Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 43



Từ khi nhận được công báo khẩn cấp của Đàm Châu đêm hôm qua cho tới tận trưa hôm nay, Hoàng đế chỉ được nghỉ ngơi một canh giờ.

Triệu tập quần thần thương nghị tình hình dịch bệnh Đàm Châu suốt đêm, lập tức phái Hoắc Sơn có kinh nghiệm xử lý phong phú đến Đàm Châu.

Đàm Châu và kinh thành cách xa hơn ngàn dặm, quan liêu địa phương ngồi không hưởng bổng lộc, lại không làm tròn chức trách, người nhiều hơn việc, đến nỗi giấu giếm chuyện suốt hơn một tháng, hiện tại không khống chế nổi, tử vong quá nhiều, lây nhiễm diện rộng, bấy giờ mới bẩm báo triều đình.

Hộ bộ, Binh bộ và các Nha Thự Thái Y viện dốc toàn lực liên hệ vận động, hoặc là chuẩn bị vật tư, hoặc là điều động nhân thủ cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ.

Hoàng đế bố trí thỏa đáng, bận rộn đến rạng sáng mới chợp mắt.

Không bao lâu sau, Tôn Chiêu bẩm báo Thái Hoàng Thái Hậu đi đến chùa Đại Báo Ân với lý do cầu phúc. Hoàng đế lập tức hiểu ý đồ của bà ta.

Chàng cũng không ngăn cản, đổ bất như sơ(*), dứt khoát trừng trị Thẩm gia và quân tướng đời trước ỷ vào công lao của mình.

(*)Đổ bất như sơ: Chỉ việc trị thuỷ, thay vì chặn dòng thì nên khai thông hợp lý, nghĩa mở rộng là tuỳ vào hoàn cảnh mà có cách xử lý khác nhau để đưa việc đó vào quỹ đạo, tránh xảy ra tình huống không mong muốn.

Vì vậy, chàng dặn dò Tôn Chiêu phái người lặng lẽ hành động.

Buổi sáng, triều thần tranh luận không ngớt vì chuyện lập hậu và tình hình dịch bệnh ở Đàm Châu, chàng gần như mắc kẹt trong triều mà không sao thoát thân được, tới buổi trưa mới biết cách của Tôn Chiêu đã thành công, Thẩm gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cùng lúc đó cũng biết chuyện Phó Nhiêu và mẫu thân đi chùa Đại Báo Ân dâng hương, lúc ấy trong tim chàng lỡ nhịp, cảm giác bất an mấy ngày liền bỗng nhiên có chút manh mối.

Chàng lập tức dặn dò ám vệ đi bảo vệ nàng chu toàn.

Sau đó, một đợt công báo mới của Đàm Châu đã đến, con số lây nhiễm sợ là vượt xa con số báo cáo, y quan các nơi liên tục gấp rút tiếp viện Đàm Châu, thương vong nhiều vô số kể, lòng chàng như phủ sương mù.

Chu Hành Xuân tuổi đã cao, vì đêm đó ở Trân Châu Các lão bị cảm nên đã nghỉ ngơi mấy ngày liền ở phủ, Hạ Du và Đường Húc biến thành con quay, dịch bệnh Gia Châu lần trước khiến Thái Y Viện tổn thất không ít y sĩ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể bổ sung chỗ trống, nhân thủ ít ỏi đến đáng thương.

Từ đêm qua đến trưa hôm nay, không rõ triều thần dâng thư biết bao lần trước mặt chàng phái Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu đi Đàm Châu. Cũng có dân chúng gõ trống thỉnh lệnh, nhao nhao khẩn cầu phái Phó thái y đi tới khu dịch bệnh.

Những tấu chương này ập đến khiến chàng đau cả đầu, về công về tư, Phó Nhiêu cũng không thể đi, bây giờ nàng đang mang thai, sao có thể đến Đàm Châu được?

Y như rằng, đang giờ Ngọ, có ám vệ cấp báo Phó Nhiêu gặp nạn.

Chàng thầm nghĩ, nhất định là Thái Hoàng Thái Hậu biết được chuyện Phó Nhiêu và chàng có tình cảm từ chỗ Hoàng hậu, thầm hận đêm đó mình không một đao giải quyết phế hậu, vừa dặn dò Tôn Chiêu đích thân đi lãnh cung xử lý việc này, vừa đi thẳng đến chùa Đại Báo Ân.

Dân chúng đều đang xin lệnh cho Phó Nhiêu đi tới Đàm Châu.

Chỉ cần Thẩm gia đưa Phó Nhiêu rời khỏi chùa Đại Báo Ân, chàng lập tức rơi vào thế khó xử.

Nếu để chàng thừa nhận Phó Nhiêu có thai trước mặt mọi người, sợ là thanh danh nàng vất vả tích lũy từng tí một sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.

Theo hiểu biết của chàng về Phó Nhiêu, cho dù nàng mang thai, chắc chắn cũng sẽ dũng cảm đi đến Đàm Châu.

Chàng không muốn, lại càng không nỡ để nàng đưa con theo mạo hiểm.

Tiếng vó ngựa xé toạc gió bắc, chạy về hướng chùa Đại Báo Ân như tên bắn.

Mỗi lúc một gần, bất an trong lòng chàng lại sâu thêm một phần.

Chàng hận bản thân, hận bản thân vì hết lần này đến lần khác khiến nàng lâm vào hiểm cảnh, hận bản thân vì không thể bảo vệ mẹ con nàng chu toàn.

Đồng thời, chàng cũng nhìn vị hoàng tổ mẫu xuất thân tướng môn với cặp mắt khác xưa, bà có thể đưa ra lựa chọn sắc bén trong thời gian ngắn như vậy, đúng là đã chiếu tướng chàng.

Nếu như đưa Phó Nhiêu ra ngoài thành công, có thể cứu vãn thanh danh Thẩm gia.

Cho dù là không thể, thì cũng có thể lấy đủ các lý do bắt trộm lừa thiên hạ để động võ với Phó Nhiêu tại chùa Đại Báo Ân.

Binh hành hiểm trứ(*), không hổ là nữ tử tướng môn.

(*)Binh hành hiểm trứ: Đi nước cờ hiểm.

Đại môn chùa Đại Báo Ân lúc này bị bách tính vây kín, quảng trường mênh mông toàn là đầu người, những bách tính không biết chuyện này, một nửa là tới cầu phúc hoặc xem tướng, bị chặn không thoát ra được, một nửa là bị kinh động bởi tin Thái Hoàng Thái Hậu thất đức, trời cao cảnh báo, đến quảng trường chùa Đại Báo Ân quỳ lạy.

Vũ Lâm vệ được Hoàng đến dẫn đến bao vây toàn bộ chùa Đại Báo Ân trước, sau đó chàng đích thân lĩnh binh mở lối vào chùa từ cửa hông.

Ban đầu các tự tăng đứng xem, thấy Hoàng đế đích thân tới, lập tức xoay mũi nhọn nhắm ngay ám vệ Thẩm gia, chẳng mấy chốc, binh lực Thẩm gia không cầm cự nổi.

Trần Chương đích thân bắt Đàm Tín, Lưu Đồng khống chế đám người Thái Hoàng Thái Hậu, lại cử người thu xếp cho Trịnh thị và Phó Khôn.

Mà Hoàng đế thì mặc thường phục đế vương đen tuyền, bước đi như gió, đi thẳng đến Quan Âm Đường.

Băng qua thi thể nằm đầy đất, chàng nhìn thấy hai gã ám vệ còn lại chống đỡ canh giữ bên ngoài một gian sương phòng.

Thiết Giáp vệ nối đuôi nhau xông vào, các hắc y nhân còn lại của Thẩm gia đều bị khống chế, mà Thẩm Dữu kia cũng được thị nữ đỡ, đứng lung lay chực ngã dưới hành lang nhìn qua.

“Bệ hạ...” Nàng ta ngã phịch quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đan xen.

Đáy mắt Hoàng đế toát ra ánh sáng lạnh lẽo, bây giờ chàng không có thời gian chú ý tới nàng ta, mà dời tầm mắt sang gian sương phòng bên kia.

Ám vệ dời thi thể Thu Hương đi, lấy móc dây xích khóa cửa ra.

Đáp lại là tiếng cánh cửa mở ra.

Ánh mắt của Hoàng đế dán chặt tại ngưỡng cửa đẫm máu tươi, một đôi giày thêu bước qua vũng máu đậm đặc, chậm rãi bước ra, bước chân nàng lảo đảo... nhưng vẫn cố gắng bước đi.

Mỗi một bước là một dấu máu, cuối cùng dừng lại bên cạnh một cây cột hành lang.

Trong chốc lát, một giọt máu lặng lẽ nhỏ xuống.

Đỏ tươi, chói mắt.

Ánh mắt Hoàng đế sững sờ, tim như muốn vọt lên cổ họng, tốc độ giọt máu rơi càng lúc càng nhanh, con ngươi chàng bỗng nhiên mở to... hô hấp cũng ngừng lại.

Bóng dáng cao lớn của vị đế vương không gì cản nổi này lại run rẩy hiếm thấy, chàng vươn tay theo bản năng, muốn túm lấy thứ gì, song lại hoảng hốt nhận ra có gì đó lặng lẽ lướt qua đầu ngón tay chàng, cuối cùng không nắm được nữa.

Thời gian dường như ngưng đọng, chỉ có giọt máu kia là không ngừng trượt xuống.

Trong chốc lát, bên chân nàng đã tụ một vũng máu, chói mắt kinh hoàng.

Cuối cùng hình như có thứ gì đó rơi xuống từ thân dưới của nàng, đập vào vết máu kia, thậm chí còn đập lên tim chàng.

“Nhiêu Nhiêu!”

Chàng hoa mắt, cổ họng chợt dâng lên chút máu tanh, chàng dồn hết sức lực, cắn răng mở to mắt cất bước về phía trước.

Cùng lúc đó, Thẩm Dữu cũng kinh ngạc nhìn vũng máu kia, một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy nàng ta, nàng ta lao đến chỗ Phó Nhiêu theo bản năng.

“Không được!”

Tiếng gào sợ hãi xé toạc, người ngã nhào xuống đất như lá khô, bò từng bước về phía nàng.

Sao có thể như vậy chứ...

Sao nàng lại có thai chứ...

Nếu Phó Nhiêu chỉ là Phó Nhiêu, Thẩm gia có thể tự bảo vệ mình trước những chuyện xảy ra trong hôm nay.

Nhưng nếu Phó Nhiêu mang thai hoàng tự, mà hoàng tự này lại sinh non vì nàng ta...

Thẩm gia phạm tội đồng mưu làm phản...

Thẩm Dữu đã không dám nghĩ, mẫu thân của nàng ta, đệ đệ của nàng ta, thân nhân Thẩm gia, từng khuôn mặt quen thuộc lướt qua trước mắt nàng ta, ngay khoảnh khắc này, nàng ta hối hận vì sao đêm qua phải đến lãnh cung, vì sao lòng nàng ta có tham niệm...

Tất cả cảm xúc tụ lại nơi cổ họng, một bàn tay thô ráp đột nhiên thò tới, bóp cổ nàng ta.

Sắc mặt Hoàng đế dữ tợn nhấc Thẩm Dữu lên, cổ tay dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc”, cổ Thẩm Dữu nghiêng đi, người trượt xuống đất, trong đôi mắt kia vẫn là vẻ kinh hãi.

Còn Thái Hoàng Thái Hậu bị bắt cóc đến đây đã nhìn thấy cảnh này.

Tiểu cô nương nằm sấp trên đầu gối bà nói mớ “a á” thuở bé, cứ thế bị người bẻ gãy cổ, một chiêu mất mạng, hệt như chiếc khăn lau bị vứt bỏ.

Ngực Thái Hoàng Thái Hậu chợt dâng lên ngụm máu tanh, mạch máu trong não như vỡ tung, ngất lịm đi.

Nhưng Hoàng đế vẫn không nguôi giận.

Đó là đứa con chàng mong chờ đã lâu, là cốt nhục chàng đặt kỳ vọng rất lớn, chàng hận không thể tự tay bóp chết từng người Thẩm gia.

Thấy sắc mặt Hoàng đế đầy u ám, tựa như cơn gió lốc thổi về phía Thái Hoàng Thái Hậu, Lưu Đồng và Trần Chương đều giật mình, nhanh chóng nhào về trước, một trái một phải ôm lấy chân chàng: “Bệ hạ bớt giận, đó là tổ mẫu ruột rà của ngài, ngài muốn sử sách viết về mình như thế nào?”

Hoàng đế đã hoàn toàn đánh mất lý trí vì vũng máu kia.

Chỉ thấy cằm chàng bạnh ra, trán nổi gân xanh, ống tay áo vung lên, gào khản cả giọng: “Buông trẫm ra, kẻ mạnh làm vua sẽ lưu danh sử sách, trẫm còn sợ sử sách viết bậy ư?”

Trần Chương ôm chặt chân Hoàng đế, kiên trì không buông, rưng rưng khuyên nhủ: “Bệ hạ, đứa bé đã không còn... Ngài hãy đi xem Phó cô nương đi, chuyện còn lại giao cho thần và Lưu Đồng xử trí, bách tính đang tụ tập bên ngoài, trên người Phó cô nương bị thương, lúc này không thể ra khỏi thành, ngài nên đưa nàng ấy rời đi trước mới phải...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hoàng đế nghe vậy, ngực đau âm ỉ, dường như sức lực trên người cũng cạn kiệt, chàng loạng choạng lui ra, đúng là trong mắt chảy ra một tia huyết lệ, nhắm mắt, lạnh giọng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu vô đức, đưa bà ta về cung Từ An.”

“Thần tuân chỉ!” Trần Chương buông tay đứng dậy, ngước mắt nhìn vị đế vương này.

Gió mạnh cuốn tung góc áo đen tuyền của chàng, thân ảnh cao ngất kiên cường đứng đó, vẻ mặt suy sụp, khổ sở, nước mắt giàn giụa.

Trần Chương thật sự không đành lòng, nhưng lại không nói được gì, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Đồng, ý bảo hắn chăm nom Hoàng đế cho tốt, quay đầu áp giải Thái Hoàng Thái Hậu rời đi.

Sau đó Hoàng đế trầm giọng nói: “Lưu Đồng, Thẩm gia mưu hại hoàng tự, án này giao cho ngươi toàn quyền xử trí, không cần phải qua Tam pháp ty, nên giết thì giết, nên đồ(*) thì đồ, không cần tới hỏi trẫm.”

(*)Đồ (徒): Bị đày đi làm khổ sai.

“Thần tuân chỉ!”

Lưu Đồng vỡ lẽ, Hoàng đế định dùng vụ án của Thẩm gia để trấn áp các quý tộc có công lâu đời.

Hoàng đế lại dặn dò Tôn Chiêu đi theo sau: “An táng trọng thể cho Thu Hương, an ủi thân nhân.”

“Vâng...”

Gió lạnh thổi qua, nhưng không thể quét sạch máu tanh và vết bẩn đầy đất, chỉ có vài chiếc lá khô rụng lả tả, bay theo chiều gió, chẳng hề hay biết đau khổ của chốn nhân gian.

Hoàng đế khó khăn buộc mình quay người lại, nhìn bóng người gầy yếu kia, chỉ thấy Phó Nhiêu ngồi dựa vào cột hành lang, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mỏng, màu môi nhợt nhạt, vẻ mặt trống rỗng.

Chàng đau lòng khôn xiết, kìm nén đau đớn nơi hốc mắt, bước từng bước về phía nàng, ngồi xổm xuống, muốn mở miệng trấn an nàng vài câu, nhưng cổ họng giống như bị thít lại, không thể thốt nổi lời nào, chỉ đành cẩn thận vươn tay, thử ôm lấy nàng, lại siết chặt hơn, ôm nàng vào lòng rồi từ từ đứng dậy.

Nàng không khóc, thậm chí khóe mắt sạch sẽ đến mức hơi lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt như lưu ly.

Nàng như thế này, khiến chàng cảm thấy quá đỗi xa lạ.

Chàng nuốt nước bọt, xoay người, ôm nàng đi ra ngoài.

Đã có xe ngựa dừng ở cửa Quan Âm Đường, có lẽ Lưu Đồng đã sắp xếp người hộ tống bọn họ đi ra từ cửa sau.

Phó Nhiêu quả thật bị lạnh cóng người, mãi đến khi dựa vào lồng ngực kiên cố và ấm áp, nàng mới tìm lại được chút tri giác.

Trong đầu nàng bị suy nghĩ ấy chiếm cứ rất lâu, không thể định thần lại, đợi đến khi kịp phản ứng thì ván đã đóng thuyền.

Vậy mà nàng đã thật sự làm được.

Ngước mắt, trông thấy quai hàm căng cứng của chàng, nàng đoán đêm qua chàng chưa được ngủ nghỉ đàng hoàng, hình như còn mọc chút râu ria lởm chởm...

Nhìn lên trên là khuôn mặt tuấn tú quen thuộc ấy.

Cánh tay chậm rãi bám sát, ôm lấy cổ chàng từng chút một, tới gần hơn, tiếng thở khó nhọc vang bên tai chàng: “Xin lỗi...”

Bước chân Hoàng đế khựng lại một lát, nước mắt tích tụ trong hốc mắt lăn xuống, chàng nghẹn ngào rũ mắt, nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng mình, chua xót nói: “Là trẫm có lỗi với nàng, không thể bảo vệ nàng và con bình an.”

Phó Nhiêu nghe chàng nói mà lòng đau âm ỉ, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Là ta có lỗi với ngài... Là ta không tốt...”

Hoàng đế chỉ nghĩ Phó Nhiêu tự trách mình không bảo vệ được con, lòng càng thêm đau đớn, chỉ sải bước ôm nàng lên xe ngựa.

Cẩn thận đặt nàng lên sạp mềm, quấn chăn cho nàng, sau đó nhận lò sưởi nội thị đưa tới, nhét vào tay nàng, nắm hai tay nàng và lò sưởi trong lòng bàn tay mình, tay chàng vẫn đang run rẩy, khoé mắt liếc tới vết máu trên góc váy nàng, chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, không cầm lòng nổi mà nhắm mắt hít sâu.

Phó Nhiêu ngơ ngác nhìn chàng, xấu hổ không thôi, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, người đưa ta về tiệm thuốc đi...”

Hoàng đế nghe vậy liền mở mắt, thấp giọng khiển trách: “Hồ đồ, giờ nàng thành ra thế này, trẫm sao dám yên tâm để nàng ở một mình? Bây giờ trẫm đưa nàng hồi cung, sau này nàng không đi đâu cả, trẫm đã viết chiếu thư...”

“Bệ hạ...” Phó Nhiêu nước mắt lưng tròng ngắt lời chàng.

Hoàng đế sững sờ, trong lòng có linh cảm không lành, mấy lần để nàng gặp nguy hiểm, đã khiến cho chàng không còn tự tin, chỉ khàn giọng khuyên nhủ: “Nhiêu Nhiêu, trẫm biết nàng đau lòng, nhưng nàng còn trẻ, chúng ta vẫn có thể có con, nàng đừng suy nghĩ lung tung, trẫm đưa nàng hồi cung, thái y điều trị thân thể cho nàng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, cũng đừng nghĩ gì cả...”

Phó Nhiêu lại ngắt lời chàng: “Bệ hạ, dịch bệnh ở Đàm Châu, tình thế không được lạc quan...”

Hoàng đế im bặt, cụp mắt, ánh mắt dừng trên bàn tay bé nhỏ, trắng bệch của nàng, cũng không tiếp lời.

Phó Nhiêu cười yếu ớt, ánh mắt nàng đảo quanh trên mặt chàng, lướt qua từng tấc một, cố chịu đựng nhịp tim đập mạnh bị đè nén sâu trong đáy lòng, kiên định nói từng câu từng chữ: “Bệ hạ, Thần, y sĩ Thái Y viện Phó Nhiêu, thỉnh chỉ đi Đàm Châu!”

Một câu mà như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim chàng, hai hàng nước mắt vô thức lăn xuống, chàng nhắm chặt hai mắt, gian nan nặn ra hai chữ: “Không được.”

Hít một hơi thật sâu, run giọng nhấn mạnh: “Trẫm không cho nàng đi...”

“Chẳng phải ngoài ta ra thì không còn sự lựa chọn nào tốt hơn sao?” Phó Nhiêu quả quyết ngắt lời chàng.

Đôi mắt ướt át được gột rửa bằng nước mắt của nàng sáng ngời và trong vắt như hổ phách.

Im lặng một lúc, nàng thì thào nói rõ: “Chúng ta vốn không nên ở bên nhau, nhưng vì trời xui đất khiến, nhận được sự sủng ái của bệ hạ, là may mắn của ta, ta không hối hận khi quen biết ngài...”

Hốc mắt Hoàng đế lại trào ra một dòng nước mắt nóng hổi, lòng chàng đau thắt, hai tay run rẩy không kìm được, chàng muốn nắm chặt nàng, nhưng chợt cảm thấy không thể dùng lực.

Nàng nhìn đôi môi khô khốc của chàng chăm chú: “Ta cũng rất cố gắng đáp lại lòng tốt của ngài... Song lại nhận ra, mình vẫn không thể.”

Ánh mắt Hoàng đế cứng đờ, khóe mắt kéo căng hết mức, đôi mắt ngơ ngẩn không thốt nên lời.

“Bệ hạ từng có rất nhiều nữ nhân, trong lòng ít nhiều sẽ còn lưu lại dấu vết, con cái của ngài lại nhiều như thế, tim ngài quá lớn, chứa quá nhiều người, còn trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu, bệ hạ... Từ đầu đến cuối ta không thể bước qua rào cản đó...” Giọt nước mắt li ti lấp lánh theo từng nhịp rung hàng lông mi của nàng: “Thứ ta muốn, bấy lâu nay bệ hạ đều không cho nổi, không phải sao?”

Đáy lòng Hoàng đế bỗng “lộp bộp”, tựa như có thứ gì đó vỡ vụn.

Đứa bé vẫn còn, nàng bất đắc dĩ nương thân cho chàng, đứa bé mất rồi, ràng buộc giữa hai người cũng theo đó bị chặt đứt, nàng không có lý do ở lại.

Chẳng qua trước đây nàng bị ép buộc bởi uy thế của đế vương, không thể không thuận theo, còn lúc này, Đàm Châu cần nàng, con cũng không còn, là thời cơ tốt nhất để nàng rời đi.

Nàng vẫn là Phó Nhiêu, chưa bao giờ thay đổi.

Hoàng đế cười cay đắng.

Vào giờ phút này, bất an và thấp thỏm mấy ngày qua chợt rơi xuống đất.

Nàng muốn rời khỏi chàng.

“Nếu ta vào cung, làm phi tử của ngài, ngài có cho ta đi Đàm Châu không?” Đối mặt với khuôn mặt sâu sắc của chàng, nàng nói chắc nịch: “Ngài sẽ không.”

“Ngài hứa sẽ không trói buộc ta, nhưng thật ra là dỗ ta thôi, có lẽ ngài chừa cho ta chỗ trống lớn hơn phi tử bên cạnh, có điều những thứ này đối với ta là không đủ. Trong mắt ngài, uy nghiêm của đế vương, quy củ, không dung tha ngỗ nghịch còn quan trọng hơn những thứ khác... Còn trong mắt ta, sống chết là chuyện lớn, bách tính là trời, danh tiết hay lời đồn nhảm gì đó, ta đều không để trong lòng.”

Ngữ điệu của nàng dịu dàng uyển chuyển, tựa như thanh kiếm sắc bén đang cố gắng bóc tách chấp niệm trong lòng chàng về nàng từng chút, từng chút một.

“Từ nhỏ tổ mẫu đã dạy ta rằng, khi bắt đầu đeo túi thuốc trên lưng, phải coi mạng người là nhiệm vụ của mình.”

Phó Nhiêu chậm rãi thở ra, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa kiên quyết:

“Vậy nên, kính xin bệ hạ đưa ta về tiệm thuốc, đợi ta tĩnh dưỡng mấy ngày rồi đến Đàm Châu.”

...

Cuối cùng Hoàng đế đã đưa Phó Nhiêu về Vinh Thiện Đường, chàng cũng rút hết tất cả thị vệ theo yêu cầu của nàng.

Chàng không thể bảo vệ tốt cho nàng, yêu thương của chàng lại trở thành tai họa của nàng, chàng đã nuốt lời, chàng buông tay.

Hoàng đế ôm nỗi lòng trống rỗng trở về Ngự thư phòng, người mệt mỏi ngồi đó cả đêm, không nói không rằng, như thể hoà làm một với đêm đen như mực.

Ban đêm, bệnh tình Thái Hoàng Thái Hậu nguy kịch, ngay cả Chu Hành Xuân bệnh chưa khỏi hẳn cũng bị đưa đến cung Từ An.

Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu nghe nói Thẩm gia bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, phun một ngụm máu, không thể mở mắt thêm lần nào nữa.

Chu Hành Xuân biết Hoàng đế muốn cưới Phó Nhiêu, lo lắng Thái Hoàng Thái Hậu vừa qua đời sẽ trì hoãn hôn kỳ, cũng hao hết tâm huyết mong cho Hoàng đế tranh thủ mấy ngày, đáng tiếc Thái Hoàng Thái Hậu một lòng muốn chết, cuối cùng không còn cách nào cứu vãn, qua đời vì bệnh vào rạng sáng tại cung Từ An.

Trước bình minh, âm thanh tang lễ trong cung đã đánh thức kinh thành đang ngủ say.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong một đêm, phố lớn ngõ nhỏ treo màn trắng, cả thành cất tiếng chia buồn.

Thái Hoàng Thái Hậu là tổ mẫu ruột rà của Hoàng đế, theo chế độ, Hoàng đế phải thủ hiếu một năm, trong vòng một năm không được cưới thê, không được nạp phi, trong cung cấm tiếng đàn sáo.

Lúc Hoàng đế nghe tin Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, cuối cùng chàng ngồi phịch xuống ghế bành, cất tiếng cười khổ bất lực.

Chàng mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn tia nắng ban mai phía Đông, chậm rãi lên tiếng: “Truyền chỉ, phái thái y của Thái Y viện, Huyện chúa Càn Ninh Phó Nhiêu, nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày rồi đến Đàm Châu chống dịch.”

Mấy ngày sau, thánh chỉ hạ xuống Phó phủ, Trịnh thị không còn cách nào, chỉ biết rưng rưng nước mắt, kéo Phó Nhiêu không nỡ buông tay, hối hận tự trách: “Mẹ hối hận không nên bảo con học y, là mẹ vô dụng, không thể chăm sóc tốt cho con, khiến con còn nhỏ đã chịu khổ chèo chống cả gia đình, cô nương nhà bên làm nũng trong lòng mẹ, còn con lại tìm thuốc trong núi tuyết, cô nương nhà bên nở mày nở mặt lập gia đình, mẹ lại nhìn lầm người, lầm lỡ cả đời con, Nhiêu Nhiêu, con đi rồi, hàng ngày mẹ sẽ chép kinh tụng Phật, khẩn cầu mong con bình an, nếu có thể, mẹ nguyện đổi mạng sống của mình để con bình an trở về...”

Phó Nhiêu tựa lên đầu gối bà khóc hồi lâu, cuối cùng hai mẹ con cũng nhẹ lòng.

Ban đêm, Phó Nhiêu dẫn Phó Khôn đến tiệm thuốc, giao hết sổ sách vào tay cậu, lại đích thân thắp ngọn đèn dầu đế bạc, kể hết những chuyện đã xảy ra trong hơn nửa năm qua.

Ban đầu Phó Khôn phẫn nộ, hận không thể đỡ án đứng dậy giết người, sau dần dần lại đau lòng vô cùng, thì ra mấy tháng qua, một mình tỷ tỷ âm thầm chịu đựng nhiều cực khổ như vậy, cuối cùng, sau một lúc lâu cậu không thốt được lời nào, chỉ chán nản ngồi trên ghế gượng cười cứng nhắc.

Phó Nhiêu nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu, trong lòng cực kỳ thấp thỏm: “Khôn Nhi, đệ ổn chứ?”

Phó Khôn dừng một lát, giơ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Phó Nhiêu, thiếu niên thở dài, cười khổ nói: “Tỷ, tuy đệ phải học cách gánh vác chút chuyện, nhưng lần này tỷ đã khiến đệ gánh vác một chuyện lớn lao đấy!”

Sau đó lại trở về vẻ mặt hồn nhiên, cảm khái cười nói: “Cũng tốt, nếu tỷ gả cho thiên tử đương triều, nhỡ chịu tủi thân, đệ còn phải quỳ gối dưới chân ngài ấy xin tha thứ với tỷ, cục tức này đệ chịu không nổi, tỷ rời khỏi kinh thành, ngày sau gặp người tốt, đệ đệ còn có thể làm chỗ dựa cho tỷ, tốt biết bao.”

Buổi nói chuyện đã giảm bớt gánh nặng tội khi quân, mắt cậu liếc nhìn bụng Phó Nhiêu, nghiêng người thấp giọng hỏi: “Tỷ, có thật là đệ sắp làm cữu cữu không?”

Phó Nhiêu không khỏi cười khẽ, đặt tay lên bụng, ngại ngùng gật đầu: “Đúng vậy, đứa bé rất ngoan, cũng rất kiên cường.”

Phó Khôn vô cớ thấy tự hào, đôi mắt sáng lấp lánh: “Chắc chắn tiểu tử kia cũng xuất sắc như tỷ tỷ!”

Cuối cùng cậu vỗ ngực nói: “Tỷ yên tâm đi, trong nhà cứ giao cho đệ, tỷ đi xa tha hương, hãy chăm sóc tốt cho mình, muốn đi du sơn ngoạn thủy thì cứ việc, đợi đến lúc đệ giành được một vùng trời cho tỷ, bảo vệ tỷ chu toàn.”

Lưng thiếu niên thẳng tắp, trên trán đã có vẻ chín chắn và gánh vác không hề tầm thường.

Phó Nhiêu hiểu ý cười: “Được!”

Trước Giao thừa, các thư lại ở Thái Y viện đã sao chép xong bản thảo đầu tiên của “Dược Điển”, trước đó để thuận tiện cho việc hiệu đính, Phó Nhiêu căn dặn sao chép ra hai quyển, việc này chỉ có nàng và hai vị điển dược sứ biết được, bây giờ nàng lặng lẽ lấy bản thảo đầu tiên vừa dày vừa nặng kia về, để lại một quyển dự phòng ở Thái Y viện.

Qua Giao thừa, đón ánh ban mai đầu tiên của tân xuân, Phó Nhiêu đeo túi thuốc trên lưng, xe chở đầy hành trang, cùng với mấy vị Thái y của Thái Y viện và hơn mười xe vật tư, đoàn người rầm rộ đi tới Đàm Châu.

Xe ngựa khởi hành từ kinh thành, đi một ngày đến Thông Châu, sau đó đổi thuyền đi đường thủy xuống phía Nam đến Dương Châu, từ Dương Châu ngược lên phía Tây, tới Nhạc Châu trung chuyển, rồi lại theo Tương Thủy xuôi nam, đi thẳng đến Đàm Châu, suốt chặng đường này toàn đi thuyền, Phó Nhiêu được nằm, được ngồi, đa số thời gian nàng đều đang hiệu đính “Dược Điển”, thỉnh thoảng ra thuyền thưởng thức phong cảnh dọc đường, đúng là vui vẻ thoải mái.

Đứa bé này theo nàng xông pha khói lửa, cũng không quấy nàng, cả đường bình an vô sự, điềm tĩnh như thế này, sau này nhất định sẽ là đứa trẻ giỏi giang.

Hai tháng sau, tình hình dịch loạn ở Đàm Châu đã ổn định, tin vui truyền đến kinh thành. Phó Nhiêu có công lao to lớn, bách tính năm sông bốn biển nghe đến tên, sôi nổi lập sinh từ(*) cho nàng, già trẻ lớn nhỏ đều quay quanh bái lạy.

(*)Sinh từ: Đền thờ người đang còn sống, có sự nghiệp lớn lao, giúp ích cho nhiều người

Bách quan trong triều do Trình Khang dẫn đầu, thỉnh Hoàng đế phong thưởng cho Phó Nhiêu.

Không ngờ Hoàng đế lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Bách quan không hiểu, tụm năm tụm ba tìm đến Lãnh Hoài An hỏi nguyên nhân.

Nhưng Lãnh Hoài An cười khổ không đáp.

Khoảng thời gian này, trên mặt Hoàng đế chưa bao giờ tươi cười, cũng không đề cập tới nửa chữ Phó Nhiêu, thậm chí còn đưa chiếc khăn tay Phó Nhiêu tặng cho chàng và cả chiếu thư phong hậu cũng giao cho Lãnh Hoài An niêm phong.

Có vẻ như chàng định hoàn toàn buông tay.

Lãnh Hoài An ôm ống tay áo đuổi triều thần đi, chậm chạp bước tới Nha Thự Thái Y viện.

Băng qua nhà chính, nhìn thoáng qua, nhân lực trong viện không nhiều lắm, bầu không khí vô cùng nặng nề, y cảm thấy kỳ lạ, trực tiếp đi tới Nha Thự của Hạ Du, song đã thấy vị Viện Chính này mắt đỏ hoe, cầm một bản tấu trình khóc không thành tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Thái Y viện có cách liên lạc riêng với y sở ở các nơi, tấu trình trước đó Đàm Châu gửi về kinh thành là tin vui, nhưng y sở địa phương cũng sửa sang lại một bản danh sách y sĩ bỏ mình, cái tên cuối cùng trong danh sách, chính là Phó Nhiêu.

Từ khi Hạ Du tự tay nhận được công báo, ông đã khóc vài lần rồi, cũng không dám rêu rao, chỉ vì vị đồng liêu kia nói cho ông biết, trước lúc Phó Nhiêu lâm chung không cho phép truyền tin ra ngoài, Hạ Du không biết có nên trình lên trên không.

Lãnh Hoài An liếc mắt đọc nhanh như gió, y như bị giội một chậu nước lạnh, cả người cứng nhắc đứng đó, im lặng hồi lâu, y hỏi: “Chết như thế nào?”

Hạ Du khóc: “Nhiễm bệnh, mệt nhọc quá độ, không qua khỏi.”

Lông mày Lãnh Hoài An nhíu lại, hốc mắt đau đến nỗi nói không nên lời.

Hoàng đế vốn đã buồn bực trong lòng, nếu trình tin Phó Nhiêu chết lên, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lúc này Lãnh Hoài An ra quyết định: “Hãy giấu giếm chuyện này.”

Hoàng đế không hề hay biết, chàng chỉ nhớ đi nhớ lại lời Phó Nhiêu nói ngày đó, thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu, trong lòng nàng không có chàng, nàng không muốn ở bên chàng.

Nếu chàng lại dây dưa, sẽ mất đi phong thái của một đời đế vương.

Thế là, chàng đến hậu cung thăm hai vị Công chúa như thường lệ, đích thân dạy dỗ Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.

Chỉ là đối mặt với cung phi dịu dàng tình cảm, chàng cũng cảm thấy khó khăn.

Chàng là nam nhân trưởng thành, chàng cũng muốn làm một vị đế vương bình thường, cũng không biết vì cớ gì, mỗi khi có phi tử nảy lòng tham với chàng, trong đầu không tự chủ được hiện lên bóng dáng yêu kiều của Phó Nhiêu, trong lòng dâng lên nỗi chua xót đắng cay, cuối cùng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ rời đi.

Thời gian là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu vết thương, qua một thời gian nữa, nhất định chàng có thể quên mất nàng, chàng mù quáng nghĩ như vậy.

Mãi cho đến một ngày nào đó đầu tháng tư, chàng hạ triều trở về, đã thấy Ngu phi dắt Nhị Công chúa đứng dưới hành lang điện Phụng Thiên.

Ngu phi dịu dàng, nhã nhặn trầm tĩnh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nay là phi tử có cấp bậc cao nhất hậu cung, Hoàng đế đã giao mọi việc hậu cung vào trong tay nàng ấy.

Chỉ thấy Ngu phi diện chiếc váy trắng, khoé mắt đỏ hoe, chốc chốc cầm khăn thêu chấm khoé mắt, trông như có chuyện gì đó, Hoàng đế sải bước tiến lên.

Nhị Công chúa ngoan ngoãn thi lễ với Hoàng đế trước: “Thỉnh an phụ hoàng.”

Hoàng đế mỉm cười ôn hoà với cô bé, xoa búi tóc của nữ nhi, ánh mắt dừng trên người Ngu phi, dịu dàng hỏi: “Ngu phi, xảy ra chuyện gì ư?”

Chỉ thấy Ngu phi nước mắt lưng tròng quỳ gối làm đại lễ với chàng: “Bệ hạ, thần thiếp có một chuyện muốn thỉnh cầu.”

“Chuyện gì?”

Ngu phi lấy từ trong tay áo ra một túi vàng bạc, trình tới trước mặt Hoàng đế, nghẹn ngào nén đau nói: “Bệ hạ, hôm qua Hạ Linh vào cung thỉnh an, bấy giờ thần thiếp mới hay tin, thật ra Phó thái y đã vùi thân trong dịch bệnh Đàm Châu, cả nhà thần thiếp được tổ mẫu của Phó thái y cứu, Phó thái y cũng là người tâm địa từ bi, cứu lê dân gặp nguy nan, lòng thần thiếp đau đớn không thôi, hận mình bất lực, chỉ muốn cầu xin bệ hạ cho phép thần thiếp đưa túi vàng bạc châu báu này cho mẫu thân Phó thái y, trò chuyện an ủi.”

Trong đầu Hoàng đế nổ “ầm”, tất cả cảm xúc tụ lại trong cổ họng, như thể chàng nghe không hiểu, âm cuối run rẩy hỏi: “Phó thái y nào?”

Ngu phi sửng sốt, nghi hoặc trả lời: “Thái y viện còn có Phó thái y khác ư, không phải là Huyện chúa Càn Ninh - Phó Nhiêu cô nương sao?”

Trước mắt Hoàng đế tối sầm, phun một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv