Đầu Phó Nhiêu vang lên ong ong, dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ có thể giả ngốc: “Bệ hạ, nếu thần nữ buổi tối không về, mẫu thân chắc chắn sẽ lo lắng...”
Hoàng đế lạnh nhạt ngắt lời nàng: “Hôm nay nàng ra khỏi Dương gia, nhất định đã gặp Lưu Đồng...”
Ánh mắt Phó Nhiêu co rụt lại, chậm rãi gật đầu.
“Lưu Đồng đưa nàng tới cung thành?”
Phó Nhiêu chần chờ đáp: “Vâng...”
Hoàng đế cười cười, bình tĩnh nói: “Đã như vậy, hắn nhất định sẽ phái người đến phủ của nàng báo cho mẫu thân biết, nàng không cần lo lắng.”
Phó Nhiêu nghe vậy, sức lực trong người giống như bị rút cạn, giống như bị hãm sâu vào vòng xoáy không thể tự thoát được ra, mềm mại yếu ớt nằm rạp trên mặt đất: “Bệ hạ, thần nữ biết hôm nay vào cung chính là cục diện lưỡng nan, nhưng nếu không đến, sợ là Dương gia sẽ gặp bất trắc, trước đây Dương gia từng vì giúp ta mà đắc tội Phó gia, lần này Phó đô Ngự sử điều tra án nhưng chưa tra ra manh mối, thần nữ cảm thấy trong đó có ẩn tình, bèn mạo hiểm vào cung mặc cho trời tuyết.”
“Nếu không đến thì lương tâm thần nữ đời này làm sao yên ổn?”
“Nhưng đến rồi lại không khỏi khiến bệ hạ cho rằng thần nữ…” Phó Nhiêu lộ vẻ mặt khó khăn, thanh âm nhỏ như muỗi: “Cho rằng thần nữ có suy nghĩ như vậy…”
“Có suy nghĩ gì?” Hoàng đế bật cười, tay đặt ở đầu gối, ngồi xếp bằng trên sạp, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng chậm rãi hiện lên rặng đỏ, ánh mắt xấu hổ đến không dám nhìn chàng, không nói lên lời: “Cho rằng trẫm lấy ơn ép nàng thị tẩm?”
Phó Nhiêu hé miệng không đáp.
Hoàng đế cười một tiếng, đưa tay gõ gõ trán của nàng: “Cô nương nhỏ này coi trẫm là loại người nào? Có thể nghĩ tốt cho trẫm một chút được không?”
Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đón nhận nụ cười trong veo của chàng, nhất thời xấu hổ không thôi, cúi đầu một lần nữa: “Là thần nữ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn thấu nàng, ậm ừ nói: “Nàng đừng nghĩ xấu cho trẫm, trẫm cũng không phải hoàn toàn là không có ý giữ nàng ở đây, chỉ là muốn nàng ở bên trẫm nhiều hơn mà thôi.”
Chàng chợt nhìn thấy nàng đặt tay lên bụng, giọng điệu ấm áp hỏi: “Nàng còn chưa dùng bữa sao?”
Phó Nhiêu ngừng lại, hốc mắt phiếm hồng, nàng đề phòng chàng nhưng chàng lại chăm sóc nàng mọi lúc.
Hoàng đế khoát tay, vài tên nội thị hầu ở cửa nối đuôi nhau vào, nâng một bàn nhỏ lên trước mặt Phó Nhiêu, trình lên năm sáu món ăn lớn nhỏ, khẩu phần không nhiều lắm, nóng hầm hập, nhìn là liền muốn ăn.
Phó Nhiêu đói đến bụng kêu vang, cũng không muốn làm khó mình, lập tức tạ ơn, bưng chén nhỏ lên dùng bữa, trong lòng lại cân nhắc bây giờ nên giải quyết tình hình như thế nào.
Trên đường tới, nàng hứng phải tuyết bay đầy trời, cất bước gian nan, không lúc nào là không cân nhắc rằng mình có nên vào cung hay không.
Nàng cũng muốn trút bỏ hết thảy băn khoăn mà làm theo những gì chàng muốn.
Nhưng hoảng sợ nhìn lại, nàng thấy bốn phía tường cung cao ngất phủ đầy tuyết trắng như một cái lồng băng muốn nhốt nàng ở lại làm nàng hít thở không thông.
Bỗng dưng nhớ tới Trân Phi chết vì băng huyết và Đại Hoàng tử sinh ra đã bị trúng độc, đấu tranh với cái chết đến mười năm, hình ảnh thiếu gia mười mấy tuổi nằm trên giường nôn ra máu cứ lởn vởn trong đầu nàng không xua đi được.
Trân Phi cũng giống như nàng, là một người phụ nữ gia thế bình thường, nếu xảy ra chuyện, nàng không có gia tộc lấy làm chỗ dựa thì chỉ biết yên lặng ngã trong vũng máu, tuyệt vọng mà đi.
Hoàng hậu trong cung, Thục Phi, cho dù là Thái Hoàng Thái hậu thì nàng cũng không dễ hòa hợp, nàng không hề có chỗ dựa, việc được Hoàng đế cưng chiều đối với nàng không phải là phúc mà là họa.
Nàng không muốn đi theo vết xe đổ của Trân Phi và Đại Hoàng tử.
Nếu không thể vào cung, vậy thì đứa bé này nên bỏ hay nên giữ.
Loạng choạng trong tuyết mờ mịt, bị gió tuyết đầy trời thổi qua, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ có mình nàng cô độc, nỗi cô đơn và hoang vắng xuyên qua trái tim khiến nàng tự hỏi tại sao không giữ lại đứa bé này, ít nhất khi đêm tối đi thuyền thì cũng có người cùng nàng vượt qua mưa gió.
Suy nghĩ vài lần, nàng không khỏi giật mình khi đứa nhỏ này là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Như vậy, nàng phải hoàn toàn rời khỏi chàng, dành ra một thế giới tự do cho mình và đứa bé.
Phó Nhiêu nghĩ đến đây, đáy mắt thoáng hiện lên tia kiên định, nàng phải lấp đầy bụng thì mới có thể chiến đấu một trận ác liệt, chỉ trong một thời gian ngắn nàng đã quét sạch mọi thứ trên bàn.
Hoàng đế đang đọc sách, lơ đãng nhìn lướt qua, thấy đĩa thức ăn trống không, hơi sửng sốt, cười nói: “Xem ra là ăn rất ngon miệng”
Phó Nhiêu dùng khăn lau miệng nhỏ giọng cười: “Là cực kỳ đói bụng.”
Nội thị mang bàn rời đi rồi lại rót nước nóng cho hai người.
Phó Nhiêu nhấp vài ngụm nước nóng, lén liếc Hoàng đế một cái.
Ngược lại, Hoàng đế thong dong đỡ chén trà và nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười, bộ dạng rất ôn hòa, thậm chí còn có phần cưng chiều.
Phó Nhiêu ở trước mặt chàng nói: “Bệ hạ, hôm nay thần nữ vào cung còn có một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?”
Phó Nhiêu ngước mắt bình tĩnh nhìn chàng: “Bệ hạ, lúc trước ngài luôn nói rằng sẽ không bức bách thần nữ vào cung, hôm nay thần nữ cũng muốn hồi bẩm bệ hạ, thần nữ quả thật không muốn vào cung, cũng không có ý định vào cung.”
Hoàng đế ngẩn ra, ý cười trong đáy mắt chậm rãi tản đi, ngón tay vuốt ve chén trà, cụp mắt nhìn chén trà trống rỗng, cũng không tiếp lời nàng.
Phó Nhiêu cố lấy dũng khí nói tiếp: “Bệ hạ để tay lên ngực tự hỏi, thần nữ thích hợp vào cung sao?”
“Không thích hợp.” Mặt mày buồn rầu, chàng trả lời cực kỳ thẳng thắn.
Phó Nhiêu sững sờ, con ngươi sáng lên, vội nói: “Đúng vậy, bệ hạ cũng cho rằng thần nữ không thích hợp với hoàng cung, kính xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ mà giúp đỡ cho ta.”
Dứt lời, nàng chắp tay cúi lạy, dập đầu, quỳ xuống đất.
Ánh mắt Hoàng đế rơi vào phía sau lưng nàng, chàng chạm vào từng tấc đường nét uyển chuyển mềm mại của nàng, vô cùng hưởng thụ...
Chàng nhắm mắt lại, từ đáy lòng toát ra một tia bất lực xen lẫn vài phần buồn bực: “Nàng không có chút tình ý nào với trẫm sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu hơi dừng lại, tầm mắt lướt qua góc bàn, rơi vào góc áo vàng óng của chàng, hào quang vàng óng chói mắt khiến mắt nàng dần dần mơ hồ, đối với nàng mà nói, có hay không đều không quan trọng.
Cho dù là có thì cũng không đủ để lay động quyết tâm bảo vệ đứa nhỏ và rời khỏi chàng của nàng.
Nàng nhắm mắt lại, dùng giọng xa lạ nói: “Bệ hạ, thần nữ ngưỡng mộ uy nghiêm thần võ của ngài, nhưng lại không có tình cảm nam nữ.”
Sự ấm áp trong mắt Hoàng đế cuối cùng cũng bị rút ra từng tấc, mọi niềm tự hào và vui vẻ trong lòng chàng đều bị lời nói của nàng làm bay hết, sau khi uy nghiêm bẩm sinh của Hoàng đế bị thách thức, một ánh mắt hung bạo đột nhiên xuất hiện, chàng hơi thu hẹp tầm mắt, từ giữa hai hàm răng thốt ra một âm thanh: “Nếu trẫm cố ý nạp nàng làm phi tần thì sao?”
Phó Nhiêu ngước mắt nhìn chàng, dừng một lát, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ cảm thấy Từ Gia thế nào?”
Hoàng đế nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nha đầu vô ơn, đừng nhắc đến hắn!”
Phó Nhiêu quỳ thẳng người, gật đầu: “Đúng vậy, thần nữ và Từ Gia từng ở bên nhau mười năm, trong mười năm cũng có dịu dàng thắm thiết, giúp đỡ lẫn nhau... Nhưng sau đó thì sao, Từ Gia gặp được Công chúa, không phải vẫn bỏ rơi ta sao?”
“Nếu ta gả cho bệ hạ, vào cung làm phi, bây giờ thần nữ còn có chút nhan sắc, còn có thể chẳng biết xấu hổ mà thốt ra câu “Trẻ trung xinh đẹp”, nhưng nếu qua tiếp một cái mười năm, ta người già sức yếu, đến lúc đó bệ hạ sủng hạnh phi tử trẻ tuổi bên ngoài, ta có thể làm gì?”
“Mười năm đó, ta chia tay với Từ Gia rồi còn có thể tự do, nay bị bệ hạ vứt bỏ, ta cùng lắm là ở thâm cung chịu mệnh mà thôi...”
Nói xong lời cuối cùng, đuôi mắt nàng đỏ hoe, những giọt nước mắt nhỏ bé phản chiếu một chút buồn bã.
Lo lắng đế vương bạc tình, nàng không tin Hoàng đế có thể đối xử tốt với nàng từ đầu đến cuối.
Nàng cũng không dám cược.
Hoàng đế ngẩn ra, không trả lời được.
Nửa đêm lại càng yên tĩnh, hình như có gió tuyết thổi qua khiến song cửa sổ ào ào rung động.
Trong tiếng gió ong ong, chàng ngập ngừng lên tiếng: “Phó Nhiêu, nàng không có lòng tin với trẫm như vậy sao?”
Phó Nhiêu cắn môi, sắc mặt như heo chết không sợ nước sôi(*) đáp: “Bệ hạ, thần nữ có lòng tin với ngài hay không lại là chuyện khác, thần nữ không dám tin tưởng các nương nương trong hậu cung, tấm gương của Trân Phi nương nương và Đại Hoàng tử ở ngay trước mắt, trước có Hoàng hậu, sau có Thục Phi, lại còn có cả Thái Hoàng Thái hậu, thần nữ không chống đỡ được.”
(*) 死猪不怕开水烫 (heo chết không sợ nước sôi): thành ngữ văn học chỉ không sợ sệt chút nào.
Đây là bởi vì nàng không tin chàng sẽ cùng nàng bạch đầu giai lão và cũng không tin chàng có thể bảo vệ nàng.
Hoàng đế nghe vậy lồng ngực vô cùng bức bách, hồi lâu không tiếp lời nàng.
Trong điện yên tĩnh đến lạ kỳ, đèn cung đẹp như tranh vẽ, từ từ tỏa ra ánh sáng, hai người giống như bị vây trong một vùng sáng vàng nhạt, một người mặt hướng về phía ánh sáng, khuôn mặt như ngọc như nhung tỏa sáng, nhưng vệt ánh sáng kia cũng không đủ để xua đi sự lạnh lùng trong đáy mắt chàng, người còn lại đưa lưng về phía đèn cung, hai má ẩn trong bóng tối, vẻ mặt khiến người ta nhìn không rõ ràng.
Hai người rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại bị ánh đèn tách ra xa.
Ngọn lửa còn sót lại trong lò sắp tàn, trong sâu thẳm chỉ còn lại một tầng ánh sáng đỏ vàng, lớp tro than giống như màu bạc, tỏa ra màu trắng lạnh lẽo.
Hoàng đế cúi thấp mặt, nhìn nước lạnh trong chén trà, vô sắc vô vị, im lặng một lát, chậm rãi uống hết, nước lạnh chảy vào bụng, dập tắt ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực, ngay cả tình ý không thể gọi tên mấy tháng qua cũng thành trăng trong nước, hoa trong gương, chàng thấy được nhưng lại không nắm được.
Những lời này của Phó Nhiêu như đao cắt khiến ngực chàng đau đớn, hồi lâu không thốt ra được tiếng nào.
Tức giận đương nhiên là tức giận, nhưng sau khi tức giận, lại không thể trách nàng.
Nàng tận mắt thấy tính mạng Bùi Trừng đang lâm nguy, tất nhiên rất sợ hoàng cung.
Là chàng không tốt, không phải một người cha tốt, không thể chăm sóc tốt Bùi Trừng, không thể lấy được lòng tin của nàng, cũng không thể dạy dỗ Bình Khang, khiến nàng bị hại.
Nàng vốn nên là một cô nương thuần khiết.
Chàng không nên ép nàng quá nhiều, khiến nàng nơm nớp lo sợ, như lâm vào vực thẳm.
Hoàng đế rốt cuộc là nam nhân thành thục lớn tuổi nên không thể tức giận như nam tử trẻ tuổi, chàng ngồi ở trên sạp, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm thân thể cứng ngắc của Phó Nhiêu vào trong ngực, nhắm mắt, trấn an:
“Nhiêu Nhiêu, đều là lỗi của trẫm, để cho nàng chịu thiệt thòi... Đừng sợ, trẫm không ép nàng nữa...”
Phó Nhiêu nghe vậy, dây thần kinh kéo căng một đêm từ từ thả lỏng, nước mắt tuôn ra như thủy triều, trong nháy mắt ướt vạt áo chàng.
Hoàng đế nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, từng chút lau sạch nước mắt trên má nàng, lông mi nàng phủ đầy nước mắt trong suốt long lanh, ướt sũng, xinh đẹp lại quyến rũ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, dáng vẻ này đã khắc sâu trong lòng chàng.
Trong giây lát chàng nhớ tới đêm qua khi chàng đi vào giấc ngủ, chàng mơ thấy Phó Nhiêu trong lòng ôm một đứa bé, trăng trắng đáng yêu, cười với chàng, dáng vẻ giống hệt chàng, hôm nay hạ triều sớm chàng nhanh chóng xuất cung, nào ngờ không gặp được nàng mà lại đụng phải sứ thần Chiêm quốc.
Nửa tháng đã trôi qua kể từ ngày rời khỏi hang động, cũng đã đến lúc có kết quả.
Ánh mắt chàng chuyển về phía bụng nàng, vẻ mặt căng thẳng không dễ phát hiện, nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt sự của nàng đã tới chưa?”
Cơ thể Phó Nhiêu cứng đờ, con ngươi đờ đẫn chậm rãi khẽ động, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của chàng, nàng thất thần một lát rồi lại nghĩ đến quyết định kia, tầm mắt của nàng dần dần trở nên tỉnh táo, xấu hổ nói: “Bệ hạ, nguyệt sự đến vào cuối tháng, vừa mới đi qua...”
Trong khoảnh khắc ấy Hoàng đế như ngã vào hầm băng, những mong đợi mấy ngày nay đều trở nên vô ích, ngay cả tay chân nhất thời cũng có chút lạnh lẽo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tay chàng vịn vào hai vai nàng, lực dần dần gia tăng, Phó Nhiêu bị đau, nhíu mày, sợ hãi liếc chàng một cái, thấy vẻ mặt chàng mất mát trước nay chưa từng có, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ.
Nàng mím môi, trán đã chảy ra một chút mồ hôi lạnh, tim đập mạnh.
Ở lại hoàng cung thêm một khắc, là mạo hiểm thêm một chút, cũng tốt, tối nay nói thẳng với chàng, chàng hiểu được tâm ý của nàng thì sẽ không ép nàng nữa.
Phó Nhiêu kiên nghị, không để ý thần sắc cô đơn của chàng, nhẹ giọng năn nỉ: “Bệ hạ, đã khuya rồi, thần nữ phải trở về…”
Hoàng đế ngẩn ngơ, chậm rãi hoàn hồn rồi bật cười một tiếng, ôn hòa mà bình thản nói: “Nhiêu Nhiêu, sắc trời đã tối, tuyết lớn giăng đầy, nàng cũng không rời cung được, tối nay nghỉ ngơi ở hoàng cung trước, đợi tuyết ngừng, trẫm sẽ cho người đưa nàng trở về.”
Đầu ngón tay Phó Nhiêu nắm chặt xiêm y, trong lòng có chút hốt hoảng, nhưng mà chàng đã nói đến nước này, nàng cũng không từ chối được, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng đế xoa xoa gương mặt nàng, cười cười, khôi phục thần sắc ban đầu: “Đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Đưa mắt nhìn bóng hình xinh đẹp của Phó Nhiêu chậm rãi lui ra, vẻ mặt Hoàng đế bình tĩnh lại, đôi mắt như lún xuống vực sâu.
Quả thật chàng có thể hạ một lệnh chiếu thư đưa nàng vào hoàng cung, nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt kiên nghị của nàng, chàng đều không nỡ bẻ gãy đôi cánh của nàng, chàng luyến tiếc khi đáy mắt nàng mất đi vui vẻ, tóm lại là hy vọng nàng cam tâm tình nguyện thì chàng mới cảm thấy vui lòng.
Vốn nghĩ nếu nàng mang thai, nàng chắc chắn toàn tâm toàn ý vào cung, làm sao biết ông trời không có mắt, hai lần giao triền như vậy nhưng không thể khiến nàng mang thai.
Hoàng đế nhắm mắt lại, ấn mi tâm, hơi thất vọng.
Một lát sau, Lãnh Hoài An đi vào xin chỉ thị: “Bệ hạ, tuyết đã rơi cao hai tấc, Khâm thiên giám Trương Tư Chính nói khả năng ngày mai tuyết cũng không ngừng, e là Huyện chúa phải ngủ lại hai ngày, ngài xem, nên an trí Huyện chúa ở đâu thì thỏa đáng?”
Trong điện Phụng Thiên trước nay không có tiền lệ để cung phi ngủ lại, Phó Nhiêu lần này tiến cung được bệ hạ cho ở lại qua đêm, chàng không biết nên lấy quy cách gì.
Trong lòng Hoàng đế có chút mất kiên nhẫn, nghĩ đến thái độ của Phó Nhiêu, chàng khoát tay nói: “Phía sau trắc điện không phải có chái nhà sao, để nàng ở lại đó là được.”
Đó là chỗ ở của nữ quan, bởi vậy có thể thấy được, vừa rồi hai người vẫn chưa đàm phán thỏa đáng.
Lãnh Hoài An cảm thấy hơi thất vọng: “Bệ hạ, cách lần trước... cũng đã qua nửa tháng, nhỡ Huyện chúa mang thai thì sao?”
Hoàng đế nghe vậy cảm giác chán nản lại dâng lên ngực, nheo mắt nói: “Trẫm vừa hỏi rồi, nguyệt sự của nàng đã qua, không mang thai.”
Lãnh Hoài An nghe vậy, sắc mặt liền biến đổi: “Cái này… cái này, không thể nào?”
Hoàng đế thấy sắc mặt y không đúng lắm: “Ngươi làm sao vậy?”
Vẻ mặt Lãnh Hoài An kinh ngạc: “Khi Huyện chúa vào điện, chiếc áo khoác nàng đang mặc bị ướt, lão nô đã sai người đi phơi, nhưng không ngờ bên trong có một thứ rơi ra ngoài...”
“Thứ gì?” Hoàng đế mặt mày nghiêm trọng.
Lãnh Hoài An suy nghĩ nói: “Là đai nguyệt sự mà nữ nhân dùng… Nếu là đã qua, tại sao trên người còn mang theo thứ đó?”
Hoàng đế nghe vậy sắc mặt trong khoảnh khắc liền thay đổi, nhanh chóng xuống giường mang giày, đẩy Lãnh Hoài An ra, không nói hai lời chạy ra ngoài noãn các, vòng qua bình phong, đi ra gian ngoài.
Chỉ thấy chỗ rẽ hành lang, Phó Nhiêu quấn một cái mũ trùm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chìm trong lông tơ mềm mại, thấy ánh mắt chàng lạnh thấu xương sải bước tới, mắt nàng vô cùng sửng sốt:
“Bệ hạ…”
Hoàng đế bước ba bước làm hai bước, chạy tới trước mặt nàng, nắm lấy cánh tay nàng, ánh mắt mãnh liệt, lạnh giọng hỏi nàng: “Phó Nhiêu, nguyệt sự của nàng đã qua, vì sao lại mang theo đai nguyệt sự trên người?”
Phó Nhiêu kinh ngạc trong lòng, trên người nàng làm sao có thể có đai nguyệt sự?
Chẳng lẽ lúc ra cửa, Đào Nhi nhét đai nguyệt sự vào trong mũ trùm đầu của nàng, mà khi Dương San San thay áo da dày cho nàng cũng nhét đai nguyệt sự vào đây?
Trong lòng Phó Nhiêu sóng to cuồn cuộn nhưng vẫn bình tĩnh đáp lại: “Bệ hạ, nguyệt sự của thần nữ vừa qua không lâu, mang theo bên người cũng là đương nhiên, nữ nhân ấy mà, trước sau luôn chuẩn bị chu đáo, nếu ngài không tin thì hỏi các nương nương trong hậu cung mà xem, cứ hễ ra ngoài là sẽ đều mang theo một ít?”
“Đúng, nếu sắp đến ngày, chắc chắn sẽ mang theo đồ dự bị, nhưng nàng vừa mới kết thúc, mang theo bên người lại không hợp lý.” Ánh mắt Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, cố gắng tìm ra dấu vết nói dối trên mặt nàng.
Phó Nhiêu bật cười: “Bệ hạ, ta đã chuẩn bị từ trước, chỉ là quên lấy ra mà thôi, cái này… Thật sự không có gì ngạc nhiên.”
“Cũng đúng.” Hoàng đế bình tĩnh hơn nàng dự đoán.
Chàng là một đế vương tung hoành tứ hải, đã quen gặp sóng to gió lớn, sao lại không nhìn ra suy nghĩ của Phó Nhiêu.
Chàng buông cánh tay nàng ra, hướng lên trên, lột khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần ra khỏi mũ trùm, nhìn nàng, giọng dịu đi vài phần: “Nhiêu Nhiêu, trẫm hiểu mọi lo lắng của nàng, trẫm có thể đáp ứng nàng mọi thứ, duy chỉ một điểm nàng phải hiểu rõ, trẫm và nàng đã phát sinh quan hệ, đây là sự thật không thể thay đổi, trẫm nhất định không cho phép Hoàng tự(*) lưu lạc dân gian, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào giết hại Hoàng tự.”
(*)皇嗣: Hoàng tự - người thừa kế hoàng gia
Trong lòng Phó Nhiêu run lên dự cảm không ổn.
Hoàng đế cụp mắt, ánh mắt rực lửa tới gần nàng, uy áp của bậc đế vương dồn về phía nàng: “Sáng sớm ngày mai trẫm tuyên Thái y, nếu nàng không có thai, trẫm sẽ cho nàng xuất cung.”
Sắc mặt Phó Nhiêu trắng bệch, đầu ngón tay siết chặt xiêm y, rất cố gắng không để cho mình lộ ra vẻ khiếp sợ.
Từ lúc chàng không cho nàng uống canh tránh thai, nàng liền đoán được, chàng chắc chắn sẽ luôn theo dõi nàng, sớm muộn sẽ có một ngày tuyên Thái y bắt mạch cho nàng.
Nàng suốt ngày lo lắng đề phòng, thật không ngờ, ngày này vẫn tới, mà còn tới sớm như vậy.