉ thích mình Thời Sơ Thần.” Anh nhoẻn miệng cười: “Không đúng, phải là Thời Xuân Nhất.”
Thời Sơ Thần cũng không nhịn được mà cười với anh.
Thời Đại Cường thấy khóe mắt mình cay cay, nhưng không phải vì xúc động trước những lời thủ thỉ ngọt ngào đó mà vì cuối cùng cũng có người công nhận cái tên Xuân Nhất ông đặt cho con gái rồi, hơn nữa bản thân ông cũng không quá ghét Đàm Lễ, rượu thì uống nhiều rồi, uống đến khi kết thúc ông cũng dần nhẹ nhõm hơn.
Hai người càng yeutruyen.net nói, chuyện càng nhiều, muốn ngăn cũng không ngăn được.
“Bác trai à, bác yên tâm, cháu nhất định, nhất định, nhất định sẽ đối xử tốt với Xuân Nhất.” Đàm Lễ uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Đừng gọi bác trai nữa, cái gì mà bác trai, nghe già quá.” Thời Đại Cường cũng đã uống hơi nhiều, “Giống Sơ Sơ, gọi tôi là…anh Cường!”
“…” Đàm Lễ mấp máy khóe miệng nhưng hiển nhiên là nói không nên lời.
Uống rượu xong, ngay cả Thời Đại Cường bước đi còn hơi liêu xiêu.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Chu Thu Bình ra đỡ ông về phòng, hỏi Thời Sơ Thần: “Cần mẹ giúp không?”
“Không cần đâu bác gái.” Đàm Lễ đứng dậy, “Cháu vẫn tự đi được ạ.”
Hai người vừa rời khỏi tầm mắt, Đàm Lễ lại ngồi bệt xuống, cúi đầu, hoàn toàn là trạng thái say đến mơ hồ.
“Về phòng nghỉ ngơi đi? Hửm?” Thời Sơ Thần kéo tay anh.
“Được…” Đàm Lễ nghe thấy giọng cô, ngẩng đầu nhìn, sau đó chống tay lên bàn đứng dậy.
Thời Sơ Thần khó khăn đỡ người uống say khướt về phòng khách, Đàm Lễ tựa vào tường, Thời Sơ Thần đóng cửa lại, anh liền kéo tay ôm cô vào lòng: “Có phải bố em bắt đầu thích anh rồi không?”
“Ông ấy uống say, anh nghĩ nhiều rồi.”
“Ông ấy còn bảo anh gọi là anh Cường rồi.” Đàm Lễ có chút đắc ý.
“Vậy anh gọi đi, ngày mai tỉnh rượu rồi anh đứng trước mặt ông ấy gọi anh Cường, anh uống nhiều thêm chút nữa còn có thể gọi ông ấy là Tiểu Cường. Có dám không?” Thời Sơ Thần ghẹo anh.
“…Không dám.”
“Sơ Sơ……” Anh vùi đầu vào vai cô, gọi tên cô.
“Ừm.”
“Những gì anh nói với bác trai đều là thật, cả đời này anh sẽ đối tốt với em.”
“Ừm.”
Mùi rượu phả vào cổ cô, phả vào trong không khí, so với mùi rượu đơn thuần thì càng nồng nặc hơn.
Đàm Lễ liếm liếm cổ cô, nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, bàn tay vén vạt áo cô một cách rất tự nhiên, sau đó đặt lên trước ngực, xoa xoa nắn nắn từng chút một.
Thời Sơ Thần chờ đợi động tác tiếp theo của anh nhưng không ngờ anh bỏ tay ra, giúp cô chỉnh lại quần áo.
“Không làm à?” Thời Sơ Thần nghi hoặc nhìn anh.
Đàm Lễ lắc lắc đầu: “Không làm.”
Nói xong còn đẩy cô về phía cửa: “Ngoan, về phòng ngủ một mình đi.”
“???” Thời Sơ Thần liền tỏ vẻ khó tin.
Tay Đàm Lễ đặt tay lên tay nắm cửa, mở cửa phòng ra: “Đây là nhà của em, nếu sáng mai thấy em từ phòng khách đi ra, bố em lại không thích anh nữa.” Nói xong, anh không đợi cô đáp liền đẩy cô ra ngoài.
Tự mình còn không thể đi được mà vẫn có sức đẩy cô.
“Rồi rồi rồi, để em tự đi, anh vào giường nghỉ ngơi đi.” Thời Sơ Thần đỡ Đàm Lễ, định để anh nằm lên giường rồi mới rời đi.
Rõ ràng chính anh là người bảo cô phải về phòng, thế nhưng vừa chạm xuống giường lại không nhịn được mà kéo cô ôm vào lòng.
“Thời Xuân Nhất…” Anh phát ra tiếng cười “Hihi”. “Tên này của em rất hay.”
“Lần trước đến nhà em, là…bảy năm trước…” Đàm Lễ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, “Phòng của em ở tầng trên.”
“Còn nói sao!” Thời Sơ Thần đẩy đẩy anh, “Lúc ấy ai bảo anh từ chức, em tỏ tình thất bại, em còn không ngại, anh thôi việc làm gì?”
“Không được!” Đàm Lễ chính trực nói, “Phải thôi việc, anh Cường nói, anh không thể ở bên em.”
“Cái gì?” Thời Sơ Thần hoài nghi mình nghe nhầm.
“Nhưng tiền anh Cường đưa anh không nhận…”
Thời Sơ Thần cau mày, từng câu từng chữ anh nói đều rất rõ ràng, cô không hề nghe nhầm, cô ngay tức khắc bật người ra khỏi lòng anh hỏi: “Tiền gì?”
Đàm Lễ nằm trên giường, mắt nhắm lại, hít thở đều.
Vậy mà đã ngủ say rồi.
Bụng cô lấp đầy những nghi ngờ, muốn hỏi lại không hỏi được gì, chỉ đành từ bỏ.
Mặc dù uống không ít rượu nhưng do đồng hồ sinh học của anh cùng với tinh thần căng thẳng khiến anh dậy từ rất sớm. Đánh răng rửa mặt xong ra phòng khách, anh ngửi thấy hương vị của cháo trắng.
Quách Nguyệt nhìn thấy người đứng trước cửa bếp liền chào hỏi: “Cậu Đàm dậy rồi à?”
“Dì gọi cháu Đàm Lễ là được rồi ạ.”
Quách Nguyệt rót cho anh một cốc nước mật ong: “Tối qua uống nhiều lắm phải không? Đau đầu chứ?”
“Cảm ơn dì.” Đàm Lễ nhận lấy cốc nước rồi nói: “Không đau ạ.”
Quách Nguyệt bưng bữa sáng lên bàn đặt xong, yeutruyen.net đúng lúc Chu Thu Bình xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.
Đàm Lễ và Chu Thu Bình ngồi trên bàn ăn dùng bữa sáng, bà múc cháo lên thổi thổi đưa vào miệng, nhớ đến chuyện trước kia Quách Nguyệt nói Thời Sơ Thần từng nấu cháo cho bạn trai, hỏi Đàm Lễ: “Sơ Sơ nhà cô từng nấu cháo cho cháu phải không?”
Đàm Lễ nhớ tới lần trước bị ốm, Sơ Thần đã nấu cháo cho anh, gật gật đầu.
“Vậy nhất định đừng để Đại Cường biết được, nếu không thì ông ấy sẽ ghen tị chết mất.” Châu Thu Bình nói trêu anh.
Trông thấy Đàm Lễ gật đầu, Chu Thu Bình nói tiếp: “Sơ Sơ nhà cô, từ nhỏ đã là cục cưng của Đại Cường, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Con gái chính là niềm tự hào lớn nhất cả đời này của ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không nỡ để Sơ Sơ phải chịu khổ dù chỉ là một chút.” Bà đặt thìa xuống, nhìn Đàm Lễ: “Vì thế chuyện trước đây, nếu như bố nó làm gì khiến cháu không thoải mái, đã qua rồi thì cứ cho qua đi, bác xin lỗi cháu, mong cháu đừng để tâm.”
“Bác gái, bác yên tâm…” Đàm Lễ chưa kịp dứt lời, đột nhiên bị giọng nói của Thời Sơ Thần cắt ngang.
“Chuyện trước đây là chỉ chuyện gì?” Cô từ trên cầu thang bước xuống, hỏi họ.