Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 26



Phó Nhiêu nhẹ nhàng đặt tay trái ở bên cạnh tiểu án, chờ hô hấp vững vàng, dùng ba ngón ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út ấn vào mạch trên cổ tay, nhắm mắt, lặng im nghe mạch.

Nhưng khi nàng nhắm mắt lại thứ đầu tiên nghe được chính là tiếng tim đập của mình, thình thịch, dường như muốn nhảy vọt ra.

Nàng buông tay, chậm rãi thở dài, lại nhắm mắt, ấn mạch, mới chạm được không đến một lát.

Mạch đập cực kì mạnh mẽ!

Phó Nhiêu sợ tới mức buông lỏng tay ra, mặt mày kinh ngạc, hoảng sợ như không biết đang ở nơi nào.

Người có máu ở tim nhiều thì mạch đập mạnh, người mang thai, mạch đập cũng rất mạnh mẽ…

Tất nhiên, có một số bệnh có thể khiến mạch dao động và trượt qua một ngón tay, tuy nhiên nếu mạch dao động và trượt mạnh qua ba ngón tay cùng lúc thì gọi là hoạt mạch, đây là dấu hiệu có thai.

Phó Nhiêu không dám tiếp tục, sợ có được kết quả mình không muốn.

Tay nàng chống trán, chóp mũi cay xè, nước mắt bốc lên, đúng là nhịn không được mà muốn khóc thành tiếng.

Tuy rằng không tiếp tục, nhưng nàng không phải là nam tử trưởng thành, thân thể cũng không bệnh nặng, vậy còn có thể là gì nữa đây?

Thời gian còn sớm, cũng có thể là chẩn đoán sai.

Đợi thêm hai ngày nữa, không chừng hai ngày nữa sẽ có kinh.

Ngoại trừ lừa mình dối người, nàng đã không còn cách nào khác để trấn định bản thân.

Một lát sau, nàng xông chút hương an thần, gạt đi sự khó chịu của cơ thể mà chìm vào giấc ngủ.

Giờ Thân buổi chiều lại mơ màng tỉnh lại, nàng nhìn thấy Đào Nhi cười tủm tỉm ôm một cái giỏ trúc vén rèm đi vào.

“Cô nương, người tỉnh rồi.”

Phó Nhiêu nhìn thấy Đào Nhi cười lộ núm đồng tiền, cũng nhịn không được cong khóe môi: “Chuyện gì khiến em vui vẻ như vậy?”

Đào Nhi đặt giỏ trúc đặt cao, lấy từ bên trong ra một quả quýt lớn màu cam đưa tới, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Cô nương, nhìn xem, quả quýt lớn như vậy, ở ngoài chợ không thể mua được đâu!”

Quả quýt to bằng bàn tay người, màu sắc tươi đẹp, nhìn rất ngon.

“Cái này ở đâu ra vậy?” Phó Nhiêu xỏ giày vào.

Đào Nhi vội vàng lấy áo khoác trên giá cao bên cạnh cho nàng, giúp nàng mặc, vừa cười hì hì hỏi: “Người đoán xem?”

Phó Nhiêu nào có tâm tư, liếc Đào Nhi một cái: “Ta nào đoán được?”

Đào Nhi giúp nàng buộc kỹ giày, xoay người rót cho nàng một ly trà nóng, đặt vào trong tay nàng, lại thuận tay lột quả quýt kia ra, ngồi ở dưới chân nàng, đưa cho nàng một múi quýt căng mọng: “Là Trần Tứ gia, người cung cấp dược cho chúng ta đưa tới… Cô nương, người nếm thử...”

Trần Tứ gia…

Sắc mặt Phó Nhiêu cứng đờ, tim suýt nữa bỏ lỡ nửa nhịp: “Chàng… tới rồi?”

Đào Nhi nhét cho mình một múi quýt căng mọng, lắc đầu, nhồm nhoàm nói: “Chủ tiệm phái Trang Nhị tới, nói là hôm nay Tứ gia đến tiệm, không thấy người nên trở về, Tứ gia nói ngài ấy có một ít quýt Lĩnh Nam tươi, tiện đường liền đưa tới cho cô nương nếm thử. Trang Nhị đưa tới hai giỏ, phu nhân thấy ăn không hết liền đưa cho Liễu đại thẩm cùng Vương đại thẩm một giỏ.”

Đào Nhi ăn đến má căng phồng, khóe miệng còn điểm chút nước ngọt, ăn xong một quả lại đi lấy một quả, tách ra lại đưa cho Phó Nhiêu một nửa: “Cô nương, người nếm thử xem, nô tỳ chưa bao giờ ăn qua quả quýt nào ngon như vậy.”

Phó Nhiêu chậm rãi nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, chất lỏng ngọt ngào lướt qua cổ họng, lạnh thấu xương, nàng không cảm thấy chút ngọt ngào nào.

Nhất định là chàng tới tìm nàng, phái người đưa tới những thứ này, đơn giản là nói cho nàng biết, chàng muốn gặp nàng.

Khóe mắt Phó Nhiêu phiếm hồng, nếu thật sự mang thai, nàng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nàng chưa bao giờ gặp chướng ngại vật khó khăn như vậy, nàng sợ chính mình bước không qua, cuối cùng là theo ý chàng mà vào cung.

Lúc này, ngoài hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó tiểu đồng dẫn một nữ tỳ vội vàng bước vào nhà chính.

“Huyện chúa có ở đây không?”

Phó Nhiêu nhận ra đây là nữ tỳ của Dương San San, vội vàng đứng dậy vén rèm đi ra.

Chỉ thấy nữ tỳ kia nước mắt đan xen, búi tóc dính đầy vụn tuyết, xiêm y cũng dính không ít bùn đất, trong ngực ôm một bao vải, vô cùng chật vật.

Nhìn thấy Phó Nhiêu, nàng ấy quỳ phịch xuống, thần sắc hoảng sợ khóc ròng nói: “Huyện chúa, tiểu thư nhà ta sai nô tỳ đem những thứ này đưa cho người…”

Phó Nhiêu thấy nàng như vậy, kinh hãi nhưng cũng không đến lấy bao vải mà chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nữ tỳ kia đã mở bao vải ra một nửa, bên trong lộ ra một túi vàng bạc châu ngọc trang sức, tâm trạng Phó Nhiêu trùng xuống: “Dương gia xảy ra chuyện gì?”

Nữ tỳ kia thút thít nghẹn họng, kể lại từng câu chuyện một.

Hóa ra sau phiên triều sáng nay, Hoàng đế đột nhiên đi ra ngoài, trên đường trở về cung nhìn thấy đội sứ giả Chiếm quốc, trong lòng lập tức nổi giận, sứ thần Chiếm quốc vào kinh, chuyện lớn như vậy, chàng thân là đế vương lại không biết, rốt cuộc là người nào đã giấu chàng một việc ngoại giao đại sự như vậy.

Cửu khanh trong triều, Cẩm Y vệ và các bộ đại thần toàn bộ tập trung ở điện Phụng Thiên, sứ thần Chiếm quốc vào kinh, lẽ ra nên do Lễ bộ và Hồng Lô Tự tiếp đãi. Sứ thiếp cũng nên sớm được Thông chính ty đưa tới Văn thư phòng, Văn thư phòng qua Tư lễ giám, rồi tới Ngự tiền, Ngự tiền đưa cho Nội các, phiếu nghĩ(*) sau khi được Ngự tiền quyết định thì được gửi tới Lễ bộ thi hành.

(*) phiếu nghĩ: là một hình thức mà Nội các thay mặt Hoàng đế trả lời.

Sứ thần đã đến kinh thành, Lễ bộ cũng sắp xếp người ở quán dịch(*), nhưng Nội các vẫn chưa phê duyệt văn thư tiếp đãi, phái người dò hỏi thì ra Nội các căn bản không nhận được chỉ thị của Ngự tiền.

(*) quán dịch: ở thời cổ đại, nó là một nơi dừng chân, không chỉ để cung cấp dịch vụ lưu trú mà còn là nơi đảm nhận nhiệm vụ truyền đạt những thông tin quan trọng.

Mà Văn thư phòng cũng chưa từng nhận được tờ sứ thiếp kia.

Qua điều tra, vấn đề nằm ở Thông chính ty.

Mỗi ngày có hàng ngàn hàng vạn bài được Thông chính ty đưa đến Văn thư phòng.

Nhưng hết lần này tới lần khác đều bỏ sót sứ thiếp này, vậy là Hoàng đế không biết có chuyện này.

Hoàng đế hành động quyết liệt, phái viện Đốc Sát cùng Cẩm Y vệ kiểm tra việc này, một canh giờ sau kết quả đã có.

Ngày đưa sứ thiếp tới, là Tả thông chính Dương Thanh Hà trực ban, là ông bỏ sót sứ thiếp quan trọng này.

Hoàng đế tức giận, lập tức phái người tống ngục Dương Thanh Hà.

Nữ tỳ khóc đến thở không ra hơi, thút thít nói: “Thánh chỉ hạ vào buổi trưa, giờ Thân Cẩm Y vệ đã tới Dương phủ, trước mắt mặc dù chưa định tội, nhưng một khi vào đại lao phủ ti Bắc Trấn thì sẽ không có kết quả tốt. Cô nương nhà ta lo lắng bị xét nhà, tài vật đều sẽ bị tịch thu nên sai nô tỳ đóng gói túi vàng, bạc và hàng mềm giao cho Huyện chúa. Cô nương nói đã kết giao với Huyện chúa nhưng lại chưa có gì để tặng, những tài vật này bị tịch thu cũng rất đáng tiếc nên sai nô tỳ đưa cho Huyện chúa, tốt xấu gì cũng thêm chút gia dụng.”

Phó Nhiêu nghe vậy trong lòng đau xót, nước mắt trào ra mãnh liệt, khom lưng đỡ nữ tỳ kia dậy: “Đồ đạc này, ta cất giữ thấy nàng ấy, ta tuyệt đối sẽ không động vào, bây giờ ta cùng ngươi đến Dương gia.”

Nữ tỳ vừa nghe, đầu tiên là khiếp sợ sau đó chợt quỳ xuống ôm lấy chân Phó Nhiêu: “Huyện chúa có tấm lòng cao cả, điều đó tiểu thư nhà ta biết rõ nhưng hiện giờ sống chết mong manh, Cẩm Y vệ kia từ trước đến nay giết người không chớp mắt, người mà đi thì sẽ mất mạng vô ích.”

Đào Nhi sớm đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tiểu nha đầu này từ trước đến nay gan lớn, nhưng chỉ mới nghe thấy tên Cẩm Y vệ là đã như cha chết mẹ chết, lúc này liều mạng ôm lấy Phó Nhiêu: “Cô nương, người điên rồi, người đi thì có ích lợi gì, Dương gia đại lão gia không chừng bị oan uổng, Thánh thượng hiền minh sẽ phái người điều tra rõ ràng, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho Dương lão gia, tuyết rơi càng lúc càng lớn, người đi thế nào?”

Phó Nhiêu thần sắc hoảng hốt, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, Đào Nhi và nữ tỳ nói nhưng nàng không nghe lọt chữ nào.

Khi nàng muốn cất bước ra ngoài, Trịnh thị liền bị kinh động, vội vàng khoác xiêm y đi ra hỏi.

Nữ tỳ muốn hồi bẩm nhưng bị Phó Nhiêu ngăn lại, nàng cười cười trấn an nói: “Mẹ, Dương gia muội muội bị bệnh, con đi thăm nàng ấy, mẹ ở nhà nghỉ ngơi, con sẽ trở lại ngay.”

Trịnh thị liếc nhìn sắc trời u ám bên ngoài: “Sắp có tuyết lớn, con qua đó rồi làm sao trở về?”

Phó Nhiêu lộ ra vẻ làm nũng, giọng nói mềm đi một chút: “Mẹ, nàng ấy bệnh rất nặng, nếu con không đi, sợ là không có đại phu nào chịu chữa bệnh cho nàng ấy, hơn nữa một khi Dương gia mời Thái y thì cũng nên là con đi, mẹ biết đấy, con lớn lên từ trong băng thiên tuyết địa, chút tuyết này tính là gì?”

Trịnh thị lo lắng trùng trùng, nhưng cũng không ngăn cản nàng.

“Con ấy, lúc nào cũng phải ôm mọi việc ở Thái Y viện vào người, nghe mẹ nói, qua một thời gian nữa định ra hôn sự của con và Hành Nhi, con ở nhà mà chăm sóc chồng con cho thật tốt…”

Bà còn chưa dứt lời, thoáng nhìn trong lòng nữ tỳ ôm bao vải, lộ ra màu sắc khác thường.

Phó Nhiêu thấy thế, lập tức đoạt lấy bao vải, thuận tay gói chặt, đưa cho Đào Nhi, nghiêm khắc nháy mắt với Đào Nhi sau lưng Trịnh thị: “Cất kỹ đồ đạc.”

Đào Nhi do dự nhận lấy, cắn môi dưới muốn liếc Trịnh thị nhưng bị Phó Nhiêu trừng mắt, đành phải chậm rãi ôm bao vải vào trong phòng Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu kéo nữ tỳ dậy, cười tủm tỉm với Trịnh thị: “Mẹ, trời lạnh rồi, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi, con sẽ trở về nhanh thôi.”

Dứt lời, nàng kéo nữ tỳ rời khỏi chính phòng mà không ngoái đầu lại.

Đào Nhi cất kỹ bao vải, vội vã cầm một chiếc mũ trùm đuổi tới cửa: “Đại cô nương, nô tỳ biết ngăn không được người, nhưng người phải cẩn thận…”

“Ta biết rồi” Phó Nhiêu nhận lấy mũ trùm trong tay Đào Nhi, đội trên người, thần sắc trấn định dặn dò: “Ta ở Gia Châu từng có chút giao tình với Thiêm sự phủ Đô đốc ngũ quân Hoắc tướng quân, ta tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.”

Dứt lời, nàng bảo phu xe đánh xe chạy nhanh về phía Dương phủ.

Lúc đó sắc trời dần tối, trong trời tuyết mênh mông ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà lặng lẽ sáng lên, đến ngõ sau Dương phủ, nữ tỳ kia dẫn Phó Nhiêu lặng lẽ đi vào Dương phủ theo lối lỗ chó.

Hai người đi thẳng đến chính viện, trốn ở dưới tường gạch hành lang phía sau, quả nhiên nhìn thấy Cẩm Y vệ tràn vào như thủy triều, một gã Thiên hộ cầm đầu sắc mặt lạnh lùng, hạ lệnh cho thị vệ dẫn nữ quyến Dương gia đi.

Y phục in hình hoa tiết phi ngư bốn móng(*), Cẩm Y vệ bao phủ toàn bộ sân, đen như mực. Thị vệ rút đao uy hiếp: “Dẫn hết đi!”

(*) 四爪飞鱼 (tứ trảo phi ngư): một loại y phục là biểu tượng của quyền lực và uy nghiêm.

Vài tiếng quát lớn làm cho nữ quyến cả viện sợ tới câm như hến, khóc sướt mướt.

Dương San San mặc một chiếc váy đỏ rực đang chắn trước mặt mẫu thân và ấu đệ, nàng ấy dùng lý lẽ tranh luận: “Vụ án của cha ta còn chưa điều tra rõ ràng, sao các ngươi đã vội vã bắt người như vậy?”

Cẩm Y vệ Thiên hộ mặc áo màu trắng bạc, mắt như chim ưng, đẩy thị vệ trước bậc thang sang một bên, rút kiếm ra, kiếm bị rút ra khỏi vỏ phát ra tiếng leng keng:

“Ai kháng lệnh, giết không tha!”

Dương San San nghe tiếng ác của Cẩm Y vệ đã lâu, sợ tới mức chân mềm nhũn, Dương phu nhân kéo nàng ấy ra phía sau và lắc đầu.

Trong khoảnh khắc, một bóng người trắng như ánh trăng từ phía sau hành lang nhanh chóng đi tới, đưa tay ngăn trước mặt Cẩm Y vệ: “Khoan đã!”

Dương San San ngước mắt, nhìn thấy Phó Nhiêu ngăn trước mũi đao Cẩm Y vệ, khoảnh khắc đó nàng ấy vô cùng kinh ngạc, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Lúc này, tất cả họ hàng người quen đều tránh ra rất xa.

Phó Nhiêu - một cô nương quen biết chưa được nửa tháng, sao nàng lại dũng cảm như vậy mà chạy tới Dương phủ, còn có can đảm cản đường Cẩm Y vệ.

Trong lòng Dương San San chấn động, òa lên một tiếng khóc, dùng hết sức lực kéo nàng về phía sau: “Cô nương ngốc, sao tỷ lại tới đây, tỷ không muốn sống nữa sao!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dương phu nhân khiếp sợ một lúc lâu xong cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo Phó Nhiêu đi, thấy kéo không nổi nàng liền khóc lóc khẩn cầu nói: “Đại nhân, kính xin thứ lỗi, nàng không phải là người Dương phủ, mong ngài đừng so đo với nàng, con mau đi đi, đi mau!” Bà dùng sức đẩy Phó Nhiêu.

Cẩm Y vệ Thiên hộ vặn thanh kiếm trong tay, nheo đôi mắt diều hâu với ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Phó Nhiêu: “Không sợ chết phải không?”

Phó Nhiêu vẫn đứng im, mặt không đổi sắc không thèm để ý đến ánh kiếm của hắn mà tầm mắt dừng ở trên người Lưu Đồng phía sau hắn.

Sở dĩ nàng dám chạy ra chính là vì nhìn thấy một góc y phục màu đỏ tung bay ở cửa.

Theo nàng được biết, Cẩm Y vệ có thể mặc quần áo phi ngư màu đỏ thì chỉ có Đô chỉ huy sứ Lưu Đồng.

Nàng không muốn ỷ vào thế của hắn, nhưng trước mắt, Dương gia đang gặp nguy hiểm nên nàng không thể đứng nhìn.

Thiên hộ kia thấy Phó Nhiêu can đảm như vậy thì càng lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, đang muốn chém xuống một đao thì phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Khoan đã!”

Vẻ mặt Lưu Đồng bất đắc dĩ bước vào trong sân, khoát tay áo ý bảo mọi người lui ra, tay hắn vịn vào thanh kiếm dắt ở thắt lưng, chậm rãi bước lên bậc thang, dừng lại trước mặt Phó Nhiêu, đầu tiên là gật đầu thi lễ sau đó lạnh nhạt hỏi: “Huyện chúa có ý gì?”

Giọng điệu ôn hòa đến bất ngờ.

Người ở Cẩm Y vệ và Dương phủ bên cạnh đều kinh ngạc không thôi.

Phó Nhiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thi lễ với hắn, dịu dàng nói: “Lưu đại nhân, mặc dù ta không biết chân tướng vụ án như thế nào, ta cũng không dám nói xằng bậy, nhưng Dương gia rốt cuộc là phủ đệ(*) chính tứ phẩm, Dương đại nhân cũng có lệnh danh, có thể cho phép Dương phủ thu dọn một chút rồi mới vào ngục không?”

(*) phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ

Thấy Lưu Đồng lộ vẻ khó xử, Phó Nhiêu tỏ vẻ khẩn cầu, chỉ vào đám người Dương phủ mặt đầy bẩn thỉu, thần sắc suy sụp phía sau nói: “Ngài nhìn xem, bọn họ đều là nữ nhân và trẻ em yếu đuối, vào đại lao trời đông giá rét, không chết cũng phải lột da… Ta cũng không xin ngài cái gì khác, chỉ xin cho bọn họ hai khắc đồng hồ, để bọn họ thay quần áo ấm áp sạch sẽ, ăn no bụng, ở lại trong ngục đỡ xảy ra chuyện, Lưu đại nhân cũng khó gánh vác, không phải sao?”

Trên thực tế, chỉ cần là vào đại lao Cẩm Y vệ, bất luận sống hay chết, Lưu Đồng đều không thèm để ý.

Nhưng người đứng trước mặt là Phó Nhiêu, thái độ của thiên tử đối với nàng như thế nào, Lưu Đồng hiểu rất rõ.

“Vậy ta sẽ cho các nàng hai khắc đồng hồ.”

Người của Dương phủ vui mừng phát khóc, liên tục quỳ xuống tạ ơn.

Lưu Đồng bất đắc dĩ nhìn Phó Nhiêu một cái, thấy nàng ăn mặc đơn bạc, xoay người thấp giọng nói: “Cô nương cũng nên bảo trọng thân thể của mình, nếu không sẽ làm chúng ta khó xử…”

Giọng nói của Lưu Đồng quá nhẹ, gần như chỉ để một mình Phó Nhiêu nghe thấy, Phó Nhiêu biết ý hắn, khuôn mặt phiếm hồng.

Lưu Đồng dẫn người lui ra ngoài chính viện, tên Thiên hộ kia vẻ mặt ủ rũ đi theo, chỉ vào bóng lưng Phó Nhiêu bên trong hỏi hắn: “Đô chỉ huy sứ, tại sao ngài lại chừa mặt mũi cho nàng, nàng cũng chỉ là…”

Lưu Đồng quay đầu lạnh lùng liếc qua: “Chuyện này ngươi đừng nên hỏi, đừng nên hỏi, chỉ có một câu dặn dò là sau này gặp nàng thì tôn kính một chút, không được mạo phạm.”

Thiên hộ kia trong lòng giật mình, nhất thời liền hiểu được.

Lúc trước Hoắc Sơn nói Lưu Chỉ huy sứ nhìn trúng một vị cô nương, hắn còn không tin, hóa ra là sự thật.

Nhìn vừa có tư sắc, vừa có can đảm, khó trách Chỉ huy sứ lại thích.

Trong chính phòng, Phó Nhiêu cùng Dương San San đỡ Dương phu nhân ngồi ở bên cạnh chậu than, hạ nhân thay chủ tử đi chuẩn bị xiêm y và đồ ăn.

Dương San San tìm một cái áo choàng dày phủ thêm cho Phó Nhiêu, đỡ vai nàng, nước mắt giàn giụa: “Nhiêu Nhiêu, sao tỷ lại tới đây? Lá gan của tỷ quá lớn, đó chính là Cẩm Y vệ, ấy vậy mà tỷ nói ngăn là ngăn.”

Dương phu nhân ngược lại nhìn ra một ít manh mối, dịu dàng hỏi: “Chẳng lẽ là con quen biết Lưu chỉ huy?”

Tay Phó Nhiêu đã lạnh đến đỏ lên, hơ trên chậu than sưởi ấm, nàng cười nói: “Ta ở Gia Châu kết giao với Đô đốc phủ thiêm sự Hoắc Sơn tướng quân, Hoắc Sơn quen biết Lưu Đồng, đoán chừng Lưu Đồng là nể mặt ta.”

Dương phu nhân nghe vậy nước mắt tuôn rơi: “Con à, đại ân này có nói cảm ơn cũng không hết được, đứa nhỏ nhà ta thân thể không tốt, giờ có cơ hội này, liền có thể mang theo chút thuốc bên người nên có thể chống đỡ mấy ngày.”

Phó Nhiêu nghĩ đến chuyện Dương gia, lộ ra nghi hoặc: “Phu nhân, sao đột nhiên lại hạ ngục Dương đại nhân?”

Dương phu nhân lắc đầu thở dài: “Ta cũng không tiện nói, đoán chừng là trúng gian kế của tặc nhân.”

“Là ai muốn hại Dương đại nhân?”

Đáy mắt Dương phu nhân hiện lên một tia tối tăm, cụp mắt xuống, không nói tiếp.

Ngược lại Dương San San hừ lạnh một tiếng, dựa vào Phó Nhiêu ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng: “Còn có thể là ai? Nhất định là Thông chính sứ Mai gia, phụ thân muội chăm chỉ, hai năm liên tục thành tích thượng thừa, Mai đại nhân kia nhất định là lo phụ thân muội thay thế hắn, cho nên bày ra kế xảo quyệt này để loại bỏ phụ thân muội”

Phó Nhiêu hỏi: “Có cách nào chứng minh Dương đại nhân trong sạch không?”

Dương San San cười khổ nói: “Ngày đó đúng là cha muội đang trực, bất luận như thế nào cũng không thoát được tội, đây cũng là nguyên nhân Thánh thượng hạ ngục ông, trừ phi là Thánh thượng sai người điều tra kỹ, có thể tra ra cha muội là bị người ta hãm hại, nếu không thì sẽ không thay đổi được gì.”

“Chẳng lẽ thánh thượng không điều tra sao?” Trong ấn tượng của Phó Nhiêu chàng không phải là Hoàng đế ngu ngốc.

Lúc này Dương phu nhân lại nói tiếp: “Quy trình làm việc của Thông chính ty bày ra ở đó, chứng cứ vô cùng xác thực, mấy năm gần đây quyền lực Nội các càng ngày càng tăng, địa vị Thông chính ty không bằng lúc trước, Thánh thượng ngày ngày đều phải lo liệu nhiều việc, nào có thời gian rảnh rỗi chú ý mỗi Thông chính ty? Hơn nữa phụ thân con bé ít khi xuất hiện trước mặt Thánh thượng, Thánh thượng làm sao mà nghĩ đến việc có người hại ông ấy chứ?”

Phó Nhiêu vẫn chưa từ bỏ ý định: “Phong tấu chương kia ở đâu, sau đó tìm được ở đâu?”

“Sáng sớm hôm đó phụ thân con bé sửa sang lại tấu chương của một ngày trước rồi đưa tới Văn thư phòng, hẳn là trước khi ông ấy đến Văn thư phòng đã có người lén đặt tấu chương ở dưới bàn của ông ấy, nhìn giống như là lơ đãng rơi trên mặt đất, muốn tra thì cũng là dấu vết không thể tìm ra được!” Dương phu nhân nhắm mắt hít thở sâu, cũng biết rằng chuyện này tuy nhỏ nhặt nhưng lại liên quan đến ngoại giao của đất nước, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp, chắc chắn sẽ có người tịch thu nhà và bị đày vào ngục.

Phó Nhiêu suy nghĩ: “Sao lại không thể tra chứ, ví dụ như Thái Y viện chúng ta, mỗi ngày ai làm nhiệm vụ đều sẽ có ghi chép lại, mỗi ngày ra vào, người gác cổng cũng có ghi chép, bằng cách tổng hợp cả hai bên thì sẽ có thể biết người nào đã đi vào, người nào không nên tới mà lại tới, luôn luôn có thể tìm được dấu vết để lại!”

Dương phu nhân bật cười: “Con cho rằng Thánh thượng không tra? Ngay tức khắc phái người của viện Đốc Sát đến Thông chính ty đối chiếu danh sách, kết quả cũng không có gì dị thường.”

“Phái người nào điều tra án?” Phó Nhiêu hỏi.

“Phó đô Ngự sử Phó đại nhân.”

“Phó gia?” Phó Nhiêu nghe vậy sắc mặt liền biến đổi.

Nàng đột nhiên nhớ tới lần trước Dương gia thay nàng nói chuyện, muốn cho Phó Khôn về Quốc Tử Giám học tập, lại bị Mai đại nhân trách cứ.

Nếu như Phó gia cùng Mai gia âm thầm cấu kết, có thể khi Phó đại lão gia tra án, cố ý giúp Mai Thông chính che giấu, từ đó định tội cho Dương đại nhân?

Vừa nghĩ tới khả năng này, tóc gáy Phó Nhiêu đều dựng thẳng lên.

Những chuyện triều chính này không phải là chuyện mà một cô nương như nàng có thể nhúng tay vào.

Nhưng nếu là bởi vì lần trước Dương gia cầu xin giúp nàng, khiến cho Dương gia đắc tội Phó gia mà dẫn đến hôm nay ba nhà Lý, Mai, Phó liên kết chống lại Dương gia thì nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp…”

“Đợi đã!” Dương San San đột nhiên nhớ tới cái gì, nắm lấy cổ tay Phó Nhiêu, kích động nói: “Muội nhớ tới một chuyện, thư phòng của cha muội có danh sách Thông chính ty đang trực tháng này, cha muội là người cẩn thận, làm mọi việc đều lưu lại.”

Dương San San nói tới đây, Dương phu nhân chợt nhớ tới tên nô tì hôm nay theo Dương Thanh Hà vào cung, quay về chuyển lời, nói cái gì mà danh sách bị thay đổi, bản gốc ở thư phòng.

Mắt Dương phu nhân sáng ngời, vội vàng đẩy Dương San San: “Con mau đi tìm.”

Không bao lâu sau, Dương San San đẩy cửa thư phòng của Dương Thanh Hà đi vào tìm danh sách, ba người lập tức mở ra xem.

Thoạt nhìn không nhìn ra cái gì.

Phó Nhiêu lại cất kỹ phần danh sách này ở trước ngực: “Nếu như bản gốc thật sự bị thay thế, chứng tỏ danh sách giả tất có vấn đề, so sánh hai bên sẽ biết là ai vào Thông chính ty. Tỷ cũng không biết có thể giúp được hay không, tỷ tạm thời nghĩ cách đưa danh sách này vào cung.”

Dương San San kinh ngạc nhìn nàng: “Phó tỷ tỷ, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, không thể khiến tỷ vì nhà muội mà chết.”

Phó Nhiêu xoa xoa hai má và cười với nàng ấy: “Yên tâm đi, lần trước ở hành cung, bệ hạ ban cho tỷ yêu bài, cho phép tỷ vào cung bất cứ lúc nào, trước mắt ngoại trừ tỷ, không ai có thể giúp mọi người đưa chứng cứ này vào.”

Dương phu nhân nghe vậy trong lòng xúc động, nước mắt rơi xuống như mưa, kéo con gái quỳ xuống dưới chân nàng: “Đại ân đại đức của Huyện chúa không thể báo đáp hết…”

Phó Nhiêu vội vàng nghiêng người tránh ra, nâng bà dậy: “Người đây là đang làm khó ta, mọi người nhất định phải chống đỡ và chờ tin tức của ta.”

Việc này không nên chậm trễ, Phó Nhiêu lấy mũ trùm lên đầu, mặt mày nghiêm nghị bước ra chính đường.

Trước mặt, gió tuyết đan xen, bầu trời đêm đen kịt bị tuyết chiếu sáng, tuyết lớn che trời rợp đất, đại địa mênh mông toàn là màu trắng bạc.

Trước cửa bậc thang tuyết đọng cao tới đế giày, nàng theo bản năng liền muốn sải bước nhanh, bỗng dưng lại nhớ tới cái gì, tay nàng liền phủ ở bụng dưới, thân thể mềm nhũn, trong đầu cảm xúc hỗn loạn đan xen, bối rối, có chút chần chừ.

Từ nơi này chạy tới hoàng cung, băng thiên tuyết địa, nếu quả thật là có thai, sợ là cũng không giữ được... Đến lúc đó mà bị chàng phát hiện, nàng sẽ chối nói rằng mình không biết, chàng cũng sẽ không trách được nàng…

Nhưng đó rốt cuộc là cốt nhục của nàng, nó lựa chọn nàng, làm sao nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ nó như vậy...

Phó Nhiêu nước mắt lưng tròng, đè lại cảm giác nông nổi muốn chạy trốn.

Dương San San đưa nàng đi ra ngoài, thấy nàng sợ hãi, vội vàng đỡ nàng, nghẹn ngào nức nở nói: “Tỷ tỷ, tỷ tốt nhất là đừng đi, tỷ giúp chúng ta giành lấy hai khắc đồng hồ, đã là ơn liều mạng, nếu như tỷ lại đi vào cung, muội sợ tỷ...”

Phó Nhiêu nghiêng mắt ngắt lời nàng, lắc đầu nói: “Muội sai rồi, không phải là tỷ do dự, chỉ là cơ thể tỷ hơi không thoải mái, muội có thể đỡ tỷ ra cửa được không?”

Dương San San ngẩn ra, áy náy vô cùng, nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, vội vàng cẩn thận từng li từng tí đỡ cánh tay nàng, đưa nàng ra cửa.

Nô tì cầm một ngọn đèn gió, dẫn hai người bước cao bước thấp, giẫm lên tuyết trắng đi ra tới cửa.

Phó Nhiêu đứng vịn vào khung cửa, ý bảo Dương San San trở về chăm sóc Dương phu nhân. Dương San San từng bước từng bước quay đầu lại, cuối cùng thật sự nhịn không được, quỳ gối giữa đất trời đầy tuyết, dập đầu với nàng một cái.

Phía chân trời bị tuyết ánh xạ thành màu xanh trắng, tuyết mờ mịt rơi xuống, thấm vào đáy mắt, lạnh thấu xương.

Ngước mắt lên, một người thân dài như ngọc, mặc một bộ y phục in họa tiết ngư phi, ánh mắt lạnh thấu xương đứng ở dưới bậc thềm, đối diện với gió tuyết khắp thành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lưu Đồng xoay người, nhìn thấy Phó Nhiêu, gật đầu thi lễ, chỉ vào xe ngựa dừng ở cửa: “Huyện chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mau hồi phủ thôi.”

Phó Nhiêu cẩn thận từng li từng tí bước xuống bậc thang, nhún gối thi lễ với hắn: “Lưu Chỉ huy sứ, thỉnh cầu ngài đưa ta tới cửa cung.”

Lông mày Lưu Đồng hơi nhíu lại, hắn thật lòng không muốn, nhưng nhớ tới Lãnh Hoài An ngày ngày lải nhải vì không thấy bóng dáng Phó Nhiêu nên cảm thấy không khỏi khó khăn. Hắn có thể ngăn cản Phó Nhiêu nhúng tay vào chuyện Dương gia, nhưng không thể ngăn cản người ta vui vẻ bên bệ hạ.

Lần này tới, không chừng khiến vị trong cung kia vô cùng vui vẻ.

Lưu Đồng giơ tay lên, ý bảo Phó Nhiêu lên xe.

Xe ngựa xuyên qua trong gió tuyết không chút tiếng động, cho đến hành lang ngõ nhỏ, trước cửa Chính Dương.

Phó Nhiêu xuống xe ngựa, lấy mũ trùm kín đầu, rút yêu bài bên hông, mở cửa Chính Dương bước vào.

Nàng vịn tường cung, từng bước từng bước khó khăn bước qua hành lang, trong bóng tối nhìn ra phía trước điện Phụng Thiên đèn đuốc sáng trưng.

Cũng tốt, Mai gia, Phó gia, Lý gia, cung Tích Ngọc tất cả giải quyết hết một lần.

Gió tuyết quá lớn, gió lạnh giận dữ cuốn tới từng đợt, giống như muốn nâng cả cơ thể mảnh khảnh của nàng lên.

Nàng cố gắng chống đỡ, áo da đỏ sẫm, như một nốt chu sa trong trời đất mênh mông, mặc cho gió tuyết tàn sát.

Qua cửa Chính Dương, phía trước còn có một ngự đạo(*) hình dạng như bàn cờ, qua đường bàn cờ mới tới cửa Đại Minh, nơi này chính là nha thự(*) của bá quan, tuy là vào ban đêm nhưng các bộ đều có quan viên trực ban, thậm chí một số ít quan lại không có nhà sẽ qua đêm ở nha thự.

(*) ngự đạo: đường dành cho vua đi.

(*) nha thự: ở thời xưa, đây là nơi các quan lại làm việc.

Trong ngày tuyết rơi, dưới hành lang vẫn có người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Dọc theo đường cung thật dài, nàng mất ước chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng đi tới cửa trái Trường An, qua cầu đá bạch ngọc, cả người nàng đã đông cứng, hai chân dường như đã không còn là của mình.

Đi tiếp về phía trước chính là nội đình, đêm khuya không có đại sự, không thể quấy nhiễu Thánh thượng.

Phó Nhiêu lấy yêu bài ra đưa cho thị vệ và nội giám giữ cửa: “Ta là Thái y Phó Nhiêu của Thái Y viện, đây là yêu bài bệ hạ ban cho ta, cho phép ta ra vào cung bất cứ lúc nào.”

Hiệu úy(*) giữ cửa nhận lấy, cẩn thận kiểm tra một lúc, yêu bài là thật, nhưng Phó Nhiêu người này…Vị thế và quyền lực thấp.

(*) hiệu úy: một danh hiệu quân sự ở Trung Quốc thời cổ đại.

Nếu như hoàng cung đại viện muốn triệu Thái y, cũng nên có ý chỉ hạ xuống.

Thị vệ khó xử nhìn nàng: “Tối nay gió tuyết thật lớn, chắc bệ hạ đã ngủ, ngươi vào cung là đi tìm ai, có chuyện gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Phó Nhiêu lạnh đến lúc trắng lúc đỏ, nàng nắm chặt mũ trùm cổ áo, mặt không đổi sắc nói dối: “Hai ngày trước Lãnh công công đau bụng, ta cho y một liều thuốc, hôm nay y cho người tới lấy thuốc mà ta không ở đó, khi ta kiểm tra mới phát hiện dược đồng kia cầm nhầm thuốc. Ngài cũng biết, thuốc thang đâu thể dùng lung tung, nên ta liền vội vàng đi gặp Lãnh công công một lần, phòng ngừa bất trắc.”

Liên quan đến Tư lễ giám Đề đốc Lãnh Hoài An, không phải chuyện nhỏ.

Thị vệ cân nhắc một lúc lâu, cho nàng đi, nhưng vẫn sai một tiểu hoàng môn đi theo nàng.

Phó Nhiêu liên tục nói cám ơn, dưới sự trợ giúp của tiểu hoàng môn, cuối cùng cũng tới điện Phụng Thiên.

Phó Nhiêu đã tới điện Phụng Thiên mấy lần, người canh cổng vừa vặn là tâm phúc của Lãnh Hoài An, thấy là Phó Nhiêu, hắn kinh ngạc vô cùng, vội vàng đi vào trong báo cáo.

Đợi Lãnh Hoài An vội vàng ra đón, thấy Phó Nhiêu vẫn đang phải đứng dưới hành lang ôm gió tuyết đầy người, lúc này tức giận quát thái giám giữ cửa: “Đồ hỗ xược không tiến bộ, sao lại để Huyện chúa ở bên ngoài hứng gió?”

Vừa vui mừng đón Phó Nhiêu vào trong điện, y vừa sai người đưa lò sưởi tới: “Ngài ở đây uống một ngụm trà nóng, làm ấm người, lão nô đi vào thông báo.”

Dứt lời, y không nhịn được mà vội vã chạy về phía nội điện, đến noãn các, hai bước làm một bước, vì tuổi già sức yếu mà cơ thể lắc lư, cười híp mắt chạy tới ngự tiền: “Bệ hạ, ngài đoán ai tới?”

Hoàng đế dựa vào đèn đọc sách, mặt mày tao nhã bị ánh đèn vàng làm nổi bật vài phần nhu hòa, nghe vậy, ngước mắt, tầm mắt híp lại, thấy Lãnh Hoài An cười như gió xuân, liền đoán đại khái, hừ một tiếng: “Nàng tới trễ như vậy?”

“Còn không phải sao, ngài không nhìn thấy, chậc chậc, nhưng nàng bị lạnh tới đông cứng rồi...” Lãnh Hoài An đang muốn miêu tả sinh động như thật việc Phó Nhiêu mạo hiểm ngàn dặm rét buốt chạy tới điện Phụng Thiên như thế nào nhưng lại thấy Hoàng đế mặt không đổi sắc thì vội vàng ngậm miệng lại.

“Bệ hạ, sao ngài còn không vui?”

Hoàng đế tâm tình phức tạp, cơ thể dựa về phía sau, mắt nhìn vào khoảng không phía trước, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng trễ như vậy là nàng muốn tới tìm trẫm?”

“Nếu là chuyện của nàng, nàng có chạy gãy chân cũng sẽ không tới cầu trẫm, bây giờ mạo hiểm gió tuyết vào cung, chỉ có thể là vì nhà Dương Thanh Hà.”

Lãnh Hoài An không dám tiếp lời này, chỉ khom lưng, quỳ gối trước mặt chàng, thay chàng đấm đấm chân: “Vậy theo ý của ngài, là để cho nàng quay về?”

Hoàng đế quét mắt qua.

Lãnh Hoài An che miệng cười, vội vàng đứng dậy: “Được, lão nô biết ngài luyến tiếc, lão nô liền đi tuyên Huyện chúa vào.” Y vui vẻ chạy ra ngoài.

Hoàng đế im lặng một hồi, dặn với theo bóng lưng y: “Đem than lửa vào, bảo ngự thiện phòng đưa chút đồ ăn nóng tới.”

“Tuân chỉ!”

Một lát sau, Phó Nhiêu cởi mũ trùm đầu áo choàng, đứng ở bên ngoài noãn các, trong điện đốt địa long, sóng nhiệt bừng bừng từ bên trong toát ra, phả vào mặt khiến nàng cảm thấy ấm áp bội phần, thân thể dần dần tìm được cảm giác.

Cung điện trước mắt vô cùng to lớn, phản chiếu thân thể mảnh mai của nàng như cánh bướm, nhẹ nhàng dính vào khung cửa, xinh đẹp kiều diễm.

Phó Nhiêu dừng chân một lát, tâm tình bình phục lại một chút, thò người vào, ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy thân ảnh vàng sáng kia dựa vào gối, tay cầm sách, vẻ mặt chuyên chú.

Từ xa nhìn lại, là dung mạo cực kì tuấn mỹ.

Mỗi một nét bút dường như được nhuộm bằng mực, góc cạnh rõ ràng, đường nét tinh xảo, lông mày đẹp như tranh vẽ, ánh mắt thanh thản ẩn chứa sự phóng khoáng cùng trầm ổn sau khi trải qua bao gian khổ, tỏa ra vẻ uy nghiêm không gì sánh kịp của thượng vị giả, cương nghị và điềm tính.

Người nam nhân này trưởng thành, lại cực kỳ có mị lực.

Cũng khó trách nhiều nữ nhân vì chàng mà không từ thủ đoạn.

Phó Nhiêu lắc đầu lấy lại sự tập trung, có vài phần chột dạ, nàng vén vạt váy, vòng qua bình phong, chậm rãi đi tới ngự tiền.

Cũng không dám nhìn chàng, nàng quy củ quỳ xuống bên cạnh án của chàng: “Thần nữ thỉnh an bệ hạ.” Quỳ rạp trên mặt đất không dám đứng dậy.

Hoàng đế chậm rãi khép sách lại, thần sắc ngẩn ngơ nhìn nàng.

Vừa rồi nàng đứng ở cửa lâu như vậy, chậm chạp không đi tới, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Một bộ váy dài màu trăng non, bên hông buộc đai lưng màu lam, phác họa dáng người yểu điệu.

Đã rất lâu rồi chàng không thấy nàng mặc váy.

Hôm nay lại búi tóc Vân Kế, thướt tha lả lướt, trông giống như Dao Trì tiên tử, dù cho là vì người khác mà đến thì chàng cũng chấp nhận.

“Chuyện gì?” Chàng lại lật sách, cúi đầu, thờ ơ hỏi.

Phó Nhiêu căn bản không biết mình đã bị chàng nhìn thấu, quỳ thẳng người, nũng nịu liếc chàng một cái, ngại ngùng bắt đầu câu chuyện.

“Nghe nói bệ hạ hôm nay tới tiệm thuốc, thân thể ta không khỏe nên cũng không đến tiệm thuốc, khiến bệ hạ tới vô ích…”

Có lẽ là vì lạnh nên giọng của nàng nhỏ yếu vô lực, giống như chiếc lông vũ trong suốt kia, từng chút từng chút phất qua trái tim chàng, một cảm giác ngứa ngáy khe khẽ trỗi dậy.

Chàng không cử động mà chỉ ừ một tiếng, cũng không nói tiếp.

Phó Nhiêu gặp khó khăn, vốn là muốn dẫn dắt câu chuyện từ việc chàng ra khỏi cung đến việc sứ giả của Chiếm quốc, làm sao mà biết chàng không lên tiếng.

Chỉ có thể kiên trì tiếp tục thăm dò: “Quýt mà bệ hạ đưa tới rất ngon, ta đã ăn rất nhiều, đợi khi trở về…” Vốn định nói khi quay về sẽ tự tay làm chút đồ ăn tặng lại chàng, nhưng thầm nghĩ không ổn, liền nuốt lại những lời định nói.

Hoàng đế nghe nàng lỡ lời một tiếng mà lại không nói tiếp, liền cảm thấy không vui: “Quay về làm sao?”

Phó Nhiêu ngoan ngoãn nói: “Khi quay về ta sẽ kê cho bệ hạ một ít thuốc an thần, giúp ngài ngủ ngon.”

Hoàng đế luôn cảm thấy đây không phải ý tứ ban đầu của nàng, nhưng cũng biết tính tình của nàng rất khó đoán, muốn biết được tâm tư của nàng, khó như lên trời.

Lại nghĩ đến nàng vì người khác mà không tiếc thân thể mình, mạo hiểm gió tuyết vào cung, trong lòng tức giận không thể giải thích được.

Chàng cau mày nhìn nàng, đôi mắt hạnh nhân giống như bị nước rửa qua mờ ảo, hai gò má phiếm hồng, bị chậu than bên cạnh chiếu lên vô cùng xinh đẹp, nàng khiến chàng nhớ tới đêm đó ở nham động, cả người nàng ướt sũng, ánh mắt trông mong nhìn chàng.

Ngọn lửa trong lòng lập tức tiêu tan.

“Rất lạnh phải không?”

Phó Nhiêu thấy giọng nói hòa hoãn của chàng, can đảm lập tức dâng lên, ánh mắt sáng lưu chuyển, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, ta là vì Dương…”

“Trẫm mệt rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói” Chàng lạnh mặt cắt đứt lời nàng.

Phó Nhiêu như nghẹn ở cổ họng, nghĩ đến nữ quyến Dương gia mềm yếu, ở trong lao nhiều thêm một ngày là gánh thêm một phần nguy hiểm, Dương gia lại là bởi vì nàng mà đắc tội Phó gia, Phó Nhiêu làm sao mà nhịn được, đáy mắt ngập nước lộ ra vài phần năn nỉ: “Bệ hạ, ngài vì thần nữ đã khổ tâm cứu chữa Đại Hoàng tử mà có thể nghe thần nữ nói hết lời hay không…”

Hoàng đế nhắm mắt, nhíu mày không nói.

Phó Nhiêu vén tóc mai ra sau tai, liền chớp lấy cơ hội nói: “Bệ hạ, Dương gia oan uổng, có người lên kế hoạch ám hại Dương đại nhân, đây là chứng cứ.”

Nàng lấy danh sách trực ban kia từ trong ngực ra.

Hoàng đế nghe vậy, đôi mắt lạnh lùng lập tức nheo lại, chàng còn tưởng nàng là vì muốn cầu xin hộ Dương gia mà vào cung, tuy chàng rất yêu thương nàng nhưng cũng không thể vì nàng mà coi thường luật lệ, bèn ngăn cản nàng nói chuyện, nhưng nào ngờ nàng lại mang theo chứng cứ mà đến, chàng lập tức nghiêm mặt nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua mặt liền biến sắc, gọi Lãnh Hoài An tiến vào.

“Đối chiếu phần danh sách này cùng chứng cứ thẩm tra định án, tuyên Tưởng Nam Sinh vào cung, điều tra kĩ lưỡng về hắn!”

“Tuân chỉ!”

Lãnh Hoài An cung kính tiếp nhận danh sách, lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, lộ ra ý cười, lui ra ngoài.

Phó Nhiêu thấy thế, kìm lòng không đậu lộ ra nụ cười, hướng về phía chàng khấu đầu: “Tạ ơn bệ hạ, thần nữ biết bệ hạ là minh quân, tuyệt đối sẽ không khiến người trong sạch bị mắc oan!”

Hoàng đế thấy nàng mặt mày vui vẻ cũng lộ ra ý cười, đưa tay đỡ lấy nàng: “Nàng giúp trẫm tìm chứng cứ, trẫm nên tới cám ơn nàng, đêm khuya rồi, bên ngoài lại có gió tuyết lớn, nàng ở đây nghỉ ngơi đi.”

Phó Nhiêu bị lời này làm cho choáng váng mờ mịt nhìn chàng: “A?” Nàng nhìn quanh một vòng, chậm rãi nhận ra ý của chàng, khuôn mặt xinh đẹp lúc này ửng đỏ, làm bộ không hiểu, ấp úng xách làn váy muốn lui ra.

“Bệ hạ đã muốn an tẩm, vậy thần nữ liền cáo lui…”

Mặt Hoàng đế biến sắc, ánh mắt đảo qua, "Trẫm cho nàng đi rồi à?”

Đối diện với đôi mắt chìm đắm của chàng, mắt Phó Nhiêu đờ đẫn.

Đây là muốn nàng… thị tẩm?

Nàng hoảng đến mức cả người nóng ran, tay không kìm được mà đè lên bụng.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc con: Cha, kiềm chế một chút…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv