Sổ Bệnh Án

Chương 163: Giận tới mức anh ngất xỉu



Tạ Thanh Trình nghe điện thoại của Vệ Đông Hằng xong, cũng đã đến nơi cần tới. Anh phải đi tìm Tạ Tuyết hỏi rõ, nhưng cả người chẳng có chút sức lực, chỉ đành chết lặng quay về ký túc xá, ngồi ngẩn ra rất lâu.

Anh cảm thấy Tạ Tuyết đúng là chẳng khiến anh bớt lo chút nào.

Nỗi khiếp sợ và giận dữ ban đầu trôi qua, hiện tại lòng anh chỉ còn lại mỗi sự xót xa.

Tạ Tuyết đang làm gì thế?

Mẹ nó anh cũng chỉ còn 5 năm để sống thôi, vốn cảm thấy thời gian 5 năm này cũng đủ để sắp xếp tốt cho Tạ Tuyết, ai ngờ cô lại tùy hứng về mặt tình cảm đến như thế!

Đó là ai?

Cậu trai đó là vị tổ tông quý báu của nhà họ Vệ Vệ Đông Hằng được không!

Tính tình Vệ Đông Hằng quái gở thì không nói, tám tuổi uống rượu mười tuổi trốn học mười lăm đánh lộn tí nữa thì bị đưa vô trung tâm cải tạo thiếu niên ở rồi, sống tới giờ còn chưa vào tù đúng là khiến người ta nghi ngờ có phải tổ tổng nhà họ Vệ tốn công đức tám kiếp mới đổi lại bình an được không.

"Em ghét Vệ Đông Hằng nhất!"

"Đợi em lớn rồi, kiếm được nhiều tiền, em nhất định phải thuê một đám dân đánh thuê đấm chết cậu ta!"

"Anh ơi! Vệ Đông Hằng bắt nạt em hu hu hu hu... Hức!"

Trong quá trình Tạ Tuyết trưởng thành, mấy lời tố tội về Vệ Đông Hằng hãy còn vang bên tai, Tạ Thanh Trình thậm chí còn nhớ có lần Tạ Tuyết bị đám đàn em côn đồ kia của Vệ Đông Hằng gây chuyện trước mặt mọi người, cuối cùng giận dữ bật khóc nhạy về nhà nhào vào lòng anh òa lên, khiến anh giận dữ không thôi lửa tóe đầy trời, không nói hai lời đã chạy tới trường Vệ Đông Hằng.

"Cậu mà còn dám trêu em ấy nữa, tôi bẻ gãy ngón tay cậu đấy! Mẹ nó tôi không quan tâm cha mẹ cậu là ai hết!"

Khi đó Tạ Tuyết nhìn bên cạnh, đám đàn em của Vệ Đông Hằng bị Tạ Thanh Trình đánh kêu cha gọi mẹ, Vệ Đông Hằng còn học trung học cũng bị đánh chẳng ai nhận ra nổi, nhưng cậu vẫn câng câng đút tay túi quần, phải mệt mỏi dựa vào tường xây gạch sứ trắng khó lắm mới đứng cho nổi, hất cái cằm bị đánh sưng lên: "Làm sao, không nói lí hả, tôi có động chạm vào chị ấy chưa? Em gái ông anh là đóa hoa xinh đẹp chắc? Tôi đây còn lười liếc chị ấy một cái nhé, bạn bè tôi chỉ đùa chị ấy mấy câu cho vui thôi, chuyện này ông anh cũng đổ lên đầu tôi nữa à?"

Hơi thở nam sinh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi không nặng, lại lộ vẻ chống đối rất rõ ràng, tỏ rõ cậu chàng vừa mới vi phạm quy định làm rối kỷ luật.

Vệ Đông Hằng kéo một nụ cười lạnh: "Bác sĩ Tạ này, ông anh tưởng tôi là Hạ Dư chắc? Anh nói gì cậu ta làm đó, tôi đây đâu có giống chó như cậu ta để cho ông anh dạy bảo thế đâu."

Lúc cậu chàng nghiêng đầu đi, Tạ Thanh Trình có thể trông thấy vành tai cậu xỏ năm lỗ, có hai chiếc khuyên còn đeo vào sụn tai——

Đây là thiếu niên dù bản thân có bị đau, cũng phải làm bậy gây rối kỷ luật, vi phạm quy định.

Sao hai người họ lại ở bên nhau chứ?

Tạ Thanh Trình giận tới mức thần kinh thái dương đập thình thịch, anh nâng tay lên bực bội xoa bóp gáy mình, sau đó thả lỏng xuống, đi lại trong ký túc xá.

Hút hết một điếu thuốc, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn chút.

Người anh trai cầm lấy điện thoại, gọi vào số Tạ Tuyết.

Lần này kết nối được: "Alo? Anh ạ, em mới mới tắm xong, không nghe điện thoại, sao thế?"

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "Điện thoại dự phòng của em để ở nhà."

"Úi chết!... Dở thật chứ! Thế làm sao giờ..."

Tạ Thanh Trình: "Anh mang qua cho em, ở chỗ anh này, giờ anh ở Y Khoa Hỗ Châu."

Anh ngạc nhiên thế mà mình còn đè nén lửa giận được, trả lời câu hỏi của cô trước, sau đó lúc cô cuống cuồng đáp lại "Em qua lấy liền đây", anh hít sâu một hơi——

"Tạ Tuyết, có chuyện anh muốn hỏi em."

"Dạ dạ, anh nói đi."

"Em ở bên Vệ Đông Hằng từ bao giờ."

"Từ lâu bọn em đã..." Tạ Tuyết đáp không nghĩ ngợi, nói một nửa, mới thấy sai sai, á một tiếng ngừng câu bản thân chưa đánh đã khai lại, giọng cô ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng có nỗi hoảng hốt không nghe vẫn thấy.

"Anh ơi... Không đúng... Sao anh lại... Sao anh..."

"Sao anh lại biết?" Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói, xưa nay anh quản em gái nghiêm khắc, lúc nổi nóng, nhìn từ cao xuống, không cho phản kháng, thậm chí có thể nói là độc tài, "Em không cần phải quan tâm sao mà anh biết được. Em chia tay với cậu ta ngay đi."

"Không muốn!"

Lúc này Tạ Thanh Trình lại đang châm thuốc, bật lửa inox trong tay cháy rồi vụt tắt, nghe thế hơi ngẩn ra, thiếu chút nữa châm bỏng tay.

Anh thoáng mở to mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thật ra anh cũng không phải chưa từng bị vãn bối trong nhà phản kháng, thậm chí xưa giờ còn gặp mấy việc phiền phức, nhưng Tạ Tuyết không như thế, rất hiếm khi cô dám nói không với anh, gần như có thể nói đây là lần đầu tiên kiên quyết.

Anh không khỏi ho nhẹ một tiếng, hỏi lại: "Em nói gì cơ?"

"Em... Em bảo không muốn. Em không muốn chia tay với em ấy. Em thích em ấy."

"..." Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, dứt khoát ném bật lửa sang bên cạnh, giữa ngón tay anh còn kẹp điếu thuốc chưa châm, khớp ngón trỏ đầu tiên của anh cầm bút quanh năm đã sinh thành vết chai mỏng, vết chai mỏng kia xoa xoa nhẹ đầu giấy lọc thuốc lá. Anh hít thật sâu một hơi, lại phát hiện mình vẫn không nén nổi lửa giận, chợt mở đôi mắt đào hoa lạnh lẽo, thấp giọng quát lên, "Tạ Tuyết đầu óc em bị úng nước à?! Em thích cậu ta? Sao em không bảo em thích làm đồng tính luyến ái luôn đi! Em thích ai không thích lại đi thích một tên ẻo lả? Em nhìn cái dáng vẻ đứng không đứng ngồi chẳng ngồi xỏ khuyên còn xỏ õng ẹo hơn cả phụ nữ của cậu ta kia kìa! Em thích cậu ta? Thần kinh em có vấn đề thì em mới thích cậu ta! Từ nhỏ tới lớn là ai kêu cậu ta rác rưởi với anh hả, là em đúng chưa? Em bị mất não hay bị làm sao thế? Có cần anh giới thiệu chuyên gia khoa mắt cho em luôn không? Tính tình cậu ta thế nào em không rõ à? Em ở bên cậu ta đã nghĩ tới tương lai hay chưa? Cái thằng này sớm muộn gì cũng tự đưa mình tới cục cảnh sát đấy, thế đến lúc đó em muốn đi đưa cơm cho cậu ta hay là làm một đôi sống mái cùng chết vô ngồi chung với cậu ta luôn hả? Em bị điên rồi đấy à!"

Tạ Tuyết nghe anh cô bùng nổ cảm xúc nói một đoạn văn dài, muốn thủng cả màng nhĩ.

Che tai lại miễn cưỡng vượt qua được lời răn dạy bắn như pháo nổ, Tạ Tuyết từ nhỏ đã quen thói nhẫn nhịn trước mặt anh trai rất tự giác chọn lọc hết lời lẽ hạ nhục của anh cô.

Sau đó hơi rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp: "Nhưng anh à, em đã hai mấy rồi, em có suy nghĩ riêng của mình chứ."

Tạ Thanh Trình thực sự giận tới xuất huyết não, giơ tay day mạnh huyệt thái dương, sợ mình máu không lên não ngất xỉu luôn.

Anh nói nhiều như thế, lại chỉ là đánh một phát vào bông.

Tạ Tuyết hiểu anh quá rõ, hơn hai mươi năm chung sống khiến cô hiểu rằng tuyệt đối không có gì tốt đẹp nếu cãi lại anh trai đang bùng lửa giận, cô lựa chọn làm nũng mềm như bông theo phản xạ có điều kiện.

"Hơn nữa anh à, hiện tại Vệ Đông Hằng thật sự thay đổi nhiều lắm, mọi người không tiếp xúc với em ấy, không biết rằng bản chất em ấy thật ra cũng không xấu, nghĩ sao nói vậy, rất đơn thuần, còn có hơi ngốc nữa... Em ấy... Lúc nhỏ em ấy bắt nạt em, thật ra là vì muốn em chú ý thôi... Em ấy vẫn chưa từng hẹn hò với cô gái nào cả..."

Tạ Tuyết thấy chuyện không xong, chỉ đành đau khổ giải thích với Tạ Thanh Trình.

"Em đã gặp bạn bè của em ấy rồi, bọn họ đều cười nhạo em ấy, bảo là khi đó em ấy xem 《 Vườn Sao Băng 》, thích Đạo Minh Tự, xem mà lú cả đầu luôn, xưa thích bắt chước F4, cảm thấy thu hút sự chú ý của con gái thì phải nhuộm tóc bắt nạt cô ấy... Đều là mãi sau em mới biết..."

Tạ Thanh Trình hoàn toàn không muốn nghe: "Cậu ta bắt chước F40 đi nữa cũng không được, bảo hai em chia tay thì chia tay đi!"

"..."

"Tạ Tuyết, anh bảo em này, em tỉnh táo chút cho anh! Cậu ta không phù hợp với em, chuyện này em phải nghe lời anh, bất cứ ai cũng được, chỉ cậu ta thì tuyệt đối không được!"

"... Không phải mà, anh ơi, anh thật sự... Anh thật sự không cần có thành kiến với em ấy thế đâu..." Tạ Tuyết sốt ruột muốn khóc, "Tuy em là em gái anh, nhưng em cũng có công việc rồi, có suy nghĩ riêng của phái nữ, em tin rằng em không nhìn nhầm người, em đã hẹn hò với em ấy lâu lắm rồi, nên anh không thể——"

"Em đừng nói mấy lời có có không không này với anh, anh bảo em chia tay với cậu ta là vì có trách nhiệm với em, vì tốt cho em đấy." Tạ Thanh Trình lạnh lùng nói, "Trò chơi con nít dừng ở đây được rồi, em chia tay ngay cho anh!"

