Tạ Tuyết hoảng sợ biến sắc, không ngờ anh trai cô tìm cô thế mà lại muốn nói về chuyện này.
"Việc này... Em... Em không muốn..."
"Năm nay em 25 rồi, không còn nhỏ nữa." Tạ Thanh Trình nói, "Anh cũng tính cho em rồi, năm nay em tìm đối tượng, cần một thời gian tiếp xúc tìm hiểu, lúc 26 27 tuổi, thì coi như có thể kết hôn. Thời gian cũng vừa khéo, nếu không hài lòng, chúng ta có thể đổi người khác dần, không kéo dài tới hơn ba mươi được."
Anh đã tính toán cẩn thận, nếu hai năm sau Tạ Tuyết kết hôn, tới năm thứ ba có lẽ phải có con rồi, thế mình có thể giúp cô chút việc, hai năm đầu mới sinh con làm mẹ sẽ rất mệt mỏi, trước kia Chu Mộc Anh sinh Tạ Tuyết ra chính là như thế.
Chăm sóc tiếp hai năm, thời gian bản thân cũng không còn nhiều nữa, khi ấy rời đi, đứa bé cũng sẽ không có ấn tượng gì về người bác như mình, mà Tạ Tuyết vì có được cuộc sống hoàn toàn thuộc về bản thân, có sinh mạng mới bầu bạn, nỗi bi thương khi mất đi người thân này cuối cùng cũng sẽ chậm rãi được bình ổn lại thôi.
Hết thảy việc này sẽ quay lại quỹ đạo, đúng là chẳng thể tốt hơn.
Tạ Thanh Trình nói: "Chàng trai đầu tiên là kỹ sư thiết kế thủy lợi, chiều cao 176cm, tính cách——"
Anh còn chưa nói xong, Tạ Tuyết đã vội xua tay cắt ngang anh: "Anh ơi, thật sự không cần mà, em, em không thích."
Tạ Thanh Trình: "Không hài lòng về chiều cao à? Anh gặp thằng nhóc ấy rồi, tính cách tốt lắm, nhìn cũng xán lạn, em gặp một lần cũng có sao, coi như kết bạn thôi."
"Không cần, thật sự không cần đâu!"
"Thế còn một người cũng cao, 188cm, cơ mà là bác sĩ, giống anh lúc trước, công việc rất bận rộn, cần phải trực đêm, nên anh cảm thấy..."
"Em cũng không thích!"
Tạ Thanh Trình khựng lại, khẽ nhướng mày nhìn cô: "Thế em muốn tìm kiểu thế nào?"
Tạ Tuyết cứng đờ một lát, đáp: "Em... Em không thích hẹn hò, em không muốn hẹn hò."
Tạ Thanh Trình thở dài: "Anh không có ý nhất định phải giục em kết hôn, nhưng trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, tuổi này của em hẳn cũng tiếp xúc với nhiều người rồi. Tuy là hẹn hò không lãng mạn đến thế, lại là cách để hiểu về đối phương hết sức hiệu quả... Thế này đi, nếu em thật sự không có hứng thú gì về người anh tìm cho em, vậy em nói anh nghe suy nghĩ của em, anh sẽ nghĩ cách giúp em tìm thử lần nữa."
"..." Mặt Tạ Tuyết cũng đã đỏ lên, cô thật sự không dám nói về chuyện Vệ Đông Hằng với anh của cô. Không phải cô sợ, mà là kiểu như Vệ Đông Hằng ấy, thật sự khiêu khích quan điểm của anh cô quá rồi.
Anh cô ghét nhất là con trai làm mấy trò: Nhuộm tóc, uốn tóc, xỏ khuyên, mặc quần áo màu mè bụi đời, trốn học lêu lổng...
Vệ Đông Hằng thì làm hết cả.
Hơn nữa cậu chàng còn là sinh viên Hỗ Đại.
Tuy rằng Tạ Tuyết không dạy khoa của bọn họ, việc này không thể tính là cô giáo yêu học sinh, nhưng tư tưởng của Tạ Thanh Trình cổ hủ tới mức nào? Trong mắt anh nhất định chính là làm loạn, kỳ cục.
Tạ Tuyết sợ rằng nếu cô mà dám bảo: "Anh ơi, em với Vệ Đông Hằng yêu nhau, bọn em đã bàn tới việc kết hôn luôn rồi.", thế thì Tạ Thanh Trình sẽ xắn tay áo, vặt đầu Vệ Đông Hằng xuống luôn.
