Trương Bội Niên trước giờ vẫn thích con gái, khi mang thai Đàm Lễ đã luôn hi vọng là con gái nhưng kết quả lại không như bà muốn. Tái hôn gả cho Tưởng Thành Hoa thì đứa con của ông ấy cũng là con trai nốt nên đời bà như vỡ mộng.
Bà ghen tị với chính em gái của mình là Trương Bội Vân sinh được hai đứa con gái, có thể cùng con gái đi dạo phố mua túi, mua quần áo, uống trà chiều. Bà lại sinh được đứa con trai tính cách lạnh lùng ít nói. Mấy cái mẹ con tâm tình, chia sẻ những bí mật gì đó đến bây giờ cũng chỉ có trong tưởng tượng.
Vì thế nên khi gặp được con dâu tương lai Thời Sơ Thần vừa xinh vừa hoạt bát, trong lòng Trương Bội Niên vui mừng khôn xiết.
Người khác gặp phụ huynh như thế nào thì Thời Sơ Thần không biết. Nhưng Trương Bội Niên thật sự dễ sống chung. Bà ấy giống như một fan hâm mộ vậy, biểu đạt niềm yêu mến dạt dào với Thời Sơ Thần.
“Em thấy sao? Anh đã nói là mẹ anh sẽ rất thích em mà.” Sau khi gặp phụ huynh xong từ nhà đi ra, Đàm Lễ nói với Thời Sơ Thần.
“Anh giống bố à? Mẹ anh vừa cởi mở vừa thú vị.” Thời Sơ Thần hỏi anh, “Với lại mẹ anh ngầu quá, tình chị em tuyệt vời.”
Sau khi Thời Sơ Thần biết là Tưởng Thành Hoa vẫn kém Trương Bội Niên vài tuổi thì giơ ngón cái like luôn.
Đàm Lễ cười dắt tay cô: “Bố anh thì còn được, chú Tưởng khi đó đã theo đuổi mẹ anh rất lâu mới thành công đấy.”
Hai người đi được một lúc, Thời Sơ Thần mở miệng hỏi anh: “Anh có nhớ bố không?”
Đàm Lễ lắc đầu, nhìn vào mắt cô: “Khi ông ấy mới qua đời vài năm thì rất nhớ, sau này, không thể phủ nhận là thời gian sẽ làm tiêu tan đi nỗi nhớ nhung. Không phải là không nhớ nữa mà là đặt nỗi nhớ đó ở trong lòng thôi.”
“Vậy khi nào có thời gian, anh dẫn con dâu xinh đẹp đi gặp ông ấy nhé?” Thời Sơ Thần nháy mắt hỏi anh.
“Được.”
***********
Thời Đại Cường gần đây có chút lo lắng, bắt đầu từ thứ năm tuần trước, khi Thời Sơ Thần nói muốn dẫn bạn trai về nhà. Hơn nữa nỗi lo này càng gần đến ngày càng mãnh liệt hơn.
“Rốt cuộc là ông đến thời mãn kinh à hay là có chuyện gì? Có thể ngủ yên chút không? Không thì ra phòng khách ngủ đi.” Chu Thu Bình không chịu nổi ông trằn trọc lật qua lật lại, lại còn kèm theo tiếng thở dài.
“Thì không phải chỉ là Thời Thời dẫn bạn trai về nhà sao? Ông có cần thiết phải thế không?”
“Ai…” Thời Đại Cường lại thở dài: “Tôi đây là…Cảm thấy con gái mình sao nhanh thế đã phải gả đi rồi?”
“Con gái sớm muộn thì đều phải gả đi, trước đây không phải là ông sắp đặt xem mắt cho con à?”
“Cái đó không giống…” Thời Đại Cường giải thích, “Con gái trước đó chưa từng nói muốn dẫn bạn trai về nhà.”
Chu Thu Bình cảm thấy ông ấy đúng là điên rồi.
“Vậy ông định cả đời không gả con đi à?”
“Tất nhiên tôi không có ý đó…tôi chỉ là…chỉ là cảm thấy không có ai xứng với con gái mình.”
“Bây giờ ông đã thế này rồi, vậy đến lúc con gái kết hôn thì yeutruyen.net ông khóc luôn à?” Chu Thu Bình hỏi ông.
Thời Đại Cường không dám nghĩ đến. Chỉ mỗi việc con gái dẫn bạn trai về nhà mà ông đã khó chịu chết mất, đến lúc con gái gả đi chắc suy sụp luôn.
Chu Thu Bình không thèm để ý ông nữa, kéo chăn quay lưng với ông mà ngủ.
Thời Đại Cường tiếp tục than ngắn thở dài.
Thứ năm Thời Sơ Thần về nhà, Chu Thu Bình liền kể với cô về tình trạng của Thời Đại Cường. Thời Sơ Thần liền cười ngặt nghẽo.
“Đừng có nghe mẹ con nói linh tinh, bố có thể như thế sao?” Thời Đại Cường không muốn mất mặt trước Thời Sơ Thần.
“Xì!”- Chu Thu Bình chê bộ dạng dám nói mà không dám nhận của ông, nghĩ ngợi rồi lại hỏi Thời Sơ Thần: “Con đã đến nhà người ta chưa? Thế nào?”
“Vâng.” Thời Sơ Thần nhớ lúc gặp người nhà Đàm Lễ tuần trước, “Người nhà anh ấy đều rất tốt, mẹ anh ấy rất dễ chung sống.”
Người nhà Đàm Lễ đối với cô đều rất tốt. Mẹ anh ấy rất nhiệt tình, chú và em trai cũng rất thân thiện. Lúc đầu cô cũng có chút lo lắng nhưng ở với họ một lúc thì không còn lo lắng chút nào.
“Đừng có kết luận sớm như thế, gặp mặt một lần không chứng minh được điều gì.” Thời Đại Cường chua chát nói.
Chu Thu Bình nháy nháy mắt với Thời Sơ Thần, cô liền nhịn cười.
“Thời Thời.”- Quách Nguyệt bên cạnh hỏi cô: “Bạn trai cháu có ăn kiêng gì không, ngày mai dì nên chuẩn bị món gì?”
“Dì Nguyệt, cứ thanh đạm chút là được, anh ấy không ăn nội tạng.”
“Được.” Quách Nguyệt vẻ mặt suy nghĩ về món ăn ngày mai.
“Còn kén chọn nữa, cho ăn gì thì ăn đấy đi.” Thời Đại Cường giả vờ nhìn điện thoại, nhỏ giọng thì thầm.
“Sao con không nói trước? Đối phương rốt cuộc là như thế nào? Để chúng ta còn có chuẩn bị chứ?”- Chu Thu Bình hỏi cô.
“Ai ya…” Thời Sơ Thần chọc một miếng hoa quả, nghĩ là ngày mai phải gặp mặt rồi. Cô cũng không muốn thừa nước đục thả câu, “Thực ra mọi người đều biết đó.”
“Bố mẹ biết sao?” Chu Thu Bình nghi ngờ.
Thời Đại Cường đặt điện thoại xuống: “Bố mẹ biết sao? Là con cái nhà ai?” Phản ứng đầu tiên của ông là bạn bè xung quanh của Thời Sơ Thần, ông cũng đều biết cả, “Nhà họ Vương hay nhà họ Lý?”
Thời Sơ Thần lắc lắc đầu: “Đều không phải.”
Chu Thu Bình cũng thấy có vẻ thú vị: “Chẳng lẽ là nhà họ Quý, người tên gì ý nhỉ?”
“Quý Khánh Ngôn? Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh.”
“Vậy là ai?” Chu Thu Bình không muốn đoán nữa.
Thời Sơ Thần nhìn nhìn hai người bọn họ: “Đàm Lễ.”
“Đàm Lễ là ai?” Thời Đại Cường nhất thời chưa nghĩ ra.
Chu Thu Bình cũng đang suy nghĩ, cái tên này có chút quen quen, “Đàm Lễ…Đàm Lễ…” Bà lẩm lẩm đọc hai lần. “Đàm…” Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bà kinh ngạc nhìn Thời Sơ Thần.
“Nhớ ra rồi ạ?” Thời Sơ Thần nhìn biểu cảm của Chu Thu Bình, biết là có lẽ mẹ nhớ ra rồi.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Ai vậy?” Thời Đại Cường cũng cảm thấy cái tên này nghe quen tai nhưng thật sự vẫn chưa nhớ ra.
“Chính là thầy giáo dạy thêm cho con hồi cấp ba đó, còn nhớ không ạ?”
“Thầy giáo?” Thời Đại Cường nhớ ra rồi, kích động đứng bật dậy khỏi sofa.
“Khụ khụ…” Chu Thu Bình ho lên mấy tiếng, tỏ ý bảo ông đừng quá kích động.
“Sao vậy ạ?” Thời Sơ Thần nhìn nhìn hai người.
“Không có gì.” Thời Đại Cường ngồi xuống, “Chính là quá ngạc nhiên đó mà.”
“Sao hai người bọn con lại yêu nhau vậy?” Chu Thu Bình hỏi cô.
Thời Sơ Thần kể lại ngắn gọn quá trình hai người gặp lại nhau lần nữa.
Cô thấy biểu cảm của Thời Đại Cường và Chu Thu Bình có vẻ không tốt lắm: “Hai người sao vậy? Có phải là có gì giấu con không?”
“Không có.” Chu Thu Bình cười cười: “Chính là cảm thấy thật kỳ diệu, không ngờ đến hai người lại…yêu nhau.”
“Đúng vậy.” Thời Sơ Thần chen đến bên cạnh bà: “Lúc đó mẹ cũng cảm thấy anh ấy khá đẹp trai đúng không?”
Cái này thì đúng, ấn tượng của Chu Thu Bình về mọi mặt của Đàm Lễ đều không tệ, chỉ là… Bà nhìn Thời Đại Cường, ông cũng một vẻ mặt rầu rĩ.
Thời Sơ Thần không nói ra được điểm khác thường của ha người nhưng lại cảm thấy hai người họ cứ kỳ kỳ lạ lạ.
Tối nay, nỗi lo âu của Thời Đại Cường lại tăng lên rồi, ngoài cái thứ sáu sắp tới này thì còn vì biết được bạn trai của con gái lại là thầy giáo năm đó.
Từ lần đầu gặp Đàm Lễ, Chu Thu Bình trong nháy mắt đã nhìn thấu hồng trần, tướng mạo cậu ấy chính là kiểu mà con gái mình thích. Hơn nữa so với năm đó, giờ anh càng trưởng thành hơn nhiều.
“Con chào bác, đã lâu không gặp ạ.” Đàm Lễ lễ phép chào hỏi.
“Đã lâu không gặp.” Chu Thu Bình dịu dàng gật đầu, “Mau vào đi.”
“Ngồi đây trước đi, để mẹ đi gọi bố con.”
Sau khi Thời Sơ Thần thấy Chu Thu Bình đã lên lầu liền kéo cánh tay Đàm Lễ: “Tối qua em không về, nhớ em không?”
Đàm Lễ xoa xoa đầu cô: “Nhớ.”
Cô cười “Hì hì”, ngẩng đầu lên hơi bĩu môi. Đàm Lễ hôn nhẹ một cái rồi lập tức buông ra. Liếc mắt thấy ba người đang đi xuống cầu thang.
“Vậy tôi đi mua thức ăn trước.” Quách Nguyệt nhìn nhìn Thời Đại Cường rồi lại nhìn nhìn Đàm Lễ.
“Được.” Thời Đại Cường nháy mắt ra hiệu.
“Đừng đứng đó nữa.” Thời Sơ Thần kéo tay Đàm Lễ: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Hai bác, con có chuẩn bị ít quà, là chút tâm ý nhỏ biếu hai bác ạ.” Đàm Lễ đặt quà đã chuẩn bị lên bàn.
“Tiểu Đàm khách khí rồi.” Chu Thu Bình cười nhận lấy.
Thời Đại Cường nhìn con gái mình ngồi cạnh Đàm Lễ, hai người thân thân mật mật, trong lòng buồn bã.
“Khụ khụ…” Thời Đại Cường hắng giọng: “Tiểu Đàm mấy năm nay thế nào, phát triển tốt chứ?”
“Dạ, bác, công ty phiên dịch phát triển khá tốt.” Đàm Lễ thành thật trả lời.
“Vậy trong nhà con thì sao?” Lúc Thời Đại Cường hỏi câu này đã rất cẩn thận.
“Trong nhà có mẹ và chú, còn có con của chú, ba ruột con đã mất vài năm trước rồi.” Đàm Lễ thành thật trả lời.
“Ồ…” yeutruyen.net Thời Đại Cường gật gật đầu, “Con với Thời Thời qua lại cũng chưa đến nửa năm đâu nhỉ? Bố với mẹ đều cảm thấy….” Thời Đại Cường nhìn nhìn Chu Thu Bình, lại nhìn nhìn hai đứa: “Lần này hai đứa đã gặp phụ huynh rồi có phải là hơi sớm không?”
“Có sớm chút nào đâu ạ?” Thời Sơ Thần đáp lời.
Thời Đại Cường lườm cô một cái, tiếp tục nói với Đàm Lễ: “Thực ra hai đứa có thể cứ yêu nhau thêm hai năm nữa rồi tính tiếp.”
Đàm Lễ vừa nhìn Thời Sơ Thần vừa nói với Thời Đại Cường: “Bác ạ, con hiểu nỗi lo lắng của bác, nhưng con thật sự rất muốn cưới Thời Thời. Cô ấy vẫn còn trẻ, nếu sau khi kết hôn cô ấy chưa muốn sinh con thì chưa vội, đều tùy cô ấy ạ.”
Thời Đại Cường và Chu Thu Bình quay lại nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì. Thấy tình yêu của Đàm Lễ dành cho Thời Sơ Thần, ông cũng không đành lòng chia rẽ đôi uyên ương lần nữa.
Nhưng dường như đã một một suy nghĩ trong ông thay đổi. Thì ra trên đời này, không phải không có người đàn ông nào xứng với con gái của Thời Đại Cường đây.
Quách Nguyệt đi mua đồ ăn về, bốn người cùng nói chuyện. Mấy câu hỏi của Thời Đại Cường đều khá sắc bén nhưng Đàm Lễ đều ứng đối rất tự nhiên.
“Được rồi được rồi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Quách Nguyệt giục bọn họ ra bàn ăn.
“Anh ăn thử món dì Nguyệt nấu đi, ngon lắm đó.” Thời Sơ Thần nói với Đàm Lễ.
Mọi người đứng vòng quanh bàn ăn, Thời Đại Cường hài lòng nhìn bàn đồ ăn rồi nói với Đàm Lễ: “Tiểu Đàm, ngồi đi…”
Thời Sơ Thần cũng nhìn bàn đồ ăn, lại nhìn Quách Nguyệt. Quách Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nháy nháy với cô, ánh mắt thể hiện đó là ý của Thời Đại Cường.
“Nào, Tiểu Đàm này, con xem đây toàn là những món thường ngày của gia đình chúng ta.” Thời Đại Cường đã thay đổi vẻ mặt nghiêm túc ban nãy, cười giới thiệu: “Tai heo lạnh, thạch da heo xào tỏi, gan heo xào tỏi, ruột già xào tỏi, huyết lông, đậu hũ hoa óc, canh lòng heo, hành hoa thận, phổi heo hầm củ cải.”
“…”
Thời Đại Cường tiếp tục nói: “Đừng đứng ngây ra đó nữa, đừng khách khí nhé, đều là món ăn thường ngày của nhà mà. Không phải khách sáo, nhà bác bình thường cũng đều ăn thế. Tiểu Đàm chắc không ăn kiêng gì đâu chứ?”
Thời Sơ Thần bị ông làm tức đến mức cười luôn. Nhà ai bình thường ăn nhiều lòng lợn như thế chứ? “Bố…”
Cô vừa mở miệng liền bị Đàm Lễ kéo tay: “Không có bác ạ, con ăn tất.”
“…”
Được, hai người cứ giả vờ đi!