Tạ Tuyết òa khóc: "Không muốn... Em thích em ấy bao năm như thế, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm ra tỏ tình với em ấy được, vậy mới biết hóa ra em ấy cũng thích em mãi, chỉ là không dám nói với em, bọn em... Bọn em chỉ muốn ở bên nhau thôi..."

Trước mắt Tạ Thanh Trình choáng váng, nghẹn cả lồng ngực, huynh trưởng như cha, anh và Tạ Tuyết lại tự lập sớm, thế mà anh có thể cảm nhận được sự giận dữ điên cuồng chỉ có lúc người làm cha đối mặt với cậu con rể không như ý mới cảm thấy. Huyết áp tăng vụt lên khiến anh hơi ù tai, miễn cưỡng nhận ra câu mấu chốt "lấy hết can đảm ra tỏ tình với em ấy", Tạ Thanh Trình cũng chết lòng luôn.

Rốt cuộc không nhịn nổi giận đùng đùng mắng: "Lại còn là em tỏ tình với cậu ta nữa?! Chủ động như thế em có mất tự trọng không hả?!"

"..."

Lời này quá nặng nề, tuy Tạ Tuyết tốt tính, cũng không lên tiếng ngay.

Tạ Thanh Trình ngồi xuống sô pha, lại xoa xoa động mạch cổ đập thình thịch sau gáy mình, ngừng một lát, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra lời hung dữ sặc mùi thẳng nam toxic của mình có thể làm người ta tổn thương quá mức, do dự một hồi, anh cắn môi, dò hỏi mở miệng.

"Em..."

"Em... Em không muốn nói chuyện với anh nữa." Giọng Tạ Tuyết cuối cùng rất nhẹ, qua điện thoại, nghe vẫn có chút đau lòng.

"Anh ơi... Em biết anh rất tốt với em, nhưng anh nói với em như vậy... Em thật sự... Em thật sự..." Cô nói tới cùng, hoàn toàn nghẹn ngào.

Lời xin lỗi của Tạ Thanh Trình còn chưa nói ra, cô đã cúp máy.

Điện thoại chỉ còn vang tiếng tút tút máy bận.

"..." Tạ Thanh Trình ngẩn người ngồi hồi lâu trong tiếng tút tút hỗn loạn ấy, cuối cùng quăng điện thoại đi, giơ tay che mắt, cả người chìm trong ánh sáng của đèn đặt dưới đất mờ nhạt, rất lâu chẳng động đậy.

Mấy ngày sau đó, Tạ Tuyết với Tạ Thanh Trình cũng chẳng nói gì.

Tạ Tuyết có tới ký túc xá của Tạ Thanh Trình một lần, Tạ Thanh Trình vẫn mang tật xấu của trưởng bối truyền thống, cho dù lòng áy náy, sau khi cãi vã xong cũng không chủ động để ý tiểu bối, Tạ Tuyết lén nhìn anh mấy lần, Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại dựa trên sô pha chẳng nói câu nào luôn.

Tạ Tuyết đành cầm điện thoại dự phòng, sau đó rời đi.

Có lẽ trong lòng quá mức hụt hẫng, lại lo lắng quá độ, sau khi trải qua việc này, tình trạng cơ thể Tạ Thanh Trình lập tức kém đi nhiều.

Anh quá lo lắng, đôi khi thậm chí quên uống cả thuốc.

Đương nhiên, ngoại trừ Tạ Tuyết ra, anh còn phải phân lực chú ý cho Hạ Dư để theo dõi chỉ số trên vòng tay của Hạ Dư theo định kì nữa. Anh mong rằng bản thân có thể trông thấy giá trị bình thường một lần, nhưng mỗi lần trông thấy đều là ánh cam nguy hiểm.