Tạ Tuyết cuối cùng đành nói: "Anh, anh không cần lo về chuyện tình cảm của em đâu, việc này là của em, tự em sẽ giải quyết. Anh, anh có thời gian để quan tâm em, còn không bằng anh tự mình đi tìm chị dâu mới đi..."
Tạ Thanh Trình đen mặt, đập bàn một cái: "Chuyện của người lớn em quản ít thôi."
"..." Tạ Tuyết nhỏ giọng, "Chuyện của con nít anh cũng quản ít thôi..."
Tạ Thanh Trình nhìn cô chằm chằm, đang tính nghiêm khắc dạy bảo cô mấy câu, tự dưng ngực cứng lại, không nhịn được ho khan mạnh.
Anh vừa ho, vẻ uy nghiêm đáng sợ cũng tan, giữa cặp mày nhíu lại ngập vẻ mỏi mệt.
Tạ Tuyết thấy anh ho dữ quá, ngay cả mắt đào hoa cũng phiếm hồng yếu ớt, không khỏi nóng lòng, đứng dậy bước qua vỗ vai anh, đưa nước cho anh: "Anh ơi, sao gần đây anh yếu thế? Có nặng lắm không? Đã tới viện khám chưa?"
"Khụ... Không sao hết."
"Anh còn lo lắng cho em nữa. Em chỉ lo cho anh thôi. Nếu em kết hôn rồi, anh mà ốm thì anh chăm sóc cho anh?" Tạ Tuyết nửa thật nửa giận, "Anh xem anh kìa, vừa hút thuốc, vừa thức đêm, cứ như không có đủ thời gian dùng ấy... Nói thật, em rất muốn anh hai có thể tìm một chị dâu tốt cho em thêm lần nữa, không cần quá đẹp, có thể chăm sóc anh, có thể quan tâm anh yêu thương anh, thế là đủ rồi. Vậy thì em cũng có thể yên tâm."
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, lắc đầu.
Tạ Tuyết: "Được rồi, nếu anh thật sự không muốn tìm, thế em ở với anh thôi, anh để em ở cạnh anh chăm sóc anh hai năm không được ư? Sao vội vã gả em ra ngoài thế cơ chứ."
Cô nói, vòng qua ôm vai Tạ Thanh Trình từ phía sau, cọ vào anh cả của cô như mèo nhỏ.
"Anh ơi, đừng lo lắng cho em nữa. Em đồng ý với anh, em sẽ tự chăm sóc mình tốt, được không ạ?"
Tạ Tuyết cũng đã nói thế, Tạ Thanh Trình không thể giục cô nữa, cuối cùng thở dài, xua xua tay ra hiệu cho cô làm việc của mình đi.
Tạ Tuyết nào dám ở lại, mượn cớ trong trường còn chút việc gấp phải xử lí, vội vã chuồn trước.
Trẻ con nuôi lớn rồi, muốn quản cũng chả quản nổi.
Lòng Tạ Thanh Trình man mác buồn, lại chẳng có cách gì khác, xưa nay anh oai phong ngút trời, mà gặp người mình quan tâm thật, cuối cùng vẫn bó tay hết cách.
Vì thế anh nghĩ cách lựa từ, gọi mấy cuộc điện thoại, nói câu xin lỗi, lần lượt bồi thường cho mấy cậu chàng đã liên hệ lúc trước, sau đó mình cũng chuẩn bị quay về trường.
Mà lúc anh đang dọn đồ, anh chợt phát hiện Tạ Tuyết trốn vội quá, thế mà túi cũng quên luôn, chiếc túi hình mèo con hồng nhạt kia còn treo bên tường.
"... Sao mà anh tin rằng em có thể chăm sóc cho mình được chứ, mẹ nó cứ như con nít ba tuổi ra ngoài, tới túi cũng quên." Tạ Thanh Trình ho khan đứng dậy, gỡ túi của Tạ Tuyết xuống, gọi xe, đi về ký túc xá nhân viên trường Hỗ Đại.
Reng reng reng——!
Xe đi nửa đường, điện thoại trong túi Tạ Tuyết chợt vang lên.
Sau khi cô làm giảng viên rồi, liên hệ công việc với học sinh cũng tăng, vì thế tách công việc và đời tư ra riêng, cô mua hai chiếc điện thoại, ngày thường mang điện thoại dùng trong chuyện riêng theo mình, trong túi thả điện thoại dự phòng.
Tạ Thanh Trình lấy điện thoại dự phòng ra, vốn là ngại phiền, tính tắt cuộc gọi đi.
Kết quả vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tạ Thanh Trình đã ngẩn người.
——
Tên hiển thị: Cục cưng.
"..." Tạ Thanh Trình như phần lớn gia trưởng nuôi con gái, với cuộc gọi hết sức khả nghi này, vẫn sẽ để ý. Anh nhướng mày, chần chờ một hồi, cuối cùng chạm nút nghe, nhận điện thoại "Cục cưng".
Anh không lên tiếng.
"Cục cưng" mở lời trước.
"Alo? Tạ Tuyết, em gọi vào máy kia của chị, sao chị không nghe thế? Có phải chị lại để im lặng không vậy? Đừng có lần nào về nhà gặp anh chị thì chị cũng để im lặng nữa được không, làm như hai ta bại hoại dữ lắm ấy."
Điện thoại truyền tới chất giọng cậu trai trẻ tuổi đơn thuần, giọng điệu không kiềm chế được.
"Cục cưng" này rõ ràng là một người nhanh miệng tính tình nóng vội, vừa nghe máy đã lải nhải lầm bầm nói không ngừng.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình đen lại, lờ mờ có dự cảm không hay.
Anh cầm điện thoại, gác chéo chân, dựa vào ghế taxi, mặt mày lạnh lùng nghe điện thoại của tên ngốc kia còn đang vô tư không nhận ra mà nói năng bậy bạ.
"Chị nói xem anh chị cũng đúng thật là, đã thế kỉ 21 rồi, dù là chị yêu em thì có làm sao đâu? Lần trước chị dò hỏi ảnh, thế mà anh ấy còn không vui thế nữa... Ầy, bỏ đi không nói việc này nữa, chị ở đâu thế? Em đến đón chị nhé?"
Tạ Thanh Trình vẫn không đáp, cái tên ngốc cứng như kim cương vĩnh cửu ấy hãy còn đang tiếp tục nói mãi ở đầu bên kia.
"Chị xem hôm nay muộn vậy rồi, chị cũng đừng về ký túc xã nữa, qua chung cư của em ở đi, đúng rồi, em bảo chị nè, mấy món đồ tình thú hôm trước hai ta đặt trên mạng gửi tới rồi đó, hôm nay chị quay về cũng có thể dùng thử chút..."
"..."
Lời đã nói tới mức này, mặt anh cả không phải đen nữa, mà sắc mặt anh vốn đã không còn từ ngữ nào của nhân gian hình dung nổi rồi.
Anh nghe thấy gì thế?
...
Cái này cái nọ gì đây?
Mẹ nó—— Đây là ai thế?? Tên súc sinh khốn nạn nhà ai vậy?!!
Mua mấy món gì?
Lòng Tạ Thanh Trình cũng run lên, trước mắt hóa đen từng cơn, đốt ngón tay siết chặt điện thoại cũng siết tới trắng bệch, kêu thành tiếng rắc rắc giòn vang, hiện tại anh như người cha trẻ tuổi phát hiện con nhỏ chẳng những thi không đạt tiêu chuẩn, còn giả chữ kí mình trên bài thi, hơn nữa còn nói mấy câu xằng bậy tính lừa gạt cho qua, hận không thể gọi Tạ Tuyết tới đá cho một cái rút roi đánh một trận luôn.
... Mẹ nó vớ vẩn cũng vừa vừa thôi!!
Tạ Thanh Trình dựa vào sau ghế, nén cơn khó chịu lại muốn ho khan lại, xanh mặt, cắn răng nhịn lại hồi lâu, giơ tay đỡ trán, vẫn không lên tiếng.
Dần dần, tên ngốc đầu dây bên kia cũng cảm thấy sai sai.
"?"
Vệ Đông Hằng bắt đầu gọi: "Alo? Tạ Tuyết? Sao chị mãi chẳng nói gì thế?... Này? Có phải xảy ra chuyện gì không vậy?... Alo? Tạ Tuyết, chị đừng làm em sợ, chị nói đi chứ?"
Rất lâu sau, cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng mở miệng.
Giọng lạnh lẽo hơn cả ngày đông giá rét, có thể khiến Vệ Đông Hằng nghe sợ vỡ mật.
"—— Mẹ nó cậu là oắt con nhà ai thế." Vẻ mặt Tạ Thanh Trình nghiêm khắc, từng chữ như cắn giữa răng hàm rồi nhả ra, "... Miệng toàn mấy câu dơ bẩn, muốn tôi đánh chết cậu à!"
Vệ Đông Hằng còn chưa phản ứng lại: "Ủa? Anh là ai thế hả? Tôi tìm Tạ Tuyết mà, cũng có phải tìm anh đâu! Anh đưa điện thoại cho chị ấy đi."
Tạ Thanh Trình lành lạnh đáp: "... Đưa mẹ cậu ấy, tôi là anh em ấy!"
Vệ Đông Hằng: "???"
Vệ Đông Hằng: "!!!"
Vệ Đông Hằng: "..."
Tút tút tút... Ngôn Tình Sủng
Điện thoại cúp cái rụp.
Tạ Thanh Trình giận tới mức mắng một tiếng, ném điện thoại đi luôn!
Anh lập tức gọi cho Tạ Tuyết, Tạ Tuyết không nghe, anh lại đùng đùng lấy điện thoại mình gọi tới số điện thoại của "Cục cưng" kia, "Cục cưng" cũng chẳng nghe.
Anh cả giận mụ đầu dứt khoát gọi điện cho Trịnh Kính Phong.
"Chú lấy thông tin thân phận của thằng oắt này bảo cho cháu biết với!"
Trịnh Kính Phong nghe hết ngọn nguồn lại bật cười ha ha, an ủi Tạ Thanh Trình: "Tiểu Tạ này, nếu bảo chú nói, thế là cháu sai rồi, em gái cháu yêu đương thôi, việc này cũng bình thường mà, cháu đâu cần xen vô."
"Bình thường cái gì?" Tạ Thanh Trình không tiện nói nhiều trên taxi, đen mặt bảo, "... Em ấy làm ra cái chuyện không biết xấu hổ thế với người ta đấy! Em ấy mới là một cô nhóc thôi!"
"Không biết xấu hổ gì chứ! Năm 2022 rồi, lúc hẹn hò có quan hệ cũng bình thường thôi mà, Tạ Thanh Trình, cháu tỉnh táo chút đi, tư tưởng của cháu phải khai sáng chút đấy, chuyện này cháu nói đàng hoàng với em gái cháu, bảo nó dùng biện pháp an toàn mới là quan trọng nhất." Lão Trịnh thấm thía nói.
Tạ Thanh Trình giận tới mức suýt bật dậy trên xe: "Cháu khai sáng cái gì? Cũng đâu phải con gái chú đâu!"
"Ây dà, chú coi tiểu Tuyết là con gái nuôi của bản thân mà xem xét mà..." Trịnh Kính Phong vẫn rất vui vẻ, "Đây là chuyện tốt đó chứ, có tình cảm cháy bỏng thế, tuổi trẻ tốt thật..."
Tạ Thanh Trình mắng một câu con mẹ chú rồi cúp máy luôn.
Quay qua gọi Trần Mạn.
Trần Mạn: "Hả? Tra thông tin thân phận của số điện thoại này? Được thì được thật, nhưng không hợp quy định, anh à, anh có việc gì gấp ạ?"
Tạ Thanh Trình ngẫm nghĩ, Trần Mạn dù sao cũng như Trịnh Kính Phong, anh có thể mắng Tạ Tuyết yêu đương với Trịnh Kính Phong, nhưng với Trần Mạn thì không thích hợp.
Vì thế cuối cùng cũng không bịa ra được lý do phù hợp, đành cúp máy.
Anh chuyển người liên hệ sang số điện thoại của Hạ Dư.
Anh biết nếu gọi cho Hạ Dư, Hạ Dư sẽ không hỏi bất cứ lí do gì hết cả, nhất định có thể nói việc anh muốn biết cho anh.
Nhưng mà...
Tạ Thanh Trình phiền muộn ném điện thoại sang bên cạnh——
Vẫn là bỏ đi.
Tài xế liếc anh qua kính chiếu hậu, rất thông minh hỏi: "Anh trai, em gái anh quen bạn trai, anh không thích, phải không?"
Tạ Thanh Trình vươn tay tìm hộp thuốc: "... Em ấy làm bậy quá!"
"Ha ha, tôi thấy á, anh cũng đừng sốt ruột. Chuyện này lúc tôi chở khách cũng gặp nhiều rồi, gia trưởng càng phản đối, con trẻ càng bám nhau, gia trưởng mặc kệ, ầy, chuyện ngược lại còn đi tong. Nói thêm nữa, anh cũng có thể nghĩ về lúc anh còn trẻ chút mà." Tài xế rất suy bụng ta ra bụng người, "Ai mà chẳng có năm tháng nhiệt huyết thanh xuân, yêu đương thật lòng, làm vài việc... Cũng không phải không thể hiểu. Quan trọng là để cô nàng nhà anh học được cách tự bảo vệ mình thôi."
Tạ Thanh Trình cũng chẳng muốn nói nữa.
Nhiệt huyết thanh xuân... Năm ấy dù có nhiệt huyết thanh xuân, anh cũng chẳng trải qua chuyện quá đà đến thế!
Lúc anh hẹn hò với Lý Nhã Thu, anh cũng chỉ nắm tay cô ta, tới hôn còn chả chủ động, quan hệ vợ chồng đương nhiên là phải tận đêm tân hôn mới xảy ra.
Tất nhiên anh có tư cách cảm thấy Tạ Tuyết làm như vậy rất——
Nghĩ một nửa, trước mắt chợt xuất hiện gương mặt Hạ Dư.
Như có một giọng nói khác đang cười nhạo anh, đúng thế, anh với Lý Nhã Thu chưa từng quan hệ gì trước hôn nhân cả, nhưng mà anh với Hạ Dư thì thế nào đây?
Hạ Dư tới bằng tốt nghiệp còn chưa nhận đấy, anh lại làm bậy trên giường với nam sinh nhà người ta, làm mấy chuyện như thế trên giường tân hôn, ở bãi đỗ xe ngoài trời, trong nhà người ta, ở toilet trường học, phòng thử đồ của trường.
Tự anh ngẫm lại xem, anh có mặt mũi gì mà dạy dỗ em gái anh?
Tạ Thanh Trình chợt hết sức rầu rĩ, đỡ trán, vừa sốt ruột, lại vừa mệt tim, thậm chí giận tới mức có hơi ấm ức. Anh làm gì sai chứ? Vì sao tới chuyện quan trọng như vậy mà Tạ Tuyết cũng phải gạt anh!
Anh đỏ cả mắt, che trán, để tài xế vừa lái xe, vừa thấu hiểu nỗi lòng anh cả của anh.
Lúc này, điện thoại anh chợt vang lên.
Xem thử——
Chính là số điện thoại của "Cục cưng" gọi tới.
Tạ Thanh Trình giận run cả tay, thầm nghĩ "Cục cưng" này cũng có chút dũng khí, thế mà còn dám gọi cho anh.
"Alo." Giọng điệu lạnh lùng hơn cả lúc trước, có hơi nghẹn.
Cục cưng nói chuyện: "... Giáo sư Tạ."
"Mẹ nó có gì thì cậu nói thẳng đi." Từng chữ của Tạ Thanh Trình cứ như đang cứa xuống.
Đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát.
Cục cưng bé nhỏ thành thật, rõ ràng có thể nghe ra nỗi bất an của cậu chàng, thanh danh Vệ thiếu nát be bét đến mức cậu tự khai thân phận mình ra cũng cảm thấy xấu hổ: "Giáo sư... Chào... Chào anh... Em... Em là Vệ Đông Hằng."
"........." Tạ Thanh Trình suýt nữa thì giận ngất luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường
Hạ Dư: Bây giờ tôi mà giúp Tạ Tuyết xử lí vụ Tạ Thanh Trình thì tương lai sau này có nhận được sự giúp đỡ của Tạ Tuyết không?
Tạ Tuyết: Hiện tại tôi mà giúp anh tôi quẳng Hạ Dư đi thì tương lai sau này có nhận được sự tán thành của anh tôi dành cho Vệ Đông Hằng không?
Tạ Thanh Trình: Hai người chẳng ai khiến tôi bớt lo được cả. Hiện tại xem ra chỉ có mỗi Trần Mạn là giống người nhất.
Hạ Dư: Trần Mạn, anh đối diện với cái kiểu tự hi sinh như khùng này của Tạ Thanh Trình thì anh còn kiên trì nói lí được bao lâu nữa?
Trần Mạn:... Sắp hết chịu nổi rồi.
Hạ Dư: Tôi biết ngay mà, nào, tới chết chung luôn đi!
Trần Mạn:... Thế tôi vẫn còn chịu được thêm một thời gian nữa.
Vệ Đông Hằng: Thiệt ra tôi cảm thấy trong số các vãn bối, cuối cùng chỉ có tôi là không khiến anh Tạ thất vọng nhất thôi. Bởi vì tôi với ảnh đều là thẳng nam sắt thép hết á.
Hạ Dư: Cậu sai rồi, ảnh không phải.
Vệ Đông Hằng:?