Anh không biết này là tốt hay xấu, Hạ Dư vẫn luôn khống chế được cảm xúc, không thật sự biến đỏ mất khống chế, không châm thêm một ngọn lửa vào cuộc đời đã sứt đầu mẻ trán trước mắt anh nữa.

Nhưng Hạ Dư chẳng buông bỏ anh nổi.

Cậu vẫn sẽ học tiết của Tạ Thanh Trình, vẫn sẽ đứng dưới tầng ký túc xá của Tạ Thanh Trình, chỉ cần cậu rảnh là sẽ lặng lẽ tới canh giữ cho anh. Tạ Thanh Trình không để ý tới cậu, cậu cũng có thể kiên trì rất lâu.

Lòng Tạ Thanh Trình cũng hơi oán hận, Tạ Tuyết cũng được, Hạ Dư cũng thế, vì sao mấy người trẻ tuổi này cứ cố chấp đâm đầu vào tường chẳng thèm quay đầu lại thế?

Anh vừa lo lắng, đương nhiên sẽ lại quên uống thuốc.

Bệnh tật chồng chất lên với tâm sự tới một mức nhất định, tóm lại sẽ sụp đổ. Ngày hôm ấy, Tạ Thanh Trình lên lớp giảng một nửa, trước mắt chợt choáng váng, vốn muốn cố gắng thêm một chút cho qua, nhưng cuối cùng vẫn không trụ nổi, anh giơ tay viết xong mấy dòng cuối cùng lên bảng, chỉ vừa xoay người lại, tầm nhìn bỗng mơ hồ, ngay sau đó trời đất quay cuồng.

"Giáo sư...?!"

"Giảng viên Tạ! Thầy làm sao thế?"

"Tạ Thanh Trình!"

Lúc mơ hồ, Tạ Thanh Trình nhìn thấy Hạ Dư ngồi hàng cuối học ké giờ của anh lập tức bật dậy, lao vọt tới.

Hạ Dư sốt ruột hơn bất cứ học sinh nào trong lớp—— Hoặc là nói, cậu vốn chẳng quan tâm có thể bị người ta phát hiện ra tình cảm trong mắt cậu dành cho Tạ Thanh Trình hay không, cậu cũng chẳng thèm để ý người ta có thể cảm thấy cậu phản ứng mạnh thế với việc giảng viên ngất xỉu kì lạ lắm hay không.

Tạ Thanh Trình muốn tránh khỏi cậu, nhưng ấn tượng cuối cùng, chính là Hạ Dư đẩy hết sinh viên y khoa xung quanh ra, ôm chặt lấy vai anh, để đầu anh dựa vào vai mình ngay trên lớp học.

"Phòng y tế của mấy cậu ở chỗ nào?"

Bên tai ong ong, lờ mờ nghe thấy giọng Hạ Dư, cùng với tiếng sinh viên ầm ĩ chỉ đường.

Nhưng ý thức anh đã hoàn toàn mơ hồ.

Hạ Dư thấy anh như thế, hết sức vội vã, vốn chỉ đang ôm đỡ lấy anh thôi, lần này dứt khoát bế xốc người lên chạy ra bên ngoài luôn. Cậu làm hàng loạt hành động này, trong lớp Tạ Thanh Trình có hai nữ sinh suy nghĩ chợt lóe sáng.

Lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng, vốn dĩ Hạ Dư chăm chỉ chạy tới học ké trường bên như thế, là để ý nữ sinh xinh đẹp nào trong lớp Tạ Thanh Trình, nhưng lâu đến vậy, vẫn chẳng thấy Hạ Dư tỏ tình với một cô nàng nào cả, thế mà giáo sư Tạ của họ vừa váng đầu, nam sinh khác trường này đã sốt ruột tới mức sắc mặt trắng bệch, bế giáo sư của họ đưa tới phòng y tế, tư thế còn rất quen thuộc nữa.

"Bạn cùng phòng tui lúc trước sinh non không thoải mái nên ngất á, bạn trai cổ cũng chưa sốt ruột đến thế..." Có nữ sinh nhỏ giọng thầm thì với bạn cùng bàn, "Tui thấy Hạ Dư với giảng viên Tạ cứ sai sai nha..."

Bạn cùng bàn cô cũng gật gù như suy tư gì: "Khẩn trương quá ha, ánh mắt mà cậu ấy nhìn thầy cũng có hơi..."

Cô nàng chưa nói hết, hai người cùng bàn nhìn nhau, đều gật gù rất nhiều chuyện.

Thế mà hai cô nàng đồng loạt nghĩ tới một chuyện——

Tạ Thanh Trình rất hiếm khi đăng gì đó lên vòng bạn bè, trừ khi có nội dung tài liệu gì liên quan công việc cần đăng, hoặc là anh cảm thấy có việc gì cần phải nhắc nhở mọi người một chút.

Nhưng sáng hôm nọ, các học sinh lục tục thức giấc phát hiện giáo sư Tạ đã đăng một thứ kì quái trong vòng bạn bè.

Tạ Thanh Trình: Mấy nay ngày nào cũng bị làm đau phát tỉnh, mọi người cũng phải chú ý nhé.

Các học sinh bùng nổ, chụp màn hình chuyển phát đủ diễn đàn, nhưng chẳng ai dám like, càng không dám hỏi thử, mọi người đều cảm thấy Tạ Thanh Trình đăng nhầm chỗ, lỡ đăng sinh hoạt cá nhân lên công khai.

Thật ra status này của Tạ Thanh Trình chỉ nhận được một like và một bình luận, chẳng những các học sinh không dám rep, ngay cả mấy người Tạ Tuyết, Trần Mạn, tuy rằng lòng nghĩ đủ thứ, nhưng vì thấy vòng bạn bè bất thường quá, cũng không dám đụng tới status này luôn. Like duy nhất chính là Hạ Dư, bình luận duy nhất chính là anh chàng bán hàng lúc trước add khi mua mỹ phẩm giúp Tạ Tuyết.

Anh bán hàng: Tiếc thế, tui còn tưởng anh là 1.

Tạ Thanh Trình:?

Status này treo mãi mấy ngày sau, Tạ Thanh Trình lại đề cử một nhãn hiệu máy phun sương, các học sinh mới bất chợt ngộ ra, hóa ra là "làm*" khô da.

(干: [gān] có nghĩa là làm hoặc khô.)

Vì thế mọi người sôi nổi bình luận dưới status trước đó của anh.

"Ha ha ha ha đúng thế, giáo sư nhỉ, gần đây có hơi hanh khô."

"Ngày nào em dậy cũng bị hanh khô làm đau cả cổ á."

Nhưng lúc này thấy Hạ Dư bế giáo sự Tạ chạy tới phòng y tế bằng sức mạnh bạn trai lv max, hai nữ sinh này lại bắt đầu nghi ngờ, làm tới tỉnh kia, rốt cuộc có nghĩa là "hanh khô", hay là... Nghĩa sâu xa thế...

Trong phòng y tế.

Hạ Dư nôn nóng nói: "Có ai không? Giáo sư Tạ ngất rồi!"

Nhân viên y tế trường chạy ra: "Đây đây, nhanh nào, bế người lên giường đi. Tôi kiểm tra cho thầy ấy."

Hạ Dư lập tức nghe theo, cẩn thận bế Tạ Thanh Trình vào phòng bệnh bên cạnh, tay chân nhẹ nhàng đặt anh xuống giường.

Nhân viên y tế trường vừa chuẩn bị dụng cụ kiểm tra, vừa nói với Hạ Dư: "Cậu giúp chút đi."

"Cần tôi phải làm gì?"

"Nhờ cậu cởi áo khoác của thầy ấy ra."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv